“Túi sách này không phải là con mua, mà là Khương Nghiên Kỳ trộm túi sách người ta bị phát hiện, không thể không ra giá gấp đôi để mua về.”
Giống như ném đá vào mặt hồ yên ả, trong nháy mắt làm gợn sóng, mọi người nghe nói vậy đều ngẩn ngơ.
Khương Nghiên Kỳ lại tỏ vẻ không dám tin, mà Lâm Thục Phương cũng phục hồi tinh thần lại từ trong cơn chấn kinh, cả giận nói: “Cô nói hươu nói vượn cái gì đấy Hiểu Y? Cô đừng có phung phí tiền không dám nhận rồi đổ hết lên đầu Nghiên Kỳ, nó là em cô đấy! Có người chị nào như cô không?”
”Cháu không nói lung tung, ở cửa hàng đó có camera giám sát, nếu mọi người không tin, con có thể dẫn mọi người tới cửa hàng, bảo bọn họ mang camera cho mọi người xem. Nếu không phải ra giá gấp đôi mua túi sách về thì người ta đã báo cảnh sát, hiện tại mọi người cũng không được thấy em ấy yên lành đứng đây.”
Bạch Phượng Kiều ngồi một bên liên tục không nói gì, nghe nói vậy lông mày liền nhíu lại. Nghĩ tới vừa nãy Khương Nghiên Kỳ không chỉ che giấu chuyện này, còn đẩy hết mọi việc lên đầu Bạch Hiểu Y, sắc mặt lại trầm xuống vài phân, lúc này ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Khương Nghiên Kỳ, “Nghiên Kỳ, chị Hiểu Y nói có đúng không?”
Ngày thường Bạch Phượng Kiều là người vô cùng uy nghiêm, nếu không đã không thể quản lí được mấy chục nhân viên trong tiệm. Giờ phút này bà mặt lạnh hỏi một câu như thế, Khương Nghiên Kỳ liền bị hù dọa đến run rẩy. Hơn nữa có tật giật mình, cô ta cũng không dám ngụy biện nữa, nhưng cũng không trực tiếp thừa nhận.
”Cháu... Cháu không, con chỉ là thấy cái túi sách kia quá đẹp, cho nên... Cháu để trong quần áo vốn là muốn cầm đi tính tiền, không ngờ người bán hàng lại nói cháu ăn trộm.”
Khương Nghiên Kỳ vừa dứt lời, Bạch Hiểu Y lại lạnh lùng nói: “Camera đã ghi lại rõ như vậy, tại sao cô thừa dịp người khác không chú ý, lén lén lút lút giấu trong quần, sau đó tại sao vẻ mặt thản nhiên giống như không có gì xảy ra định đi khỏi cửa hàng đều quay rõ. Hơn nữa nhìn động tác ăn trộm của cô thuần thục như vậy, chắc hẳn không phải là lần đầu tiên. Mọi người không tin lời con, có thể đi theo con tới cửa hàng một chuyến.”
Khương Nghiên Kỳ không ngờ Bạch Hiểu Y nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng như vậy, cô ta tự nhận chưa từng trêu chọc đến cô chỗ nào mà. Cô ta cắn môi, lén oán hận lườm cô một cái, lại thấy ánh mắt Bạch Phượng Kiều nhìn cô ta càng ngày càng lạnh, cô ta rốt cuộc không chống đỡ nổi, liền quỳ xuống mặt đất, khóc to: “Cháu xin lỗi bác trai, bác gái, là cháu sai. Cháu thấy túi sách quá đẹp cho nên... Mọi người tha thứ cho cháu lần này, về sau cháu không dám nữa.”
Lâm Thục Phương ngơ ngác đứng một bên nhìn một màn này, vẫn luôn không chen được vào cuộc đối thoại, lúc này thấy Khương Nghiên Kỳ quỳ trên đất, bà vội vàng đỡ cô ta. Vừa đỡ vừa nói: “Nó vẫn chỉ là đứa bé, làm gì có đứa trẻ nào không phạm sai lầm. Trước đây các con cũng không thể không phạm qua sai lầm đúng không?” Lại ngẩng đầu nhìn Bạch Hiểu Y nói: “Hiểu Y, cháu cũng thiệt là, cháu đi cùng em mà sao không nhắc nhở em một câu?”
Bạch Hiểu Y vừa nghe lời nói này, liền cười lạnh một tiếng, “Bà muốn nói Khương Nghiên Kỳ trộm đồ của người ta là do không hiểu chuyện không nên trách, cuối cùng đổ thành cháu có lỗi đúng không? Năng lực đổi trắng thay đen của bà cũng giỏi quá đi? Hơn nữa vừa rồi lúc trở lại Khương Nghiên Kỳ còn đổ hết mọi việc lên đầu cháu! Em ấy vì trốn tránh sai lầm của mình mà oan uổng cháu, bà không nói em ấy sai, còn đổ lỗi cho cháu, người khác không biết còn tưởng rằng cháu không phải cháu gái ruột của bà ấy chứ!” (cứ tưởng LTP là mẹ KNK aka thím BHY, hóa ra LTP là bà nội, đọc đoạn dưới rồi cuống cuồng lướt lên trên sửa xưng hô @@ có chỗ nào mình chưa sửa lại xưng hô thì cmt xuống dưới nhắc mình nhé)
”Cô...” Lúc này Lâm Thục Phương bị cô chặn họng, mặt đỏ tới mang tai, ánh mắt chột dạ lảng tránh, cũng chỉ nói một câu: “Có ai nói chuyện với người lớn như vậy không?”
”Được rồi! Chị muốn tới cửa hàng, Hiểu Y đi theo mẹ, còn chuyện còn lại, mấy người tự giải quyết đi.”
Sau khi bỏ lại câu này, Bạch Phượng Kiều đi ra cửa, Bạch Hiểu Y lạnh lùng nhìn họ rồi đi theo mẹ lên xe.
”Mẹ, sự tình hôm nay mẹ cũng thấy, mẹ thực sự muốn cho hai người kia ở nhà mình sao? Quá trình Khương Nghiên Kỳ ăn trộm quá thành thạo, tuyệt đối đã làm nhiều lần. Về sau con bé ở nhà chúng ta, nếu lại ăn trộm này nọ, danh tiếng nhà chúng ta cũng không dễ nghe, hơn nữa mẹ cũng chứng kiến thái độ của bà, căn bản không coi con là cháu ruột.”
”Mẹ biết hôm nay con bị oan, nhưng nên làm thế nào đây? Trực tiếp đuổi bọn họ khỏi cửa sao? Dù nói thế nào thì họ cũng là người nhà của bố con, người ta đến tận cửa rồi nên rất khó xử. Dù sao họ cũng ở lại không lâu, ý bà con là cho Khương Nghiên Kỳ ở đây học bổ túc hết cấp ba liền về nhà, mà sau khi Khương Nghiên Kỳ lên đại học, cũng sẽ không thường ở đây. Trong khoảng thời gian này tạm thời nhịn một chút đi, để bọn họ thương lượng kỹ càng một chút, chúng ta trở về lại xem thái độ bọn họ ra sao.”
Bạch Hiểu Y nghe nói vậy lại cười lạnh trong lòng một tiếng, đợi Khương Nghiên Kỳ học bổ túc xong liền về nha? Tính toán của Lâm Thục Phương không phải vậy, đời trước bà ta liên tục ở lì nhà cô không chịu đi.
Mặc dù tạm thời không đuổi được Khương Nghiên Kỳ đi, nhưng tốt xấu gì chuyện lần này cũng lưu lại “bản án“. Khương Nghiên Kỳ có thể cũng không phải một dĩa đèn cạn dầu, nhưng chỉ cần để ý một chút, muốn tóm được nhược điểm của cô ta cũng không phải khó.
Sau nửa ngày bận rộn ở cửa hàng lẩu, khi Bạch Hiểu Y và Bạch Phượng Kiều trở về Lâm Thục Phương đã thu xếp cả bàn món ăn, vừa nhìn thấy hai người vào, Lâm Thục Phương lập tức cười nói: “Phượng Kiều, Hiểu Y, mau tới đây nếm thử tay nghề của mẹ.” Bộ dáng cười dịu dàng giống như đã quên tất cả những việc vừa phát sinh.
Mà Khương Nghiên Kỳ tiến lên trước, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch hết sức lo sợ, xin lỗi, “Bác gái, việc hôm nay là cháu không đúng, cháu xin lỗi, hy vọng bác có thể tha thứ cho cháu một lần. Còn có chị Hiểu Y, thật xin lỗi, em không chỉ không nhận lỗi mà còn đổ lỗi cho chị, đẩy hết mọi việc lên đầu chị, cũng hy vọng chị có thể tha thứ cho em. Về sau em nhất định sẽ sửa lỗi, có hiếu với bác gái, cũng chung sống thật tốt với chị.”
Bạch Hiểu Y ngược lại không trả lời, chỉ nhìn Bạch Phượng Kiều, Bạch Phượng Kiều cũng không nói thêm cái gì, chỉ nói: “Được rồi được rồi, ăn cơm đi.”
Khương Chấn Hải thấy sắc mặt Bạch Phượng Kiều rõ ràng đã dịu lại, vội vàng kéo ghế để bà ngồi xuống, lại gắp thức ăn cho bà, “Mẹ biết bà thích ăn măng, cố ý mang măng tự làm ở quê lên, bà nếm thử đi.” Lại múc cho Bạch Hiểu Y một bát canh, “Có cả canh trứng rong biển con thích nhất, mấy ngày nay con hơi gầy, ăn nhiều chút.”
Bạch Hiểu Y thấy dáng vẻ bố rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, cũng không làm ông ngột ngạt nữa, tự ngồi xuống ăn cơm.
Vài ngày sau Khương Nghiên Kỳ ngược lại vẫn luôn hết sức an phận, hơn nữa cô ta tay chân chịu khó, thường xuyên giúp đỡ làm việc nhà, hơn nữa cô ta lớn lên miệng cũng ngọt ngào khôn khéo, mọi người liền tạm thời quên đi chuyện cô ta ăn trộm.
Bạch Hiểu Y cũng biết trong khoảng thời gian này đúng là thời điểm Khương Nghiên Kỳ cố gắng biểu hiện ngoan ngoãn, tất nhiên sẽ không lộ ra sơ hở. Bạch Hiểu Y cũng không muốn để ý tới cô ta, kinh doanh cửa hàng nhỏ của mình thật tốt như cũ.
Hôm nay cô đang nói chuyện phiếm với khách hàng, đột nhiên nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng gõ cửa, tối hôm qua Bạch Phượng Kiều và Khương Chấn Hải thức đêm trông cửa hàng, hiện tại đang ngủ dưỡng sức, mà Lâm Thục Phương và Khương Nghiên Kỳ không biết đang ở trong phòng thủ thỉ to nhỏ cái gì. Tiếng gõ cửa vang lên rất lâu cũng không có người đi xuống mở cửa, Bạch Hiểu Y bất đắc dĩ nói xin lỗi khách hàng liền xuống lầu mở cửa.
Nhìn người đứng ngoài cửa làm Bạch Hiểu Y ngẩn người.
Một mỹ nữ tóc dài đứng ngoài cửa, Bạch Hiểu Y mở cửa đúng lúc nhìn thấy mỹ nữ kia nở nụ cười xinh đẹp động lòng người.
”Xin chào, em là bạn của Uyên đại đúng không? Chị mua dưa hấu, cho em một miếng, rất ngon.”
Bạch Hiểu Y hướng nàng trên tay nhìn lại, nhưng thấy trên mặt nâng nhất cái khay, trên mâm còn bày đặt vài miếng cắt hảo dưa hấu.
Bạch Hiểu Y nhìn lên tay cô ta, đầu có chút mơ hồ, đời này cô và Trương Văn Văn căn bản không quen biết, tại sao cô ta lại cố ý mang dưa hấu đến cho cô?
Nhưng người ta nói hay như vậy, duỗi tay không đánh người tươi cười, đời trước cô và Trương Văn Văn là tình địch, nhưng đời này lại không có bất kỳ ân oán nào.
Bạch Hiểu Y vội vàng tiếp nhận cái khay cô ta mang tới, cười nói: “Cảm ơn chị.” Lại mở cửa mời, “Mời chị vào!”
Trương Văn Văn đi vào trong nhà, bởi vì hôm nay có mưa, nhiệt độ bên ngoài hạ xuống nhiều độ, Trương Văn còn mặc một cái áo khoác mỏng bên ngoài áo cộc tay, đi vào phòng liền cởi áo khoác vắt lên thành sofa. Bạch Hiểu Y thấy thế, liền phỏng đoán cô không phải chỉ đơn giản muốn tặng dưa hấu như vậy.
Bạch Hiểu Y rót cho cô ta một chén trà mới cười nói: “Chị là bạn học của Tần Uyên?”
Trương Văn Văn nâng trà uống một ngụm, “Ừ, chị và anh ấy là bạn học thời đại học, hiện tại làm việc trong công ty của anh ấy. Hôm nay anh ấy nghỉ ngơi lại đúng lúc trong công ty xảy ra chút việc, chị và đồng nghiệp cùng nhau đến đây tìm anh ấy giải quyết.”
Bạch Hiểu Y như có điều suy nghĩ gật đầu, lại nhìn thoáng qua cô ta, nhưng thấy sắc mặt cô ta có chút mất tự nhiên, hẳn là đang nghĩ nên nói chuyện với cô như thế nào, Bạch Hiểu Y cũng không vội, kiên nhẫn chờ.
Đúng lúc này lại nghe trên lầu vang lên giọng nói lanh lảnh: “Chị Hiểu Y, ai vậy?”
Bạch Hiểu Y nghe giọng nói này liền nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy Khương Nghiên Kỳ từ trên lầu đi xuống. Có người ngoài ở đây, Bạch Hiểu Y cũng không tiện biểu lộ địch ý với Khương Nghiên Kỳ quá rõ ràng, liền cười giới thiệu, “Đây là em họ tôi.” Lại nói với Khương Nghiên Kỳ: “Chị này là bạn học thời đại học của anh hàng xóm.”
Khương Nghiên Kỳ liền vội vàng đến gần nhiệt tình vươn tay, “Chào chị, em là Khương Nghiên Kỳ.”
Trương Văn Văn đang định nói chuyện, lại đột nhiên bị Khương Nghiên Kỳ cắt ngang, lúc này trên mặt cũng không tự nhiên, nhưng cũng khách khí vươn tay ra bắt tay.
Sau khi chào hỏi, Khương Nghiên Kỳ cũng không có ý rời đi, ngồi xuống cạnh Bạch Hiểu Y, nhìn qua dưa hấu trên bàn lại nói: “Đây là chị mang sang à? Em ăn một miếng được không?”
Trương Văn Văn tự nhiên bày tỏ nhiệt tình, “Đương nhiên, vốn là tặng mọi người ăn.”
Khương Nghiên Kỳ liền không khách khí cầm dưa hấu ăn, Trương Văn Văn nhìn qua Khương Nghiên Kỳ kia bộ dáng rõ ràng không muốn đi liền có chút quẫn, do dự một lát lại nói: “Cái kia... Chị có lời muốn nói với em.”
Bạch Hiểu Y cũng không hiểu Khương Nghiên Kỳ không hiểu tinh ý hay cố ý ở lại nghe họ nói chuyện, nhìn qua vẻ mặt hồ đồ ăn dưa hấu của cô ta, trong lòng cô cười lạnh một tiếng, lại cười nói với Trương Văn Văn: “Được, vào phòng tôi đi.”
***
Edit: Tô Huyền Ann
Trương Văn Văn đi theo cô vào phòng, Bạch Hiểu Y cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Chị tìm tôi muốn nói gì?”
Trương Văn Văn cúi thấp đầu cười cười, lúc này mới nói: “Kỳ thật lần trước ở phố cổ Phong Kiều chúng ta từng gặp mặt.”
Bạch Hiểu Y gật đầu, “Tôi biết.”
”Khi đó Uyên đại dẫn bọn chị đi khai phá một trò chơi, thật ra khoảng thời gian kia bọn chị đều rất bận, nhưng anh ấy lại đột nhiên đề ra ý đến phố cổ Phong Kiều. Khi đó chị không biết tại sao anh ấy lại đề ra ý tưởng như vậy vào lúc đó, cho đến khi nhìn thấy em ở phố cổ chị mới hiểu, hóa ra là vì em
Cô ngược lại không ngờ Trương Văn Văn là người rất trực tiếp, cô nhìn đôi mắt cô ta có ý thăm dò, cười cười, “Chị không cần thăm dò tôi, tôi và anh ta chỉ là quan hệ hàng xóm bình thường thôi.”
Bạch Hiểu Y nói thẳng ra như vậy cũng không làm Trương Văn Văn cảm thấy lúng túng, cô ta cười cười, “Vậy à, nhưng mà chị lại thấy Uyên đại có cảm giác rất không bình thường đối với em....”
Bạch Hiểu Y khinh thường dáng vẻ tươi cười sâu xa của cô ta, “Anh ta nghĩ gì về tôi tôi không rõ, nhưng tôi không có bất cứ ý gì với anh ta.”
Trương Văn Văn như có điều suy nghĩ gật đầu, lại cười nói: “Em không cần lo lắng, chị chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Nếu như chỉ là tùy tiện hỏi, có lẽ cũng không cố ý mang dưa hấu sang đây, còn nói chuyện riêng với cô. Nhưng Bạch Hiểu Y cũng không nói toạc ra, chỉ nhún vai bày tỏ không sao cả.
Trương Văn Văn giải trừ được nghi ngờ trong lòng, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, mắt thấy thời gian không còn nhiều liền cáo từ. Bạch Hiểu Y nghĩ cô ta còn có chuyện khác phải bận rộn nên cũng không giữ lại. Hai người từ trên lầu đi xuống, Khương Nghiên Kỳ đã không còn trong phòng khách, Trương Văn Văn mặc áo khoác vào, do dự trong chốc lát lại nói một câu: “Nếu như nếu có thể, chị hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn bè.”
Bạch Hiểu Y cũng không nghĩ nhiều, “Được.”
Trương Văn Văn lại làm động tác chắp tay hành lễ với cô rồi mới rời đi.
Tiễn Trương Văn Văn đi, Bạch Hiểu Y liền vội vàng lên lầu, may là khách hàng kia còn ở đây, Bạch Hiểu Y lại tán gẫu một chút về vấn đề sợi vải trong quần áo, khách hàng do dự một chút cuối cùng vẫn ký đơn. Bạch Hiểu Y thuyết phục được mội đơn hàng, tâm tình rất tốt, đang muốn xuống lầu rót cốc nước uống, lại nghe thấy tiếng đập cửa.
Cô đi tới mở cửa ra, lại thấy người tới là Trương Văn Văn, Bạch Hiểu Y thấy trên mặt cô ta có vẻ lo lắng, thuận tiện nói: “Sao vậy?”
”Chị không tìm thấy điện thoại, không biết rơi ở đây không.”
Lông mày Bạch Hiểu Y nhíu lại, đột nhiên có loại dự cảm không tốt lắm, nhưng lại không nói gì, vội vàng tránh cửa, “Chị vào tìm đi!”
Sau khi đi vào, Trương Văn Văn liền tìm ở sofa, Bạch Hiểu Y cũng đi tới giúp cô ta, lật ghế sofa lên, tìm hết bên trong bên ngoài mấy lần không thấy.
”Hai chị đang tìm cái gì vậy?”
Sau lưng đột nhiên có giọng nói cắt ngang động tác bận bịu của hai người, Bạch Hiểu Y quay đầu nhìn lại, đã thấy Khương Nghiên Kỳ đứng trên cầu thang, lúc này vẻ mặt hiếu kỳ nhìn hai người. Ánh mắt Bạch Hiểu Y khẽ híp lại, giọng điệu sâu xa nói: “Điện thoại của chị Trương Văn Văn rơi ở đây, em thấy không?”
Khương Nghiên Kỳ vô tội lắc đầu, “Không thấy...” Lại nhiệt tình đi tới nói: “Di động loại gì, em tìm cùng cho.” Nói xong quả nhiên nằm sấp trên ghế sofa, cẩn thận tìm kiếm.
Bạch Hiểu Y cười lạnh trong lòng, biểu hiện bình tĩnh như thế, quả nhiên là kẻ tái phạm.
Lúc này Trương Văn Văn cũng cuống lên: “Lúc đến chị để điện thoại trong áo khoác, vừa nãy rõ ràng để áo khoác ở đây, rơi thì cũng chỉ rơi trên ghế sofa, sao có thể biến mất?”
Bạch Hiểu Y ý tứ sâu xa nhìn Khương Nghiên Kỳ, lại đưa di động của mình cho Trương Văn Văn, “Chị gọi vào điện thoại của chị đi, xem còn ở đây không.”
Trương Văn Văn gật đầu, cầm di động bấm số của cô ta, điện thoại kết nối rất nhanh. Không may, di động vừa kết nối, trên lầu liền vang lên tiếng chuông điện thoại.
Mà Khương Nghiên Kỳ liền ra vẻ kinh ngạc nói một câu, “Hình như truyền ra từ phòng chị họ.”
Trong lòng Bạch Hiểu Y căng thẳng, cất bước đi lên lầu, Trương Văn Văn và Khương Nghiên Kỳ cũng đi theo cô, men theo tiếng chuông, Bạch Hiểu Y đi vào phòng lật gối lên, đã thấy một cái điện thoại dưới gối.
Trương Văn Văn cúp điện thoại cầm cái điện thoại di động kia lên, mặt cũng đầy nghi hoặc, “Cái này... Tại sao lại ở đây?”
Bạch Hiểu Y còn chưa trả lời, đã thấy Bạch Phượng Kiều và Khương Chấn Hải đột nhiên từ bên ngoài thăm dò vào, Bạch Phượng Kiều nhìn mấy người, nghi ngờ nói: “Sao thế? Sao lại ầm ĩ vậy?”
Có thể họ làm ra tiếng động quá lớn nên đánh thức mọi người, mà Bạch Phượng Kiều vừa dứt lời, cửa phòng Lâm Thục Phương cũng đúng lúc mở ra, bà ta vừa ra khỏi cửa vừa nói: “Sao vậy?” Đi đến cửa phòng Bạch Hiểu Y thấy Trương Văn Văn, bà ta lại ngẩn người, “Cô gái này là ai?”
Trương Văn Văn còn chưa kịp mở miệng chào hỏi, Khương Nghiên Kỳ đã nhiệt tình nói: “Chị này là bạn học thời đại học của anh hàng xóm, vừa mới mang dưa hấu đến tặng chúng ta. Chỉ là lúc chị ấy rời đi bị rơi điện thoại ở đây, về sau lại đến tìm, lại không ngờ di động lại phát hiện dưới gối chị Hiểu Y.”
Trên mặt Khương Nghiên Kỳ mang theo nụ cười ngây thơ, giống như vô tâm giới thiệu tình huống, nhưng mọi người nghe nói vậy sắc mặt đều có chút tế nhị.
Mà Lâm Thục Phương không hy sinh, cố nói một câu: “Chẳng lẽ Hiểu Y lấy di động của người ta?”
Bạch Phượng Kiều nghe nói vậy, sắc mặt trong nháy mắt liền trầm xuống, “Mẹ, lời này không thể nói lung tung, con mắt nào của mẹ thấy Hiểu Y lấy?”
Lâm Thục Phương cũng tự cảm thấy mình nói sai, nhất thời cũng không lắm mồm, nhưng bị Bạch Phượng Kiều chế nhạo trước mặt nhiều người như vậy, sắc mặt bà cũng khó coi.
Tần Uyên vốn đang giao việc cho Trương Văn Văn, nhưng cô ta cầm di động đi nửa ngày chưa trở lại, Tần Uyên cũng không biết có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không, tự mình sang xem một chút.
Kỳ thật tâm tình anh có chút phức tạp, một mặt mong đợi thấy cô, một mặt lại sợ thấy cô. Dù sao anh biết rằng Bạch Hiểu Y bởi vì những chuyện đời trước, không thích ở gần anh. Lần trước sau khi giúp cô tìm thấy đồ kỷ niệm, thái độ cô đối với anh cũng không thay đổi nhiều, mỗi lần nhìn thấy anh trong lòng vẫn đề phòng như cũ. Anh cũng sợ mình bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô sẽ làm cô sợ hãi, làm cô nhớ tới những chuyện trước kia. Vài ngày nay anh đều liên tục nghĩ làm thế nào mới có thể làm cho cô không bài xích việc anh muốn bù đắp lại những gì anh nợ cô, cho nên dọc theo đường đi đến nhà Bạch Hiểu Y, nội tâm của anh luôn thấp thỏm không yên.
Không ngờ cửa nhà Bạch Hiểu Y không khóa, anh cẩn thận đẩy cửa ra, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy tất cả mọi người vây quanh trước cửa phòng Bạch Hiểu Y. Lông mày Tần Uyên nhíu lại, gần như không chút nghĩ ngợi nhấc chân đi về phía đó.
***
Edit: Tô Huyền Ann
Bạch Phượng Kiều nhìn thấy Tần Uyên đầu tiên, mặc dù tình huống lúc này có chút ít hỗn loạn, nhưng vẫn hỏi một tiếng: “Tiểu Uyên tới rồi à.”
Ánh mắt Tần Uyên nhìn Bạch Hiểu Y nhưng thấy cô chạm phải ánh mắt anh liền lập tức cúi đầu xuống. Tần Uyên khẽ thở dài một cái, lúc này mới chào hỏi Bạch Phượng Kiều và Khương Chấn Hải, anh không biết bà nội của Bạch Hiểu Y, trái lại cũng lễ phép kêu một tiếng “Bà” xong, Tần Uyên mới hỏi một câu: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Những lời này là Tần Uyên hỏi Trương Văn Văn, Trương Văn Văn còn chưa kịp trả lời, Khương Nghiên Kỳ liền giống như học sinh tích cực phát biểu trên lớp, lập tức lặp lại lời nói vừa nãy một lần.
Kỳ thật phát sinh loại chuyện như vậy Trương Văn Văn cũng có chút không được tự nhiên, dù sao Bạch Hiểu Y là bạn của Tần Uyên, cô ta cũng không muốn chuyện này ầm ĩ lên sẽ rất khó coi, lúc này liền cười nói:“Cũng không có chuyện gì, nếu đã tìm thấy di động rồi thì cho qua đi.”
Tần Uyên một chút cũng không tin Y Nhi của anh sẽ ăn trộm, ánh mắt anh trầm xuống, “Lúc tới cậu để điện thoại di động ở chỗ nào?”
”Minh... Mình để điện thoại trong áo khoác, lúc vào nhà cởi áo khoác để ở trong phòng khách.”
Tần Uyên gật đầu, lại nói: “Hôm nay, đã có ai đi qua phòng khách?”
Có lẽ khí chất lãnh đạo trên người Tần Uyên quá mạnh mẽ, anh đột nhiên hỏi, mọi người cũng không cảm thấy quá đột ngột.
Bạch Phượng Kiều và Khương Chấn Hải liếc mắt nhìn nhau nói: “Dì và chú con đang ngủ bù, cũng không biết rõ.”
Bạch Hiểu Y ý tứ sâu xa nhìn mặt Khương Nghiên Kỳ, “Vừa nãy sau khi Văn Văn cởi áo khoác xuống chúng tôi liền vào trong phòng tôi tán gẫu một lúc. Khi đó chỉ có Khương Nghiên Kỳ ở lại phòng khách ăn dưa hấu.”
Khương Nghiên Kỳ bị điểm tên vội vàng giải thích: “Em ăn dưa hấu trong chốc lát liền trở về phòng, em không biết gì hết, vừa mới biết không thấy điện thoại của chị Văn Văn đâu, em còn tìm giúp mà.”
Ánh mắt Tần Uyên quét qua di động của Trương Văn Văn một lát, đột nhiên vươn tay ra, Trương Văn Văn ý thức được anh muốn làm cái gì, vội vàng đưa điện thoại di động qua. Tần Uyên cầm di động quan sát vài lần, lại nói với Trương Văn Văn và Bạch Hiểu Y: “Vừa nãy hai người có ăn dưa hấu không?”
Hai người lắc đầu, Tần Uyên liền nhíu mày dùng ngón tay chỉ ở trên điện thoại di động. Trương Văn Văn ghé sát vào nhìn, vừa nhìn liền kinh ngạc thốt lên: “Hôm nay rõ ràng mình chưa ăn dưa hấu, tại sao có thể dính nước dưa hấu?” Dường như nghĩ tới điều gì, lập tức vẻ mặt ý tứ sâu xa nhìn lại Khương Nghiên Kỳ.
Khương Nghiên Kỳ thấy thế, gương mặt xinh đẹp lập tức trắng bệch, mà lúc này, Bạch Hiểu Y đã phục hồi tinh thần lại, lúc này ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta, trầm giọng nói: “Sau khi Trương Văn Văn đến liền để áo khoác ở phòng khách, mà toàn bộ quá trình tôi đều ở cùng chị ấy, không thể nào trộm di động đi trước mắt chị ấy.”
Lúc này Trương Văn Văn cũng phục hồi tinh thần lại, vội nói: “Đúng vậy, từ đầu đến cuối Hiểu Y đều ở cùng mình, không có cơ hội lấy di động.”
Bạch Hiểu Y lại bổ sung một câu, “Khi đó chỉ có Khương Nghiên Kỳ ăn dưa hấu ở phòng khách, mà trên điện thoại di động kia lại không may còn dính lại chút nước dưa hấu...”
Nghe nói vậy, Lâm Thục Phương cuống lên, bà ta vội vàng đến bên cạnh Khương Nghiên Kỳ lôi cô ta vào trong ngực che chở, “Cô cậu nói lời này là có ý gì? Chỉ vì trên điện thoại dính nước dưa hấu liền do Nghiên Kỳ lấy sao? Con mắt nào của cô cậu nhìn thấy?”
Bạch Hiểu Y tiến một bước tới gần Khương Nghiên Kỳ, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn mặt cô ta, “Đầu tiên, khi đó tôi và Trương Văn Văn đến phòng tôi nói chuyện, trong phòng khách chỉ còn một mình Khương Nghiên Kỳ. Tiếp theo, nếu như tôi lấy điện thoại của Trương Văn Văn, tôi sẽ không đưa di động ra cho chị ấy gọi, từ đó tự bại lộ mình. Cuối cùng, chuyện Khương Nghiên Kỳ ăn trộm cũng không phải là lần đầu tiên, lần trước chẳng phải đã ăn trộm túi sách trong cửa hàng người ta sao?”
”Cô...” Lâm Thục Phương bị cô chặn họng, trong nháy mắt khuôn mặt sung huyết đỏ bừng, “Ở đây còn có người ngoài, cô nói chuyện này để làm gì?” (giở mặt nên thay đổi xưng hô liên tục mọi người không cần thắc mắc nhé)
Trước mặt nhiều người như vậy bị người khác vạch trần, cho dù Khương Nghiên Kỳ có tố chất khá hơn nữa, lúc này cũng không ngừng căng thẳng. Thân thể nhỏ bé của cô ta co rúm lại, mặt trắng bệch vừa nhìn Bạch Hiểu Y vừa nhìn Tần Uyên. Nhất là Bạch Hiểu nói ra chuyện cô ta ăn cắp trong cửa hàng, đón lấy ánh mắt thâm thúy của Tần Uyên, trong lòng Khương Nghiên Kỳ liền muốn tự tử. Lập tức liền cắn chặt môi, nước mắt lộp độp rơi xuống.
Dù sao cũng liên quan đến chuyện nhà người khác, Tần Uyên cũng không nên đứng vây xem, liền nói với mọi người: “Tìm thấy điện thoại rồi, bọn con có việc phải đi trước, cáo từ.” Nói xong liền đưa Trương Văn Văn rời đi.
Mà Bạch Phượng Kiều chứng kiến toàn bộ việc này, sắc mặt còn khó coi hơn cả khó coi. Ánh mắt bà lạnh buốt nhìn sang Khương Nghiên Kỳ, giọng điệu uy nghiêm nói với cô ta: “Nghiên Kỳ, con nói thật đi, chuyện này là con làm đúng không?”
Hiện tại Khương Nghiên Kỳ vừa tức vừa giận lại không thể làm gì, vết nước dưa hấu dính trên điện thoại và cả lời nói của Bạch Hiểu Y đã đủ để chứng minh cô ta là tình nghi, cô ta có ngụy biện nữa cũng vô ích.
Cô ta muốn lúc này trực tiếp phất tay áo rời đi, không phải nhìn thấy mấy người này nữa, nhưng nếu muốn ở lại thành phố lớn thì không thể không ỷ lại hết thảy vào nhà họ Bạch. Cô ta đành phải tạm thời đè xuống sự phẫn nộ và không cam lòng xuống trong trong, cúi đầu xuống, giọng nói bé vo ve như ruồi: “Con chỉ muốn đùa với chị Hiểu Y một chút.”
”Đùa giỡn?” Bạch Hiểu Y cười lạnh, “Nếu cô đùa giỡn trong nhà thì thôi, nếu như hôm nay chuyện này phát sinh ở bên ngoài, người ta sẽ nhìn tôi thế nào?! Còn nhỏ tuổi đã biết hãm hại người khác, đến lúc trưởng thành sẽ ra sao?!”
Nghĩ tới vừa rồi gây ra loại chuyện như vậy trước mặt người ngoài Bạch Phượng Kiều cũng tức giận, còn phải đòi công bằng cho Hiểu Y, con gái bảo bối bà nuôi nấng lại bị người khác hãm hại như thế, chỉ cần ai làm mẹ nhìn thấy thì đều khó chịu.
Nhưng đứng trên lập trường của bà, Bạch Phượng Kiều cũng không nên nói gì với Khương Nghiên Kỳ, dứt khoát nhìn Khương Chấn Hải nói: “Ông nói đi, chuyện này giải quyết thế nào bây giờ?!”
Trong lòng Khương Chấn Hải cũng không phải là không tức giận, Hiểu Y là con gái của ông, ông nâng niu che chở trong lòng bàn tay lớn lên, mà Khương Nghiên Kỳ... Khương Chấn Hải nhìn thoáng qua Khương Nghiên Kỳ,“Nghiên Kỳ, sao cháu lại hồ đồ như thế?!”
Khương Nghiên Kỳ lại không lên tiếng, chỉ khóc thút tha thút thít. Lâm Thục Phương chứng kiến thật sự là đau lòng không dứt, lúc này liền cau mày nói: “Nghiên Kỳ chẳng qua chỉ là đứa trẻ...”
”Trẻ con cái gì mà trẻ con!” Bạch Phượng Kiều quả thực giận không nhịn được, lập tức không khống chế nổi, “Con bé 18 tuổi rồi mà còn trẻ con gì nữa? Lần trước lấy trộm con bé đã bảo đảm thế nào, mà giờ chưa bao lâu sau? Huống chi Hiểu Y còn là chị họ của nó, có hãm hại chị họ như thế không? Chuyện này là phát sinh ở trong nhà, nếu phát sinh ở bên ngoài, Hiểu Y làm sao còn mặt mũi nhìn người ta?!!”
Giọng Bạch Phượng Kiều không tốt lắm, Lâm Thục Phương bị bà khiển trách một trận không nể mặt như thế, trên mặt cũng không nén giận nổi, dù gì bà ta cũng là bề trên của bà có được không?
”Từ nhỏ Nghiên Kỳ không có cha mẹ, con bé không giống Hiểu Y, từ nhỏ đến thích dùng lớn núi vàng hay núi bạc thì dùng, còn có các con thương yêu.” Nói đến đây, Lâm Thục Phương lau nước mắt, nước mắt rưng rưng nói: “Con bé chẳng qua chỉ là đứa trẻ đáng thương, từ nhỏ không có cha mẹ dạy bảo, sao mà biết được? Sao các con không nhẫn nại với con bé một chút, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, đáng để các con nói con bé như vậy không?”
”Bà nội, theo như bà nói, nếu có một ngày Nghiên Kỳ giết người, chúng ta cũng có thể vô điều kiện tha thứ cho con bé đúng không? Cũng bởi vì con bé không có cha mẹ, con bé đáng thương, giết người cũng không phạm pháp đúng không?!”
”Cô...” Lâm Thục Phương bị cô làm cho tức giận đến thiếu chút nữa không thở nổi, lúc này sắc mặt độc ác nói với cô: “Trên cõi đời này sao lại có người độc ác như vậy?!” (những cái câu này mình không biết nên kêu “cô” hay kêu “mày” luôn ý, nên cứ để “cô” cho nhẹ nhàng nhé!)
”Cháu nhẫn tâm?” Bạch Hiểu Y cũng nở nụ cười, “Con bé đổ oan cháu ăn trộm, cháu nói lại nó hai câu thì bị gọi là nhẫn tâm?!”
Bạch Hiểu Y đối với sự bất công của Lâm Thục Phương thật sự là không còn gì để nói, cô tức giận cũng chỉ khổ bản thân mình, dứt khoát điều chỉnh hô hấp, làm mình bình tĩnh một chút mới nói: “Được, cháu nói cái gì cũng sai, cháu không nói gì nữa là được chứ gì?”
Lại nhìn bố mẹ, bỏ lại một câu: “Con đi làm việc của con, bố mẹ xử lí chuyện này đi.” Nói xong liền trực tiếp đi vào phòng, trở tay đóng cửa lại.
Cô và Khương Nghiên Kỳ dù sao cũng ngang hàng, việc xử lý cô ta, cũng không phải do cô định đoạt, dứt khoát giao cho bọn họ. Bạch Hiểu Y không biết cha mẹ sẽ xử lý việc này ra sao, chẳng qua Khương Nghiên Kỳ dạy mãi không sửa, bây giờ lại hãm hại cô, làm Bạch Phượng Kiều và Khương Chấn Hải rất bất mãn. Bố cô ngược lại vô cùng khó xử, dù sao Khương Nghiên Kỳ và Lâm Thục Phương cũng là người thân của ông, nhưng mẹ cô ngược lại dám cam đoan, sẽ bỏ qua chuyện này.