Trung Khuyển – Đản Đản Đản Hoàng DDDH

"Tỉnh táo lại chưa?"

Đèn sợi đốt chói mắt khiến mắt Giản Thứ nhói đau, nước lạnh như băng từ trên trán chảy xuống lọt vào trong mắt, Giản Thứ đúng là đã tỉnh táo rồi, cậu dụi mắt, cúi đầu không dám nhìn Giản Minh Chi, một phút trước nước khoáng trong cốc thuỷ tinh trên bàn đã giội hết lên đầu cậu.

Trải nghiệm bị Giản Minh Chi đối xử một cách đầy phẫn nộ thế mà lại khiến cậu có một chút cảm giác mới mẻ và phấn khích lờ mờ.

"Tỉnh táo rồi."

Giản Minh Chi thở dài, ổn định lại tâm trạng, vào phòng vệ sinh lấy khăn lông ra lau đầu cho Giản Thứ, tóc cậu bị gel cố định lại một chỗ, sau khi dính nước liền biến thành từng cục từng cục, Giản Minh Chi càng lau càng buồn bực, anh cho rằng Đường Vũ Hàng đã làm hư Giản Thứ.

"Về sau không được nói bậy mấy câu này nữa, chuyện này... cũng không được làm bậy."

Giản Thứ thì biết gì, cậu mới hai mươi tuổi! Học gì cũng muộn hơn người khác, người đầy mùi rượu về nhà, anh phải dạy lại con trai cho tử tế...

"Dạ, bố nói phải," Giản Minh Chi bất thình lình đụng phải ánh mắt của Giản Thứ, trái tim anh đột nhiên lỡ nhịp, "Con chỉ nói với bố thôi."

"Con..."


Mới nãy Giản Thứ đúng là quá xúc động, nhưng cậu cũng bị cốc nước lạnh kia làm cho tỉnh táo lại rồi, bây giờ cậu định đâm lao theo lao.

"Giản Minh Chi, em thích anh, em nghiêm túc đấy."

Nụ hôn là thật, điều ước sinh nhật là thật, trái tim yêu anh cũng là thật.

"Để em làm người đàn ông của anh, có được không?"

Giọng nói của Giản Thứ vừa trầm vừa khàn, mang theo hương rượu thiêu đốt, giống như có một cái móc vô hình, ngày càng đến gần hơn... Ánh mắt rất gần, hơi thở rất gần, sắp bán đứng sự hoảng loạn và luống cuống của mình rồi...

Anh đẩy Giản Thứ ra, nhốt mình trong phòng như chạy trốn.

Vùi khuôn mặt nóng bỏng vào hai tay đang không ngừng run rẩy, anh mới bỗng nhiên nhớ ra, Giản Thứ đã hai mươi tuổi rồi, cậu không còn là cậu bé trốn trong góc nhà không chịu nói chuyện ấy, cũng không còn là cậu thiếu niên dính chặt bên mình trong đêm hè nữa.

Cậu đã trưởng thành rồi.

Mà mình năm hai mươi tuổi, đã nuốt bồ hòn làm ngọt, rơi vào lưới tình của Đường Vũ Hàng từ lâu.

Tình yêu của Giản Minh Chi đã bị bào mòn cạn kiệt mười năm trước rồi, anh đã sắp quên mất yêu và được yêu bình thường là như thế nào, ngay cả với Giản Thứ, từ trước đến nay anh chỉ có trả giá mà không đòi hỏi được báo đáp.

Điều này có phải nghĩa là Giản Thứ sẽ không rời khỏi anh, sẽ bằng lòng lựa chọn ở lại bên anh hay không?

Trong lòng dâng trào niềm vui không đúng lúc, hạt giống không biết đã nảy mầm từ lúc nào, cành bị rút mất, đã phát triển thành hình dạng sai lầm, sau đó, cảm giác tội lỗi như thuỷ triều nhấn chìm Giản Minh Chi.

Đó là Giản Thứ sạch sẽ tinh khiết, Giản Thứ đơn thuần như ánh mặt trời, Giản Minh Chi anh bẩn đến vậy, đã nhúng chàm bẩn thỉu từ lâu, sao có thể làm bẩn cả người ta được?

Điều anh hoàn toàn không biết là bên ngoài, Giản Thứ đang tựa đầu vào cánh cửa gỗ, cảm nhận sự trăn trở và chần chừ của Giản Minh Chi cách một lớp cửa, cậu hận không thể xuyên qua cửa ngay, hung tợn ôm chặt lấy anh, hôn anh thật mạnh và nói yêu anh.


Giản Thứ chưa bao giờ là người thuần khiết vô tội, nửa đầu cuộc đời cậu quá cực khổ, lòng dạ cậu rất hẹp hòi, ánh mắt rất nông cạn, cả đời này trái tim cậu chỉ bỏ vừa một mình Giản Minh Chi. Sai lầm hay bị chán ghét, cậu chỉ cần anh, khát vọng có được người này một cách điên cuồng và si mê.

Đầu ngón tay cậu phác hoạ hình dáng anh trên phản gỗ lạnh băng, Giản Thứ trở về bàn, chậm rãi ăn hết cái bánh ngọt từng miếng một.

Sắp giao thừa rồi, đường phố tràn ngập bầu không khí vui tươi náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, sặc sỡ đủ màu, mọi người bận rộn mua sắm, bận rộn chia ly, bận rộn đoàn tụ.

Cao ốc Đường thị im lìm như chết, chẳng có chút không khí vui vẻ lúc giao thừa nào, giá cổ phiếu giảm liên tục, thị trường càng đồn đại rằng có người vô danh nào đó đang cố tình bán tháo cổ phiếu, mất liền mấy đơn đặt hàng lớn, các dự án quan trọng bị đình trệ, đừng nói đến thưởng cuối năm, mọi người đều lo ngay ngáy, cầu khấn đừng mất việc ngay đầu năm mới.

"Tra kĩ cho tôi xem ai là người đứng sau màn!"

Trong văn phòng giám đốc, Đường Vũ Hàng hung dữ ném điện thoại.

"Giám đốc Đường."

Giản Thứ gõ cửa, Đường Vũ Hàng đau đầu không chịu nổi, vốn định xua tay đuổi cậu đi, nhưng đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, gã lại gọi cậu vào.

"Gần đây Minh Chi ra sao rồi?"

Đường Vũ Hàng dựa lưng vào ghế da thuộc, lười nhác hỏi.

"Bố rất khoẻ," Giản Thứ nhếch khoé môi nở một nụ cười mỉm, "Sau hôm nay sẽ càng khoẻ hơn."


"Mày có ý gì?"

Đường Vũ Hàng cau mày nhìn Giản Thứ, cậu giống gã đến ba bốn phần, độ cao của xương lông mày, chất sói trong đáy mắt, và cả hai cánh môi mỏng. Nếu không phải vợ gã đúng là không thể sinh nở được nữa, gã cũng sẽ không sốt ruột bồi dưỡng đứa con riêng không vừa mắt suốt bao năm nay đến vậy.

Đương nhiên, thái độ cầu xin gã cho mình một cơ hội rèn luyện của Giản Thứ lúc ban đầu cũng đúng là đã lay động Đường Vũ Hàng, cậu giống như gã trong quá khứ, có tham vọng nhưng không đủ sức, nắm được cơ hội liền liều mạng bò lên trên.

Giản Thứ ngày hôm nay lại như bị phân làm hai người vậy, cái thái độ thận trọng và hèn mọn kia đã hoàn toàn biến mất.

"Giám đốc Đường, chúng ta làm một giao dịch đi."

Giản Thứ đặt một tập văn kiện dày cộp lên mặt bàn, tự mình kéo ghế ngồi xuống.

Đường Vũ Hàng đã quên mất, năm ấy khi gã bò lên ngôi báu, đã dùng bao nhiêu âm mưu thủ đoạn, gã không biết mẹ đẻ của mình là ai, gã cũng chỉ là một thằng con hoang với dòng máu dơ bẩn, điều mà đáng ra gã nên biết nhất là, con hoang là thứ điên rồ nhất, không sợ thua cuộc nhất.

Người đang đối diện gã, tự tin và kiêu ngạo, nét mặt giống y hệt gã của năm ấy. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận