Trung Khuyển – Đản Đản Đản Hoàng DDDH

"Đi đâu?"

Người đàn ông đối diện mặt mày tiều tuỵ, hai mắt trũng sâu, râu nhú chưa kịp cạo, chẳng còn dáng vẻ bướng bỉnh tự phụ lúc ban đầu nữa. Đường Vũ Hàng tóm chặt cổ tay Giản Minh Chi nói vội vã: "Trước tiên đi Hong Kong, sau đó đi Canada, rồi chúng ta định cư ở châu Âu có được không?"

Đường Vũ Hàng dùng bảy tám phần sức, Giản Minh Chi căn bản không hất gã ra được, hai người đứng bên kệ hàng của siêu thị, may mà chỗ này không có nhiều người đến mua sắm lắm, nên chẳng có ai đứng xem.

"Anh bỏ em ra trước đã."

Giản Minh Chi đè thấp giọng. Về đến nhà, anh kiểm tra đồ còn thừa trong tủ lạnh rồi đi siêu thị luôn, ai dè lại gặp phải Đường Vũ Hàng ở đây, chắc hẳn gã đã theo dõi đường đi của anh rất lâu rồi, anh vừa mới vào siêu thị đã bị quấn chặt.

"Em đồng ý đi với anh trước đã, có được không?"

Trong mắt Đường Vũ Hàng đầy tơ máu, dường như đã lâu lắm rồi không nghỉ ngơi tử tế.

"Vũ Hàng, anh đã đồng ý trả tự do cho em rồi."

Cổ tay càng bị siết chặt hơn.

"Là vì Giản Thứ à? Thằng con hoang đó ư?"

"Vũ Hàng, anh cũng là loại con hoang mà anh nói đấy."

Giọng điệu của Giản Minh Chi hiếm khi mang vẻ mỉa mai và quyết tuyệt xa lạ, Đường Vũ Hàng ngẩn người, anh thừa cơ rút tay ra.

"Anh, anh thì khác... Anh đã trả giá nhường ấy, hi sinh nhường ấy, mới trèo lên được cái vị trí này! Minh Chi, đi cùng anh, anh có một ít tiền ở tài khoản quốc tế, chúng ta có thể làm lại từ đầu ở nước ngoài; đợi sóng gió ở đây ngớt đi, thậm chí có thể về nước đòi lại mọi thứ của anh!"


Giản Minh Chi chợt thấy người đàn ông trước mắt hơi đáng thương, trước đây anh nghĩ rằng Đường Vũ Hàng có được mọi thứ, tiền bạc, quyền thế, địa vị, sự tôn thờ; bây giờ xem ra Đường Vũ Hàng mới là người thực sự chẳng có gì cả.

"Đường Vũ Hàng," anh nói chậm rãi, "Em sẽ không đi cùng anh."

Sắc mặt Đường Vũ Hàng nhất thời u ám không chịu nổi, gã nhìn Giản Minh Chi như không thể tin nổi.

"Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà em bằng lòng ở lại vì nó một cách cam tâm tình nguyện, nhưng lại không đi cùng anh?"

Hít sâu một hơi, Giản Minh Chi bật cười mệt mỏi.

"Vũ Hàng à, anh quên rồi sao, trước đây em cũng từng yêu anh như thế cơ mà."

Anh đã dùng mười năm trời để yêu Đường Vũ Hàng, lãng phí những năm tháng đẹp đẽ nhất đợi chờ ở căn phòng nơi thôn quê ấy, đợi sự xuất hiện mỗi tuần một lần của gã, đợi từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, đợi từ năm mười chín tuổi đến năm ba mươi tuổi, đợi một ngày Đường Vũ Hàng cầm nhẫn cầu hôn anh.

Thế nhưng anh chỉ đợi được hôn lễ của gã ta.

"Chúng ta làm lại từ đầu có được không? Anh biết lỗi rồi, anh sẽ không để em phải chờ đợi nữa đâu, chúng ta lập tức đăng kí kết hôn ở nước ngoài, có được không? Anh không thể không có em được, Minh Chi. Kết hôn với Thẩm Tâm Như hoàn toàn là vì bối cảnh của gia đình cô ta, anh chưa bao giờ thật lòng yêu cô ta cả, anh tưởng em biết mà, Minh Chi... Anh quan tâm em đến thế, không chịu cho em đi, kiếp này anh chỉ yêu mình em mà thôi."

Đường Vũ Hàng vừa vội vã vừa bất an, vành mắt đỏ ửng, đầy vẻ yếu ớt. Giản Minh Chi bỗng nhiên nhớ tới Đường Vũ Hàng năm hai mươi tư tuổi, gã cũng dùng vẻ mặt này, khẩn cầu anh đừng về Pháp, ở lại bên cạnh gã.

Giản Minh Chi năm mười chín tuổi đã mềm lòng, Giản Minh Chi năm ba mươi mốt tuổi chỉ thổn thức sự đời thay đổi.

Anh lắc đầu, nở nụ cười tàn nhẫn, nói từng chữ một.

"Vũ Hàng, anh không yêu em, anh chỉ yêu bản thân mình mà thôi."


Giản Minh Chi không phải là chưa từng yêu Đường Vũ Hàng.

Mùa đông năm mười chín tuổi ấy, Đường Vũ Hàng là ngọn lửa duy nhất trong cuộc sống của anh; họ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem phim, nằm trên giường ân ái rồi nói hết lời yêu, nghĩ đến đám cưới của hai người, mặc vest đen hay là vest trắng; về già thì trồng hoa gì trên ban công, còn tranh luận nên nuôi mèo hay nuôi chó.

Họ không phải là chưa từng có quãng thời gian tốt đẹp.

Gương đã vỡ chẳng thể dán lành, những điều đã xảy ra vĩnh viễn không thể xoá nhoà được, tình cảm đã qua cuối cùng vẫn là đã qua.

Đường Vũ Hàng vẫn luôn siết chặt tay Giản Minh Chi, tự tin cho rằng anh là vật sở hữu của mình, đời này chỉ của mình tôi, vậy nên gã luôn bỏ anh đằng sau, tưởng rằng đợi gã thành công áo gấm về làng rồi, vẫn có thể đưa anh đến những nơi đã từng hứa hẹn.

Giản Minh Chi không thèm nữa.

Tới tận giây phút này, Đường Vũ Hàng mới biết mình đã sai lầm quá rồi.

Nếu như có thể đảo ngược thời gian... gã rất muốn trở về điểm xuất phát ban đầu, dùng một cái tát đánh thức bản thân của quá khứ, đối xử với Giản Minh Chi thật tử tế. Sao gã lại quên được rằng, Giản Minh Chi vốn yêu thích nấu ăn đến thế, nhưng lại bỏ dở việc học vì gã; Giản Minh Chi vốn sợ đau đến thế, nhưng lại cam tâm tình nguyện phối hợp với gã dùng đủ loại toy.

Công việc không thuận lợi, tâm trạng không tốt đẹp, gã thậm chí còn bắt Giản Minh Chi phải dùng kích thích tố định kì, để gã có được cảm giác mới mẻ.

Giản Minh Chi muốn đi, gã lạnh lùng nhìn anh lang thang trên đường, chỉ hòng cho anh một bài học.

Gã đã phá huỷ Giản Minh Chi rồi.

Cậu thiếu niên mười chín tuổi dịu dàng xấu hổ nhoẻn cười với gã, cậu bé lần đầu đỏ mắt cầu xin gã "nhẹ thôi", một Giản Minh Chi đầy phấn khởi nói về sốt Espagnole, đã bị Đường Vũ Hàng phá huỷ từng chút một.


Lần nào cũng là Giản Minh Chi dựa vào khung cửa, mỉm cười tiễn Đường Vũ Hàng đi; chỉ có lần này gã chôn chân tại chỗ, nhìn Giản Minh Chi từng bước rời xa, cuối cùng anh thoát khỏi tầm mắt mình, nước mắt giàn giụa trên mặt gã.

Sự tuyệt vọng và bất lực mà gã từng để Giản Minh Chi trải nghiệm, giờ đã hoàn toàn báo ứng lên người gã.

Giản Minh Chi chẳng ngạc nhiên gì khi nhìn thấy Giản Thứ cúp đuôi đứng ngoài cửa.

"Tiểu Thứ, cầm hộ bố mấy cái túi, nặng quá."

Cổ tay mảnh mai vươn ra, Giản Thứ dẩu môi cầm lấy túi, mở cửa ra.

"Sao vừa về đã đi mua sắm, còn chẳng bảo lấy một câu."

"Con quên rồi à? Trên máy bay ai bảo muốn ăn cá nấu dưa chua ấy?"

Vừa vào nhà còn chưa kịp đặt túi đồ xuống, Giản Thứ đằng trước đã quay người ôm chầm lấy anh, rầu rĩ nói, "Trước khi đi đáng lẽ phải bảo con đi cùng chứ."

Giản Minh Chi dành một tay ra xoa lưng Giản Thứ, "Không phải vì sợ con đang nghỉ ngơi trong phòng sao, nên mới không gọi con, đi cái về ngay nhanh mà."

Yên tĩnh ôm nhau một lúc, Giản Minh Chi mới nghe thấy Giản Thứ hít một hơi, cậu nói, "Con muốn nhiều hoa tiêu."

"Ừm."

Giản Minh Chi lén lút cười.

"Còn món gì nữa."

"Con muốn ăn gì? Bố mua ít thịt gà, làm gà hầm Giang Tây, rồi thêm đậu bắp xào tỏi cho con có được không?"

三杯鸡 Gà hầm Giang Tây, gà không được hầm với nước dùng mà dùng ba loại sốt khác nhau, gồm một cốc rượu gạo, một cốc mỡ lợn, một cốc xì dầu. Đây là đặc sản của Giang Tây


蒜香秋葵 Đậu bắp xào tỏi thì chẳng có gì đáng nói rồi

"Dạ. Bố ơi..."

"Sao thế?"

"Bố ơi, con biết rằng con còn chưa trưởng thành; con, con sẽ lớn mau hơn nữa... Giản Minh Chi, anh phải đợi em."

"Tiểu Thứ đã lớn lắm rồi, theo mọi mặt nghĩa."

Hai người đều cười thành tiếng, Giản Minh Chi nhón mũi chân, tựa trán mình vào trán Giản Thứ, họ dựa vào nhau rất gần, trong đồng tử của Giản Thứ in bóng anh, tựa như trong thế giới bao la này, trong mắt Giản Thứ chỉ có mình Giản Minh Chi, trong lòng Giản Minh Chi cũng chỉ in bóng một mình Giản Thứ.

Sau đó Giản Minh Chi hơi nghiêng đầu, chạm vào môi Giản Thứ.

Hình như còn chưa nói anh yêu em, có điều không sao cả, sau này sẽ có thời gian.

Cậu nhóc từng là một chú cún hoang, run rẩy trong mưa gió, chẳng ai đoái hoài; tới tận khi cậu gặp được người đàn ông, anh nuôi lớn cậu, chú cún hoang chẳng ai ưa đó cuối cùng cũng trở thành một chú chó trung thành cao to mạnh mẽ.

Còn về kết cục của người mà thời thanh niên người đàn ông đã yêu nhầm, hơn mười năm sau lúc đi du lịch châu Âu cùng cậu nhóc, anh nhìn thấy một người nhìn rất giống gã giám đốc ở khu dừng chân của trạm xăng, râu ria tán loạn áo quần rách rưới, đang vội vàng ăn một cái hamburger nom cực kì xấu xí.

Anh liếc nhìn từ đằng xa, nhưng không bước tới nhận nhau, mà ngoái đầu đón lấy cây kem mà cậu nhóc mua, cắn một miếng.

Thời gian rất dài, cậu nhóc và người đàn ông vẫn còn rất nhiều câu chuyện, ví dụ như sau này cậu giành được Đường thị ra sao, những thăng trầm khi anh mở một nhà hàng Pháp.

Nhưng đó đều là những kí ức tốt đẹp, dẫu sao thì tháng năm có gian khổ đi chăng nữa, họ đều dìu dắt nhau vượt qua.

Rất lâu về sau trong tương lai, họ đều nâng đỡ lẫn nhau, trung khuyển bồi bạn bên chủ nhân, vĩnh viễn không rời xa. 

Chúc mừng bạn đã đọc hết bộ truyện ngắn nhưng đủ thịt có điều ếu được miếng nào do mình dịch.-.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận