Mấy người Vưu Tiềm, Hắc Nguyệt, Lâm Thi Vũ, Lãnh Chân sau khi trở về từ di tích người Titan của căn cứ Viêm Hoàng.
Dựa vào năng lực của bốn người này, khi phối hợp với nhau dễ dàng săn giết Titan hoạt thi.
Thể chất của bốn người bọn họ đã sớm vượt quá 100 lần.
Những Titan hoạt thi có thể giúp cho những Tiến hóa giả có thể chất dưới 100 tăng cấp rất nhanh.
Thế nhưng khi vượt quá cấp 100, tác dụng của nguồn năng lượng tiến hóa của Titan hoạt thi trở nên rất yếu ớt.
"136 điểm chiến đấu?"
Hai mắt Diệp Vương hơi híp lại, sức chiến đấu như vậy còn không bằng một con quái vật loại A.
Bời vì, một con quái vật loại A bình thường đã có thể chất gấp 100 lần trở lên, phối hợp với bản năng dã thú, cùng phương thức chiến đấu.
Sức chiến đấu của bọn chúng dễ dàng đột phá cấp 200, cho dù không phải quái vật loại hình A thì sức chiến đấu của chúng cũng đã dễ dàng đạt đến con số 150.
"Chỉ xét riêng về năng lực chiến đấu đã đạt đến chỉ số này, nếu kết hợp với năng lực, thời điểm bạo phát sức mạnh, có lẽ chỉ số chiến đấu sẽ đạt con số 300.
Cũng có thể miễn cưỡng sánh được với quái vật loại hình S."
Hàn quang lạnh lẽo trong mắt của Diệp Vương chợt lóe lên, người có thể đứng ngang hàng với quái vật loại hình S, xác thực có tư cách nói chuyện với hắn, có tư cách làm đối thủ của hắn.
"Tiểu thư Bộ Phàm."
La Kiếm khẽ cúi đầu mìm cười chào hỏi Bộ Phàm đang đứng phía trước mặt mình.
Trải qua cuộc chiến lần trước, tự bản thân hắn đã sinh ra vài phần kính nể với cô gái này.
Chỉ những người đã từng chiến đấu, liều mạng trên chiến trường mới có thể hiểu được loại tình cảm này.
Thế nhưng, bởi vì vấn đề lập trường hắn nhất định phải giữ một khoảng cách đối với Viêm Hoàng, thậm chí là đứng ở phía đối địch.
Bộ Phàm gật đầu nhẹ một cái, trên gương mặt lạnh lùng xuất hiện một nụ cười, nói:
"Lần này La đoàn trưởng cũng đến sao?"
"Là tôi bồi tiếp Diệp Vương điện hạ tới."
La Kiếm vội vàng nói.
Diệp Vươn khẽ mỉm cười, tiến lên vài bước, đưa tay về phía Bộ Phàm nói:
"Đã nghe đại danh của tiểu thư Bộ Phàm đã lâu.
Cuộc chiến đấu lần trước ở căn cứ Long Chiến sĩ thật là kinh diễm.
Hi vọng lần sau nếu có cơ hội xin được giao lưu với tiểu thư."
"Ừm!"
Sắc mặt Bộ Phàm đã khôi phục vẻ bình thản, gật đầu nhẹ một cái, nhưng không đưa tay ra.
Thấy vậy, sắc mặt Diệp Vương khẽ đổi.
Nhưng dù sao, từ nhỏ hắn đã được giáo dục rất cẩn thận, bàn tay nhẹ nhàng thả xuống rồi nhét vào túi quần.
Giọng nói vẫn thể hiện sự hào hiệp:
"Hai vi này có lẽ chính là hai chiến sĩ mạnh nhất trong căn cứ Viêm Hoàng, Lăng Vũ và Uất Kim Hương.
Nghe nói hai vị còn lợi hại hơn cả tiểu thư Bộ Phàm, thật khiến mọi người kính phục."
"Sức mạnh chỉ có thể khiến người khác kính nể thôi.
Còn kính phục thì nên nói đến đức hạnh."
Uất Kim Hương nhẹ nhàng cười trả lời.
Diệp Vương khẽ mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Hắn tự nhận thấy thực lực của mình và hai người bọn họ gần tương đương nhau.
Cho nên về cơ bản cũng đã có phần nể nang hai người đấy.
Hiện tại cũng không cần tiếp tục chủ động nói chuyện.
Không nên hạ thấp mình.
Lâm Siêu ngồi trên ghế chủ tịch, liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, hoàng hôn đã bao phủ rèm che bên ngoài cửa sổ.
Hắn quay mặt về phía Phạm Hương Ngữ nói:
"Đi đến nhà bếp, báo bọn họ chuẩn bị."
"Ừm!"
Phạm Hương Ngữ hơi gật nhẹ đầu, lấy ra máy bộ đàm đi ra một góc.
Lúc này, Hùng Tiểu Tiểu từ bên ngoài chạy vào, đứng phía sau Lâm Siêu, ghé miệng vào sát tai hắn thì thầm:
"Thủ lĩnh, Phạm thủ lĩnh đã tìm ra vị kia và mời đến căn cứ.
Việc này giải quyết thế nào?"
Phạm Hương Ngữ sau khi truyền lệnh xong, đi tới, nghe được những lời Hùng Tiểu Tiểu, nói:
"Chuyện nhỏ như thế.
Còn cần phải hỏi sao?"
Hùng Tiểu Tiểu nhất thời lúng túng, cụp mắt xuống nói:
"Tôi cho rằng người đó rất quan trọng, cho nên…"
Lâm Siêu phất tay cắt đứt lời nàng, bình tĩnh nói:
"Đưa tới đây."
"Vâng."
Hùng Tiểu Tiểu khẽ gật đầu, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lâm Thi Vũ tò mò nhìn Lâm Siêu, nói:
"Tiểu Siêu, người mà cô ấy nói tới là ai vậy? Rất quan trọng sao?"
"Hừm, sau này có thể sẽ trở thành chiến hữu giống như Vưu Tiềm và Hắc Nguyệt."
Lâm Siêu gật đầu nói.
"Chiến hữu của chúng ta?"
Hắc Nguyệt kinh ngạc.
Nói vậy, thì chứng tỏ điều này mang ý nghĩa người mới tới này sẽ giúp tăng thực lực cho bọn họ?
Vưu Tiềm chống cằm, giả bộ trầm ngâm suy nghĩ, trầm giọng nói:
"Có thể tin tưởng được sao?"
Lâm Siêu liếc hắn một cái, nói:
"Hắn so với anh còn hữu dụng hơn."
"Lão đại, cậu không nên đả kích người ta như vậy."
Vẻ mặt Vưu Tiềm như đưa đám, chớp chớp mắt nhìn Lâm Siêu, nói:
"Lời cậu nói sẽ khiến cho tôi đau lòng.
Tôi đi theo cậu đã lâu như vậy, tại sao…"
Nói xong, dùng mu bàn tay quệt lên mắt giả bộ lau nước mắt.
"Anh quá xốc nổi."
Hắc Nguyệt thấp giọng nói.
Động tác của Vưu Tiềm thoáng cứng lại, ho nhẹ một tiếng, đem âu phục trên người sửa sang lại một chút, hai tay điều chỉnh cổ áo cùng cà vạt, rồi trịnh trọng nói:
"Vậy thì… Tối nay ăn cái gì?"
Lâm Thi Vũ tức giận lườm hắn một cái.
Uất Kim Hương ngồi gần đấy, nghe thấy vậy che miệng cười một tiếng, nói:
"Tỉnh cảm của mọi người có vẻ rất tốt."
Tinh Hỏa đứng sau Lăng Vũ cười hì hì nói:
"Ca ca cũng rất tốt."
Lăng Vũ nhướng mày, hừ lên một tiếng.
Uất Kim Hương liếc hắn một cái, nói:
"Hừ cái gì, lời Tiểu Hỏa nói chính là sự thật.
Ngươi cho rằng cô ấy cũng lạnh lùng giống như một tảng băng như ngươi hay sao!"
Tinh Hỏa le lưỡi một cái, nói:
"Không có đâu, Lăng ca ca chính là một người rất thú vị, chỉ là mọi người không biết đấy thôi.
Để em nói cho mọi người biết nhé, lần trước Lăng ca ca ăn cơm,…"
Phốc!
Trên mặt đất, có một lưỡi dao băng sắc bén đột ngột mọc lên, lướt nhẹ qua gò mà Tinh Hỏa một cái, khiến cho những lời chuẩn bị thốt ra trong miệng nàng nhanh chóng nuốt ngược trở lại.
Uất Kim Hương đưa tay vuốt cằm, nói:
"Đây chính là điều thú vị mà cô muốn nói.?"
Tinh Hỏa chỉ có thể cười gượng.
Bộ Phàm hơi mở miệng, một nụ cười xuất hiện ở khóe miệng.
Thời điểm ba người bọn họ tụ tập cùng một chỗ như này rất ít.
Giống như mọi người tụ lại một chỗ để tán gẫu, bầu không khí ấm áp như thế này, thật sự khiến cho con người ta cảm thấy hoài niệm.
Bộ Phàm lẳng lặng ngồi một bên, quan sát Tinh Hỏa và Uất Kim Hương nói chuyện, Bộ Phàm có cảm giác tựa hồ như mình được quay lại thời điểm trước khi thảm họa bùng phát.
Nếu như thảm họa không bùng phát thì anh trai, cha, mẹ và mọi người vẫn đang cùng nhau quây quần bên bàn ăn.
Ăn, trò truyện, cười.
Khi đó, mọi chuyện thật vui vẻ.
Lâm Thi Vũ trêu chọc cười nói:
"Xem ra, quan hệ của ba người không phải rất tốt sao.
Tôi còn tưởng rẳng đang tranh đấu nội bộ đấy."
Uất Kim Hương khinh thường hừ một cái, nói:
"Chỉ có tôi với Bộ Phàm có quan hệ rất tốt thôi.
Còn tảng băng này mới là không tốt đấy!"
Lăng Vũ liếc nhìn nàng một cái, cũng lười để ý.
Bộ Phàm cảm thấy tâm tình mình được thả lỏng, vẻ lạnh lùng trên gương mặt dường như nhạt bớt, mỉm cười nói:
"Mọi người đều là ăn bữa hôm nay lo bữa ngày mai.
Nói không chừng đến một ngày nào đó sẽ biến mất.
Chúng tôi có đến mười người, đều có quan hệ thân thiết với nhau như anh em.
Đặc biệt, là ba người chúng tôi.
Trong trại huấn luyện, tôi cùng với Tình Hỏa và An đều là học viên cùng khóa, chỉ tiếc…"
Nói đến chỗ này, bỗng nhiên nụ cười trên mặt Bộ Phàm biến mất.
Tinh Hỏa vuốt nhẹ mái tóc của nàng, An không lên tiếng như thể hiện sự an ủi.
Lúc này, Hùng Tiểu Tiểu từ bên ngoài trở về.
Phía sau nàng là một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi, đeo kính, mặc sơ mi trắng, dáng vẻ bẽn lẽ.
Chỉ là áo sơ mi của hắn đã giặt qua quá nhiều lần, trên cổ áo còn vài chấm máu đỏ sậm.
Tiêu Chiến Hiên?
Lâm Siêu nhìn qua là có thể nhận ra người thành niên này, có nhiều nét tương tự hình tượng người đàn ông trung niên hung bạo từ bên trong kí ức của hắn ở kiếp trước, đôi mắt và cái miệng không khác nhau chút nào.
Chỉ là không có râu.