Trung Khuyển Cắn Ngược

Nếu hỏi đời này Nhậm Thương Diêu hối hận nhất là chuyện gì, thì đó chắc chắn là chuyện năm đó chính mình cứu con hồ ly chết tiệc này.

Nhậm Thương Diêu trừng mắt nhìn hồ ly chết tiệc ngủ trong ngực Phàn Ngọc Hương, thật muốn đập chết con hồ ly mập này đem đi hầm canh, hồ ly trắng mắt tím rất bổ đấy!

Như nhận thấy được nguy hiểm, Mập Mập -- đúng vậy, đây là tên của hồ ly chết tiệc -- lập tức mở to mắt, không chút nào ngoài ý muốn chống lại một đôi mắt vàng.

Mập Mập lười biếng ngáp, hoàn toàn không để Nhậm Thương Diêu vào mắt, cọ cọ bộ ngực mềm mại của Phàn Ngọc Hương, Nhậm Thương Diêu lập tức nheo mắt.

Đây là doanh trướng của y, y đã trở lại quân doanh, mà Phàn Ngọc Hương không ba thì năm đến quân doanh nhìn y, ở một lần, hai tháng, lại hồi Trầm Hương sơn trang.

Tuy rằng tha thứ cho Nhậm Thương Diêu, nhưng mà tha thứ thì tha thứ, không có nghĩa là Nhậm Thương Diêu có thể đi vào cửa của nàng, nhập trướng của nàng.

Cho nên một năm trôi qua, hai người vẫn kéo, Phàn Ngọc Hương không mở miệng nói muốn cưới y, treo y.

Hôm qua Phàn Ngọc Hương mới đến quân doanh, buổi sáng khi Nhậm Thương Diêu rời đi, Phàn Ngọc Hương còn ngủ, biết Phàn Ngọc Hương ít nhất ngủ tới giữa trưa, Nhậm Thương Diêu im lặng rời khỏi, đi thao binh.

Thao binh xong, y có nửa canh giờ nghỉ ngơi, trở lại doanh trướng, muốn ôm Phàn Ngọc Hương an ủi một chút thể xác và tinh thần, đã thấy con hồ ly chết tiệc này ghé vào người Phàn Ngọc Hương, lại còn ghé vào bầu ngực mềm mại -- nơi này chỉ có y có thể đụng vào! Con hồ ly chết tiệc này dám nhúng chàm địa bàn của y!

Muốn chết!

Nhưng mà bạch hồ ly cũng không sợ Nhậm Thương Diêu, ỷ vào Phàn Ngọc Hương sủng ái, nó thật sự rất kiêu ngạo.

Một người một hồ cứ giằng co như vậy.

Sau đó Nhậm Thương Diêu liền hối hận, năm đó sao mình lại cứu con hồ ly chết tiệc này?

Nói, con hồ ly trắng mắt tím này thực ra là Nhậm Thương Diêu đưa cho Phàn Ngọc Hương, nếu cho Nhậm Thương Diêu một lần nữa làm lại, y tuyệt sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn này.

Năm ấy, Phàn Ngọc Hương tâm huyết dâng trào, mang Nhậm Thương Diêu đi săn thú, tuy rằng nói là săn thú, nhưng kỳ thực là Phàn Ngọc Hương ngồi dưới tàng cây nghỉ ngơi, mà Nhậm Thương Diêu đi săn thú.

Sau đó, Nhậm Thương Diêu cứu một con tiểu tiểu hồ ly bị thương khỏi miệng sói, khi đó tiểu hồ ly gầy trơ xương, không mấy lượng thịt, Nhậm Thương Diêu còn suy nghĩ xem con

hồ ly này có đủ nhét răng không đây?

Nhưng mà đã bắt được sói rừng, vậy thì nướng tiểu hồ ly trước làm món khai vị cũng không tồi.

Đúng vậy, Nhậm Thương Diêu hoàn toàn đối đãi tiểu hồ ly như đồ ăn.

Mà tiểu hồ ly bị thương phảng phất nhận ra, cả người run lợi hại, nhưng chân bị thương, nó căn bản không thể trốn, chỉ có thể rưng rưng nước mắt nhìn Nhậm Thương Diêu.

Nếu có tình thương của mẹ, chắc chắn sẽ bị ánh mắt điềm đạm đáng yêu này nhìn cho không đành lòng, nhưng mà đáng tiếc, Nhậm Thương Diêu chỉ có thú tính, mang theo tiểu hồ ly, tuổi còn nhỏ thì thịt sẽ mềm, Phàn Ngọc Hương nhất định sẽ thích.

Sau đó kéo sói rừng, mang theo tiểu hồ ly, trở về tìm Phàn Ngọc Hương.

Ai biết Phàn Ngọc Hương lại rất thích tiểu hồ ly này, nói không ăn nó, muốn nó làm sủng vật, hiểu rõ mình tránh được một kiếp tiểu hồ ly vùi sâu vào trong lòng Phàn Ngọc Hương, Phàn Ngọc Hương chính là ân nhân tái thế của nó.

Từ đó, chồn bạc nho nhỏ bị Phàn Ngọc Hương nuôi thành châu tròn ngọc sáng, lông sáng mềm mại, cả người tràn ngập tư thái bễ nghễ.

Hơn nữa, hồ ly rất ghi hận, nó yêu nhất là đối nghịch với Nhậm Thương Diêu.

Một thú một hồ, cứ như vậy đánh nhau hơn mười năm.

Gặp ánh mắt khiêu khích của hồ ly mập, Nhậm Thương Diêu từ từ nheo mắt, hai tay ngứa ngáy vươn tới.

Phát hiện nguy hiểm, lông cả người bạch hồ ly xù lên, khi tay Nhậm Thương Diêu vươn lại đây, móng vuốt nó vung lên.

Nhậm Thương Diêu làm sao bị con hồ ly này đánh trúng, y vươn móng vuốt, bắt lấy cái cổ mập của hồ ly chết tiệc, gặp mập hồ ly muốn kêu, y nhanh chóng nắm cái mỏ nhọn của nó lại.

“Ưm...... Đang làm cái gì vậy?” Tuy rằng một người một hồ chưa lên tiếng, nhưng Phàn Ngọc Hương vẫn bị đánh thức, nàng mở ánh mắt buồn ngủ, nhìn một người một hồ.

Mà lúc này, Nhậm Thương Diêu đã sớm thay động tác thô bạo, dùng sức xoa lông hồ ly mập, “Không, Mập Mập đói bụng, ta mang nó đi ăn cơm.”

“À.” Phàn Ngọc Hương mơ hồ đáp một tiếng, nhắm mắt lại, ngủ tiếp.

Phàn Ngọc Hương vừa ngủ, Nhậm Thương Diêu lập tức thô lỗ nắm lấy hồ ly mập, hạ giọng, “Hồ ly chết tiệc, lại chọc ta, liền nướng ngươi!”

Mắt vàng ngậm máu trừng mắt tím.

Hồ ly mập run lẩy bẩy, biết chủ nhân bây giờ không thể bảo hộ nó, nó thuận theo.

Nhậm Thương Diêu đắc ý cong môi, quăng hồ ly mập ra doanh trướng, “Đi, tìm Tử Tô ăn no đi.”

Bạch hồ ly bị thô lỗ ném ra bên ngoài oán hận cắn răng. Chờ, chờ chủ nhân tỉnh lại, nó nhất định sẽ báo thù!

Sau đó nó phẫn nộ đi tìm Tử Tô...... Tức giận! Nó cần đồ ăn giải giận!

Nhậm Thương Diêu không thèm để ý tới ánh mắt ghi hận của hồ ly chết tiệc, nhìn Phàn Ngọc Hương ngủ say, ánh mắt y mềm mại, trèo lên giường, kéo Phàn Ngọc Hương vào trong lòng.

Mà mặt y vùi vào bầu ngực mềm mại của Phàn Ngọc Hương -- đây thuộc về y.

-HẾT-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui