Trùng Hợp Gặp Em

5 Năm Sau~

-Em đi theo chị.

Cô gái xinh đẹp mỉm cười với Nhiên đưa nó đến tầng cao nhất của công ty.Chính xác là vị trí phòng của tổng giám đốc.Nó được nhận vào làm thư kí của tổng giám đốc công ty Vũ Thần lừng lẫy.Lúc đầu nghe có vẻ quen quen nhưng dẫu sao thì nó cũng đã trót ứng tuyển,lại may mắn là cô gái trong hàng nghìn cô gái khác,tội gì lại không vào đây làm việc.

Nó giờ đã là một cô gái chính hiệu tên Tiêu Nhiên,tốt nghiệp trường đại học danh giá với cái bằng giỏi đỏ chót.

Nói đến đây thì hai vị hiệu trưởng của hai trường cấp 3 nó học cũng phải lên sàn.Sau khi những buổi học cuối của lớp 12 kết thúc,hai thầy đã có buổi gặp mặt nói chuyện với nhau không quên dẫn theo cậu học sinh tên Triệu Thiên.Biết được anh học sinh này là nữ nhi vị hiệu trưởng trường Kì Tích đã rất sốc,nhưng có trách thầy cũng chỉ trách người bạn tri kỉ của thầy đã dung túng cho nó dấu thầy một chuyện quan trọng như vậy.Cả buổi chiều hôm ấy hai người đàn ông trung niên đứng đầu hai trường ngồi nói chuyện với nhau mà làm cậu học sinh bé nhỏ ngồi cạnh toát hết cả mồ hôi hột.

Đến cuối cùng thầy hiệu trưởng trường Kỳ Tích vẫn miễn cưỡng giúp nó đổi giới tính ở học bạ và những giấy tờ liên quan,đặc biệt là trường học.Vì vậy mà cô học sinh Tiêu Nhiên đã hoàn thành xuất sắc 3 năm học của mình trong ngôi trường nữ sinh danh giá khác bởi tầm ảnh hưởng của thầy hiệu trưởng.

Còn về cô gái Chiêu Diên,Vũ Điềm biến mất cô nàng cũng rời đi.Nó cũng mất liên lạc với Vũ Điềm kể từ lúc đó.

"Tinh.."

-Đến rồi,đi hướng này.

Tiếng thang máy dừng lại cùng với giọng nói êm tai kéo nó ra khỏi mớ suy nghĩ.Lật đật bước theo chị nhân viên đến thẳng một căn phòng cuối hành lang.Đứng trước chiếc cửa gỗ lớn,chị nhân viên dừng lại một lúc.

-Đây là phòng của tổng giám đốc,bình tĩnh nha.

-Vâng.

Nó nhanh chóng chỉnh lại tư thế,ngay ngắn đứng sau chị nhân viên.Đôi mắt khẽ lướt qua chiếc bàn to ở ngoài phòng,không dấu nổi tò mò mà hỏi:

-Đây là nơi làm việc của em ạ?


-Ừm,nếu Tổng giám đốc có gì sai bảo thì ngài sẽ gọi vào máy này,chú ý đấy.

Chị nhân viên khẽ trả lời,tay chỉ vào một chiếc điện thoại bàn nằm ngay ngắn ở trên mặt bàn làm việc của thư kí.Sau đó khoan thai giơ tay gõ cửa.

"Cốc,cốc..."

-Mời vào.

Tiếng người đàn ông lên trong vọng lại.Nghe thì có thể đoán là còn rất trẻ nhưng nó nghĩ một người có quyền cao chức trọng vậy chắc chắn không đầu tóc bạc phơ thì cũng ở tuổi tứ tuần.Chị nhân viên ẩn cửa đi vào,nó cũng chầm chậm theo sau.

-Đây là thư kí mới.

-Xin chào tôi là Tiêu......

Nó mới nói nửa chừng mà đã khựng lại,nín thở nhìn vị tổng giám đốc.Không phải một ông già đầu tóc bạc phơ,cũng không phải đàn ông trung niên dày dặn kinh nghiệm gì mà vị tổng giám đốc này lại rất trẻ còn rất quen.Vẫn là mái tóc đen đen lấp đi vầng trán rộng,vẫn là đôi đồng tử chứa cả trời đêm.Có điều vẻ đẹp này có phần chững chạc hơn đàn ông hơn và cuốn hút hơn......Vũ Điềm?!

Chàng trai cũng thoáng bất ngờ,không lâu sau quay sang nhìn chị nhân viên ý bảo giờ chị đã không còn việc ở đây.Cô gái xinh đẹp nhanh chóng hiểu ý,cúi đầu xin phép đi ra.

Trong gian phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người,cô gái vẫn còn chưa hết ngạc nhiên hai tay nắm chặt gấu áo,trân trân nhìn người phía trước.Chàng trai cũng giương ánh mắt về phía cô,khuôn mặt ẩn hiện ý cười,tấm lưng rộng khẽ tựa vào thành ghế.

-Vậy đây là cô em Triệu Nhiên hay cô chị Triệu Thiên.

-Là cả hai.

Nó khó khăn đáp lại.Vũ Điềm cũng không biểu hiện gì,về việc này cậu cũng đoán được đôi điều.Tay cầm lên tập tài liệu,giọng nói phảng phất ý bông đùa.

-Vậy tôi nên gọi thế nào đây.

-Hả?

Thoáng chút ngây ngô,nó vẫn chưa hiểu ý của cậu ta cho lắm.

-Giờ quan hệ của ta là cấp trên và cấp dưới.

-À,ừ....đúng rồi.Tổng giám đốc và thư kí.

-Tôi nên có nên vẫn xưng "tôi" gọi "cậu" không?Hay là tôi-cô?Hay tôi và...em?

-Cậu....Thích gọi sao cũng được?

Nó khó sử,miễn cưỡng nhả ra mấy câu.Thầm chửi mình ngu,nó rõ ràng biết Vũ Thần là tên công ty của nhà cậu ta thế mà đến lúc quan trọng lại quên béng mất.

"Sau hôm nay nhất định sẽ nộp đơn xin nghỉ việc"

-Điều kiện thứ 2.


-Hả?

-Cậu không nhớ sao?Pet ngoan?

Vũ Điềm mỉm cười ranh mãnh,nhìn về phía nó.cậu không nghĩ nó sẽ nuốt lời.Quả đúng như dự đoán,cô nàng sau một hồi suy nghĩ,cắn đến bật máu môi vẫn là nhằn ra được một câu thỏa mãn lòng người.

-Điều kiện thứ hai là gì?

-Không được nghỉ việc ở đây.

-Đ...Được.

Cậu ta đúng nguy hiểm,từ trước đến nay vẫn không thay đổi là bao.

Còn Vũ Điềm,trong 5 năm cậu cũng đã phải cố gắng quên đi cô gái này,đã làm đủ mọi cách cuối cùng vẫn không thể.Dẫu cô đã có hôn ước,cũng có thể đã lấy chồng cậu vẫn muốn ở bên cô nàng dù chỉ một chút.

-Vậy tôi ra ngoài.

--------------------------------------------

-Đây là trà của ngài.

Nhiên đặt ly trà xuống bàn làm việc của Vũ Điềm,từ từ quay người đi.

-Đứng lại đó.

-Dạ?

Nó ngoan ngoãn dừng chân,ngoảnh lại nhìn Vị tổng giám đốc.Ngày trước Vũ Điềm chỉ là bạn học,sai vặt nó thì nó cũng có thể đứng lên chống trả,bất quá là cãi tay đôi với cậu ta luôn.Còn bây giờ thời thế thay đổi nhưng nó không những vẫn phải chịu phận lép vế mà còn bị áp bức nhiều hơn.Cậu ta nói một phải là một,nói sang Đông nó nhất định không được đi sang Tây.

Cậu ta bây giờ đang nắm giữ nguồn thu nhập của nó.Muốn có cơm ăn hàng ngày tốt nhất là không nên làm phản.


-Quay lại đây ngồi.

Vũ Điềm nhàn nhạt cất giọng,hất mặt về chiếc ghế ngồi đối diện.Nó cũng nghe lời làm theo,kết quả ngồi đóng đinh ở đó suốt hai tiếng đồng hồ không nhúc nhích.Không gian lại tĩnh lặng như tờ,chỉ còn có tiếng lạch cạnh phát ra từ bàn phím.Dáng vẻ nghiêm túc làm việc của vị tổng giám đốc trẻ này đúng là rất mê người.Chỉ là nó không thể chịu đựng nổi việc thần kinh bị ức hiếp lâu như vậy,bờ môi nhỏ rốt cục vẫn mấp máy biểu tình.

-Tổng giám đốc có việc gì cần sai bảo ạ?

-Không phải quá rõ rồi sao?Tôi cần cậu ngồi yên ở đây.

-Ơ......vâng.

Chưa kịp phản bác lại nó đã lãnh đủ ánh nhìn cảnh cáo của Vũ Điềm,khuôn miệng cứ vì thế mà tự giác im bặt.Thời gian cứ tiếp diễn cho đến giờ tan làm,trước khi nó ra khỏi phòng Vũ Điềm còn hỏi nó một câu.

-Cậu đã kết hôn?

Nó nhất thời ngớ ra một lúc,sau mới tinh nghịch giơ lên bàn tay phải lên,tay kia chỉ vào ngón áp út.

-Vì quá nghèo nên vẫn chưa có anh nào thèm rước.Đến người thương còn chưa có.

Vũ Điềm đang bận việc với chiếc máy tính đột nhiên ngừng lại.Hàng mi nâng lên đưa ánh mắt hướng về cô gái phía trước.Khuôn miệng không dấu nổi ý cười,cất giọng bông đùa.

-Có chăng là do cô nương phẩm hạnh không tốt hay là đã tương tư ai rồi nên không còn hứng thú với nam nhân qua đường?

Đôi mắt cafe bất chợt mở to,cứ hết nhìn qua anh chàng lại liếc xuống đất.Không phải vì nó trót thương trót nhớ cậu ta sao?Chẹp miệng tỏ vẻ lão lề,nó quyết định chơi trò kẻ tung người hứng với vị tổng giám đốc.

-Bổn cô nương không phải phẩm hạnh không tốt mà ta đặt tiêu chuẩn quá cao.Tương tư chính ra cũng là cái bệnh,nói có là có nói không thì sẽ là không.Vị huynh đài đây đâu cần phải quá bận tâm đến chuyện này.Vậy thôi.....Ta xin cáo từ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận