Hoa Bảo Ngân im lặng, đứng nghiêm kiểu mẫu quân đội, hai mắt nhìn thẳng, chờ bà ngoại của mình xem hết tài liệu báo cáo được gửi đến sau chuyến xuất quân bắt Timeman và tổ chức sau lưng hắn.
Nhà ngoại, đặc biệt là bà ngoại của Hoa Bảo Ngân vốn có truyền thống quân đội, dưới tay sở hữu lượng lớn quân nhân được huấn luyện vô cùng nghiêm khắt, kỹ cương đặt hàng đầu, nên cô mỗi lần gặp bà, hay tiếp xúc với nhà ngoại đều phải theo quân kỷ mà làm, không được buông lỏng.
Ngay cả đứng cũng phải là dáng chuẩn nhất của một quân nhân.
Bà ngoại của Hoa Bảo Ngân năm nay gần chín mươi, tóc đã một màu trắng tinh, trên người và mặt đều đã có dấu vết của thời gian, nhưng trong ánh mắt và cả tư thế đều toát lên khí chất của một quân nhân kỳ cựu.
Bà nghiêm khắt, kỷ luật, điềm tĩnh, kín đáo, quyền lực và mang phong thế kiêu hãnh vô cùng đặc trưng của một quân nhân cao quý, bất chấp cả hiện tại đã ở tuổi được xem như gần đất xa trời.
Cũng không phải tự nhiên mà bà đứng đầu lãnh đạo cả một gia tộc lớn làm ăn với cả giới chính trị lẫn thế giới ngầm, được mọi người kính nể hết mực.
Hoa Bảo Ngân đợi được một lúc thì bà ngoại của cô đọc xong báo cáo, tạm để sang một bên trên bàn, ngẩng đầu nhìn cháu mình, thái độ vẫn như mọi khi, điềm tĩnh pha cùng nghiêm khắc, hỏi, "Con có gì muốn nói không?".
Hoa Bảo Ngân không chút do dự, liền cúi gập người nhận lỗi, "Đem tài liệu mật nói ra, mượn danh gia tộc, để gia tộc bị thế lực khá chú ý, huy động lực lượng quân sự gia đình, gây mâu thuẫn với chính quyền nước Đức, lỗi đều là của con.
Con xin chịu phạt".
Chuyện lần này Hoa Bảo Ngân biết không đủ để người khác lấy làm động vào gia tộc nhà ngoại mình, thông tin để lộ kia cũng chỉ là một phần nhỏ trong số những thông tin mật mà gia tộc sở hữu, nhưng lộ thông tin chính là đã lộ, không thể nói là ít hay nhiều, tội đồ chính là tội đồ, cô không thể và cũng không muốn chối bỏ.
"Ta nghĩ con đủ thông minh biết hậu quả trước khi quyết định thực hiện nó.
Nói xem, vì một người phụ nữ không thuộc sở hữu của mình thì đáng không?".
"Trên lập trường của một quân nhân, tính toán một chút thì không đáng.
Con chấp nhận chịu phạt".
Hy sinh vì một người đã là người của người khác một chút cũng không đáng, Hoa Bảo Ngân chẳng nhận được thứ mình thật lòng muốn.
Song, cô vẫn sẽ chọn như vậy, dù cho chọn lại bao lần vẫn sẽ chọn bảo vệ Lý Thiên Hinh.
Không phải hy sinh không mong nhận lại, chỉ đơn giản là bản năng của Hoa Bảo Ngân đối với Lý Thiên Hinh, muốn bảo vệ nàng khỏi tất cả nguy cơ, mặc cho hệ quả sau cùng với mình chỉ có thiệt.
Bà ngoại của Hoa Bảo Ngân khẽ nhíu mày, hỏi, "Ta nhớ ông nội con kinh doanh giỏi lắm.
Sao, ông ta không dạy con thế nào thiệt hơn à?".
"Ông không có dạy, nhưng con tự biết thiệt hơn thế nào.
Bà ngoại, con chấp nhận chịu phạt".
Không như ngoại của Hoa Bảo Ngân, nhà nội của cô với đứa cháu gái này vừa như dung túng lại vừa như không quá để tâm, chuyện huấn luyện dạy dỗ như bà ngoại là chuyện không hề có.
Song, họ sẽ không bao giờ trách phạt, hay dạy dỗ Hoa Bảo Ngân, nếu cô không làm ra ra chuyện quá đáng, gây ảnh hưởng sâu đến lợi ích chung của gia tộc.
Thêm nữa, ngược lại lần này giơ nanh giơ vuốt, cũng là gíup gia tộc họ Hoa chứng minh vị thế của mình trong thế giới ngầm của thế giới, giết gà dọa khỉ về sau làm ăn lợi nhiều hơn hại.
Thấy Hoa Bảo Ngân không muốn nói thêm về vấn đề với Lý Thiên Hinh, bà ngoại cô cũng không muốn nhiều lời, chuyện cần biết cũng đã thông qua tình báo biết được không ít.
Đứa trẻ nhỏ này đúng là y như con gái của bà, cứng đầu mà kiên định, muốn làm chuyện gì thì làm chuyện đó đến cùng, tình cảm lại càng khó cản.
Xem ra lại uổng phí của bà năm năm huấn luyện, cuối cùng vẫn là trong gia tộc có thêm một "bạch nhãn lang".
Bà ngoại của Hoa Bảo Ngân tùy tiện lấy một sấp hồ sơ trên bàn, ném cho Hoa Bảo Ngân, nói, "Tháng sau đến căn cứ ở Siberia tiếp nhận huấn luyện một năm".
Hoa Bảo Ngân biết đây là hình phạt cho mình vì không tuân theo quy tắc bảo vệ gia tộc của bà ngoại, hành động tập huấn này cũng đã là bà cố ý giảm nhẹ tội cho cô, trước tránh cho người khác trong gia tộc dòm ngó, sau tránh cho bọn họ cố ý đưa ra hình phạt cao hơn, đồng thời cảnh cáo các thành viên khác có ý đồ gây chuyện trong tương lai.
Bà ngoại của Hoa Bảo Ngân không lần nào là không làm việc chu toàn, cũng không lần nào là không bảo vệ đứa cháu "bạch nhãn lang" này.
Cũng như mẹ của mình, Hoa Bảo Ngân cũng được bà ngoại hy vọng huấn luyện thành thế hệ tiếp theo gánh vác gia tộc.
Song, tiếc là mẹ con như nhau, đều để cảm xúc lấn áp lý trí, "bạch nhãn lang", khó sử dụng cho mục đích lâu dài cho lợi ích gia tộc.
Hoa Bảo Ngân theo phép quân đội, đứng thẳng lưng, nghiêm trang, mắt nhìn thẳng, hô, "Đã gõ!".
Bà ngoại nhìn thấy dáng vẻ của mình trong Hoa Bảo Ngân năm đó, không khỏi âm thầm nuối tiếc, lại nói, "Nếu con có thể sử dụng não hoàn toàn, thì ta đã không cần lo lắng.
Nghe bảo trong cuộc truy lùng vừa rồi con bắn chết và bị thương hơn hai mươi người, bao gồm cả boss.
Thế nào, cảm giác bắn người sống với cảm giác bắn hình nhân giả lập tập trận chứ?".
Trong số các con cháu của bà, người bà đánh giá cao về kỹ năng chỉ có ba, một trong số đó là hai mẹ con Hoa Bảo Ngân, nhưng tiếc là lại uổng phí.
Phải chi không tồn tại thứ tình cảm vô dụng, yếu đuối, thì bà đã có hai nhân tài đáng tin cậy.
Hoa Bảo Ngân không giấu giếm đáp, "Ban đầu có chút không quen, sau đó thì cũng như cuộc đi săn.
Cảm giác không thích cũng chẳng ghét, chỉ là nhất thời có chút cảm giác thành tựu khi săn được thú dữ trước khi bị nó cắn".
Cơ bản Hoa Bảo Ngân cũng chẳng phải thiện nam tín nữ, trước đây chưa qua huấn luyện thì còn đôi chút trẻ con không hiểu chuyện, sau huấn luyện thì cơ bản thấy chuyện bắn giết trong những tình huống nhất định cũng không phải chuyện gì phải nghĩ nhiều.
Nguyên tắc chiến trường, do dự chính là tạo điều kiện cho bản thân bước nhanh đến địa ngục, trước khi họ kịp giơ súng lên thì bạn buộc phải bóp cò chuẩn xác vào mục tiêu.
"Tốt, không uổng phí năm năm huấn luyện của ta.
Mà ta cũng đã nghe nói về cuộc thẩm vấn của con với tổ chức thời gian kia", bà ngoại Hoa Bảo Ngân hơi có ý hài lòng trong mắt dành cho đứa cháu nhỏ.
"Biết vận dụng thế mạnh của mình, đoán được đường đi nước bước, từ thông tin cơ bản ta cho đoán ra cả thế cục phía sau.
Con cũng không tệ, thêm tí tỉ mỉ và cẩn trọng nữa thì lại càng tốt".
Bà ngoại của Hoa Bảo Ngân rất ít khen ai, nay đột nhiên nói "không tệ" chính là cho một lời tán thưởng vô cùng lớn, làm cô có chút bất ngờ.
Song, vẫn nói, "Con cảm ơn".
"Hừm, ta ước gì mình có thể ném bỏ trái tim của con, trong khi vẫn giữ não sống trong chính cơ thể của con.
Thể trạng khỏe, khả năng thích ứng học tập nhanh, kỹ năng phân tích vấn đề, lợi dụng điểm mạnh của mình tốt.
Tất cả thứ này, loại bỏ trái tim đi chính là thế hệ thừa kế ta muốn".
Hoa Bảo Ngân cười khẽ, nói, "Nhưng con có trái tim và con bất cẩn, không thể như ngoại với mọi người luôn luôn cẩn trọng".
"Chậc! Đáng tiếc.
Được rồi, không còn chuyện gì nữa thì về nghỉ ngơi đi.
Tàn cuộc còn lại ta tự có cách giải quyết.
Lần này coi như con vừa phạm lỗi vừa lập công, chúng ta lại có thêm một nguồn thông tin không đáng kể".
Hoa Bảo Ngân gật nhẹ đầu, muốn rời đi, song lại hướng ngoại mình hỏi, "Ngoại, con vẫn có một chuyện thắc mắc.
Không biết ngoại có thể giải đáp giúp không?".
"Nói đi".
"Cha của ngoại trước đây hình như là dân gốc Thượng Hải, sau mới đến Việt Nam và họ của ngoại là Tiết.
Họ Tiết phát âm theo tiếng Trung là "Xuē" phải không?".
"Không sai".
"Vậy trong thời gian bà du học Đức, trước khi đến Việt Nam định cư, tên tiếng Đức của bà là gì?".
Bà ngoại Hoa Bảo Ngân bỗng dưng bật cười, không chút do dự nói, "Không tin được, chỉ nhiêu đó thông tin nhỏ con liền đoán ra được thân phận của ta rồi.
Nói xem, con suy luận thế nào?".
Hoa Bảo Ngân không hề che giấu nói, "Bắt đầu từ lúc tổ chức tiếp nhận nhiệm vụ bắt du hành thời gian, họ cơ bản không cần con tham gia, bản thân họ có thể làm được.
Thế lực sau lưng họ là Mr.
X, người có thể trừ khử cả FBI và CIA thì một nhiếp ảnh gia nhỏ nhoi như con cần thiết sao? Dù là nể mặt hai gia tộc lớn, cũng có cánh làm khéo hơn là dây dưa, để lộ thông tin.
Tiếp đó là cuộc thẩm vấn thứ hai, đám thẩm vấn vô tri không nói, nhưng chuyện con có thể bình an vô sự tiến vào và thực hiện kế hoạch bao vây tổ chức ngầm như vậy không phải chỉ nói do gia tộc chúng ta đủ mạnh.
Cho nên, con cả gan suy đoán có thể Mr.
X đang muốn thứ gì đó, hoặc Mr.
X có quan hệ thân thiết với gia tộc chúng ta nên mới để con tự do làm loạn.
Rồi con nhớ ra họ của ngoại trong tiếng Trung, cùng tên tiếng Đức của ngoại là Marion, thì mọi thứ vốn dĩ vô lý lại trở thành hợp lý.
Tổ chức ngầm có thế lực chống lưng bịt miệng được các nhân viên của hai thế lực lớn từ Mỹ, quan hệ trong thế giới ngầm lớn lại tỏ ra dung túng cho một đứa nhóc, thì chỉ có thể là người nhà.
Bà ngoại, Mr.
X không phải Quý ngài X, mà là Marion Xuē đúng không?".
Để suy đoán được như vầy Hoa Bảo Ngân đã nhiều lần tự vấn chính mình, liệu điều này có quá vô lý, khi tổ chức ngầm này vốn dĩ tồn tại từ tận trước cả khi Thế chiến hai diễn ra, còn gia tộc của cô tuy mạnh nhưng đến mức giết người bịt miệng được cả FBI và CIA thì vẫn là khó tin.
Song, không có cách nào giải thích tốt hơn cho các điều khó hiểu của hiện tại cho lập luận trên.
Bà ngoại của Hoa Bảo Ngân nghe suy luận của cháu mình xong mỉm cười vô cùng hài lòng, gật đầu nói, "Quả nhiên con rất thích hợp trở thành một trong những người kế thừa của ta.
Chỉ những đầu mối mơ hồ, cùng một cái tên không ai nhớ liền đoán ra thân phận của ta.
Nhưng, suy luận này vẫn có lỗ hỏng, không đúng lắm.
Mr.
X không phải là Marion Xuē, mà là Marius Xuē, cha của ta.
Ta chỉ chọn tên Marion như cách để sau này phù hợp hơn với danh hiệu Mr.
X của ông ấy để lại.
Con ngày sau muốn bắt tội ai đó thì cần nhiều bằng chứng hơn, không thể chỉ suy luận đơn điệu như vầy thôi.
Thế nào, muốn tiếp nhận vị trí Mr.
X đời tiếp theo không, Mery?".
Hoa Bảo Ngân cười, đáp, "Vậy sẽ thành Mr.
H mất".
"À, đúng rồi, con họ Hoa.
Vậy thành Mery Huā", bà ngoại của Hoa Bảo Ngân tỏ ra đau đầu.
Song, kỳ thực bà đang hài lòng về Hoa Bảo Ngân rất nhiều, khi con bé có thể dễ dàng suy luận ra cái không ai dám suy luận, hay nói ra như vậy.
Bình thường trong nhà dù có ai nghi ngờ, hay để ý gì bà cũng đều im không dám nói, lo sợ uy quyền của bà, nhưng đứa trẻ này thì khác.
Không để con bé thành người kế thừa được, xem ra cũng không chỉ là tổn thất nhỏ.
Bà ngoại lại nói với Hoa Bảo Ngân, "Con cứ tiếp tục suy nghĩ đi, không làm kế thừa trên danh hiệu gia tộc thì thân phận Mr.
X cũng không tệ đâu.
Ngoài tổ chức thời gian yếu kém kia còn vài tổ chức nữa cũng rất thú vị, con muốn chơi thế nào thì chơi, quản thế nào thì quản".
Sự thật thì trong thời gian kế tục danh hiệu của cha mình, ngoài tổ chức thời gian bà còn tiếp nhận hai tổ chức khác, sau chính thức nắm quyền lại âm thầm lập và bảo trợ cho nhiều tổ chức non trẻ khác thêm, trên đa lĩnh vực, trong tay cũng vì vậy nắm giữ rất nhiều thứ có tầm ảnh hưởng trên toàn cầu.
Chính vì quyền lực lớn như vậy, nên bà rất hy vọng nó sẽ được kế thừa bởi hậu duệ năng lực tốt trong việc phán đoán và nắm bắt lòng người.
"Ngoại không cảm thấy con quá cảm tính sao? Danh phận Mr.
X này của ông để lại cho ngoại cũng không dễ dàng gì, quyền lực trong đó cũng không ít.
Ngoại để lại cho người yếu kém như con chẳng phải rất uổng phí sao?", Hoa Bảo Ngân vẫn cảm thấy mình không phù hợp với chính trị, càng không phù hợp với thế giới ngầm.
"Chỉ cần con đồng ý, ta có thể huấn luyện con thêm một thời gian, giúp con hoàn thiện thêm kỹ năng cần thiết.
Còn về tình cảm, so với con của ngày xưa, con của hiện tại đã thuận mắt hơn, ta không lo.
Với lại, nếu phải để lại cho đám vô dụng chỉ biết nhìn trước mắt không thể đi dài, đủ tham vọng thiếu năng lực kia thì ta vẫn thuận mắt con hơn.
Suy nghĩ kỹ đi, danh phận Mr.
X này so với chủ gia tộc còn có sức hút hơn, quyền lực hơn".
***
"Vậy mày đồng ý à?", K' Hạnh hỏi.
Sau khi nghe Hoa Bảo Ngân kể lại cuộc nói chuyện với bà ngoại, K' Hạnh có thể cảm nhận được kỳ vọng bà đặt lên người đứa cháu gái nhỏ là lớn cỡ nào, cũng như sự thật phải công nhận đứa bạn này của cô rất có năng khiếu cho sân chơi chính trị.
Về mặt tình cảm Hoa Bảo Ngân có chút hơi cảm tính, thiếu thận trọng, nhưng về mặt phán đoán, nắm bắt tình hình hình thật sự không hề thua kém bất cứ ai, thậm chí còn thuộc hàng tinh anh.
Hoa Bảo Ngân lắc đầu, nói, "Tao bảo sẽ suy nghĩ, tạm thời không từ chối".
Hoa Bảo Ngân còn vài thứ cần làm, không thể tùy ý chọc giận bà ngoại mình.
"Chậc! Bà ngoại có vẻ thật sự rất hy vọng vào mày đấy.
Mà bên nội có nói gì không? Cho quân đội cá nhân vào bệnh viện, chuyện thu xếp cũng không nhỏ đâu".
Hoa Bảo Ngân mắt vẫn mặc định nhìn về phía xa, trông những ngôi nhà san sát nhau của thành phố, dửng dưng đáp, "Như cũ".
Không như bà ngoại, nhà nội với Hoa Bảo Ngân không lạnh không nóng, đến chuyện thì làm, thỏa thuận ổn thì tiến hành, so với nhà ngoại thì có chút cảm giác người dưng.
"Hừm, vẫn lạnh lùng như vậy nhỉ! Cơ mà, mày gọi cho cha và mẹ chưa? Mấy hôm trước cha và mẹ gửi cho tao hình đang ở Nam Phi ấy.
Cha và mẹ cũng còn hỏi mày, nhưng tao bảo mày chắc đang bay nhảy chụp ảnh ở đâu rồi nên không liên lạc được".
Hoa Bảo Ngân cười khẽ, nói, "Họ còn nhớ con gái này à? Lạ nhỉ.
Tưởng đang hạnh phúc tay trong tay cùng nhau đi khắp thế giới chứ".
Từ sau khi Hoa Bảo Ngân từ cổ đại quay lại, cha mẹ của cô đã gửi cô cho ngoại chăm sóc, rồi cùng nhau trở thành tình nguyện viên quốc tế, đi khắp nơi dạy chữ, cứu nạn.
Họ đi nhiều đến nỗi Hoa Bảo Ngân tưởng họ quên luôn con gái này.
Song, hóa ra họ vẫn nhớ họ còn có con gái.
Cha mẹ của cô xem ra cũng không quá vô tâm, hơi vô tình với con gái mình tí thôi.
K' Hạnh đánh vào vai của Hoa Bảo Ngân, mắng, "Đừng nói chuyện kiểu vậy, để cha mẹ nghe thấy không vui đâu.
Tuy hai người họ làm tình viên quốc tế, thường không ở nhà, ít liên lạc, nhưng họ lo mày lắm đấy.
Nếu không sau chuyện kia cũng không gửi mày đến cho bà ngoại huấn luyện mày đâu".
Sau khi quay lại từ cổ đại, Hoa Bảo Ngân đã được cha mẹ cô đưa đến bà ngoại huấn luyện như một cách để phục hồi và bảo vệ con gái của mình.
Đồng thời K' Hạnh cũng được cho tập huấn đặc biệt chung, dù bản thân không phải thuộc về gia tộc.
"Làm như có mình tao được gửi cho ngoại ấy, mày cũng có mà.
Đừng có xem bản thân như người ngoài, khổ cực này mày phải gánh chung đó.
Đừng có mà "lươn" để mong né được", Hoa Bảo Ngân không hy vọng K' Hạnh vẫn cảm thấy cô ấy là người ngoài sau chừng ấy năm sống với nhau dưới một mái nhà.
"Ờ, tui chị cô đó, ngoan thì nghe lời đi cô.
Đừng có mà bị thương cái giấu như vầy", K' Hạnh đánh nhẹ vào tay bị thương của Hoa Bảo Ngân.
K' Hạnh thừa biết là Hoa Bảo Ngân bị thương, chứ không đơn giản trật khớp tay, nhưng trước đó có bé Quýt ở đó, sợ bé con lo lắng mới không vạch trần sự thật.
Hoa Bảo Ngân nói, "Bị thương nhẹ, không có gì đáng để tâm đâu".
"Nhẹ nặng gì cũng bị thương.
Làm sao mà ra nông nỗi này? Đừng bảo bị đạn bắn xuyên tay đi?".
Hoa Bảo Ngân huýt vai của K' Hạnh, nói, "Bớt coi phim lại.
Do lâu ngày không cầm súng, da mỏng chịu không nổi độ giật của hơn trăm phát đạn nên bị đứt tay tí thôi.
Xuyên tay xuyên tường gì, đâu phim Ma trận".
Nói là đứt tay tí vậy, chứ thật ra Hoa Bảo Ngân đã phải khâu mấy mũi trên tay do vết cắt khá sâu, nhưng cũng không trách được ai, chỉ trách cô cầm súng không tốt, lúc giao chiến không cẩn thận tự làm bản thân bị thương.
K' Hạnh hỏi, "Vậy tình hình an toàn của hai nàng ấy ổn rồi đúng không?".
"Ừm, hiện tại hoàn toàn ổn rồi".
"Mày giết tên Timeman rồi?".
"Năm phát, hai vào chân trái phải, một bụng, một vai và một vào giữa trán.
Để lại hắn trên đời này, nếu hắn thoát ra nhất định sẽ tìm đến trả thù.
Tao không muốn dùng an toàn của nàng ấy ra thử", dù là thế nào, Hoa Bảo Ngân vẫn luôn mong Lý Thiên Hinh bình bình an an.
Chơi với nhau từ nhỏ, K' Hạnh luôn cảm giác Hoa Bảo Ngân là thiện lương nhất, ít gây hại nhất, nhưng cũng từ nhiều năm trước trong quá trình huấn luyện, cô cũng đã nhận ra sự đơn thuần trước khi thật ra do dòng máu chiến đấu trong cơ thể cô ấy chưa bị đánh thức.
Năm năm huấn luyện khắt nghiệt ở Siberia với bà ngoại của Hoa Bảo Ngân, tính cách cũng dần theo thời gian trở nên cứng cỏi và gai góc hơn.
Song, bản thân K' Hạnh cũng hiểu đạo lý sống còn, cái gì cần làm vẫn phải nên làm, sự thiện lương đặt đúng chỗ là điều tốt, sai chỗ thì là đồ ngu.
K' Hạnh vẫn lo, hỏi, "Tao vẫn thắc mắc, không hiểu sao bọn họ khi đến tương lai để ngăn chặn càn quét.
Không lẽ bọn họ tự tin đến cho rằng kín đáo đến mức không bị phát hiện sao?".
Nếu đã có thể du hành thời giạn, thì dễ gì có chuyện bọn tội phạm thông minh không dùng nó để tiên đoán tiên lai, thiết lập kế hoạch dự phòng phù hợp cho hiện tại.
Hoa Bảo Ngân giải thích, "Máy của bọn họ tao không hiểu kết cấu hoạt động lắm, nhưng nghe nói phải dùng một lượng lớn năng lượng tự chế của tổ chức mới hoạt động được.
Lần trước hắn trốn từ cổ đại đến hiện đại đã tiêu hao lượng lớn năng lượng, lúc bị vây bắt vẫn chưa tích lũy đủ, nên mới để bị vây bắt dễ dàng.
Xem như bọn chúng xui thôi".
"À! Hèn chi mày vội vàng hành động như vậy", K' Hạnh thật sự không thể chê khả năng dự đoán tình hình của Hoa Bảo Ngân.
"Mà lần này làm lớn vậy, hẳn bà ngoại sẽ thu xếp sau đó không ít".
"Giết người là chuyện nhỏ.
Với tính cách của bà, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, một chút rễ cỏ cũng sẽ không muốn để lại.
Tổ chức đó cũng khá vô dụng, thẩm vấn tao thôi cũng không làm nổi, tương lai gần chắc chắn sẽ trải qua một cuộc thay máu lớn.
Cơ mà, chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta", Hoa Bảo Ngân không muốn để tâm đến những người ngoài không liên quan.
Trái tim của con người rất nhỏ, chỉ nên dành cho một số người xứng đáng và quan trọng.
K' Hạnh cảm thấy Hoa Bảo Ngân nói không sai, chuyện của thế giới ngầm, nội bộ tổ chức thanh trừ không đến lượt cả hai nhúng tay, càng không dư nước mắt đi khóc cho người khác.
Bọn họ trước khi xác nhận đi vào thế giới ngầm thì cũng định sẵn sẽ có ngày thất bại, bị thanh trừ để đảm bảo cho tổ chức.
Bà ngoại của Hoa Bảo Ngân làm vậy là có quy tắc của bà, cháu như cô và cô ấy không có quyền quan tâm.
Song, so với chuyện của người khác, K' Hạnh lại đang quan tâm đến chuyện của Lan Nhi và Lý Thiên Hinh hơn cả.
K' Hạnh hỏi, "Vậy còn hai nàng ấy thế nào? Sẽ quay về, để đảm bảo lịch sử được đảm bảo?".
Là một người con của sử học, yêu sử hơn mạng, K' Hạnh hiểu tính quan trọng của lịch sử, cũng như biết lịch sử là thứ tối kỵ không được tùy ý thay đổi, để tránh hiệu ứng cánh bướm làm biến đổi hàng loạt sự kiện khác.
Lần này chấp nhận muốn bên cạnh Lan Nhi, đã là K' Hạnh phá vỡ quy tắc về lịch sử của mình, đồng thời chấp nhận nguy cơ ở phía sau.
Hoa Bảo Ngân không vội đáp, tay nâng cốc trà hoa nhài nóng uống một ngụm, rồi nói, "Lan Nhi không phải nhân vật được nhắc đến trong lịch sử, không có vai trò thay đổi lịch sử, đừng lo.
Nếu muốn tao sẽ giúp mày giữ người".
Thật ra xét một chút, ngay từ khi Hoa Bảo Ngân chính thức xuyên không thì lịch sử đã bị phá vỡ, gây ra hiệu ứng cánh bướm, làm thay đổi một vài thứ.
Song, cơ bản thì nó chỉ nằm ở dạng tin dị sử, tin đồn, thêm vấn đề cho các nhà nghiên cứu sử lấy ra làm chuyện cười, còn với chính sử thì cũng chưa có gì thay đổi cho đến hiện tại.
"Vậy nàng ta? Mày nỡ sao?", K' Hạnh nhìn ra được hai người Hoa Bảo Ngân và Lý Thiên Hinh vẫn còn tình cảm, nhưng cả hai bọn họ đều chọn không thể hiện ra.
Song, nếu để ý thì vẫn có thể nhận ra ánh mắt của Lý Thiên Hinh rõ ràng không phải vô tình, còn Hoa Bảo Ngân từ sau khi giải trừ nguy cơ cho họ Lý kia thì trạng thái cũng đã tốt hơn hẳn.
Cái này không phải là yêu, còn tình cảm với nhau thì là gì đây?
Hoa Bảo Ngân thoáng trầm ngâm, rồi thở dài, nói, "Không nỡ cũng không làm gì được.
Tao đâu phải lựa chọn sau cùng nàng ấy muốn.
Lần trước cũng như vậy, sau này cũng sẽ như vậy".
Lúc trước là vì đảm bảo cho cả hai, Lý Thiên Hinh liền không thèm để tâm đến cảm xúc của cả hai, thẳng tay đẩy Hoa Bảo đi để bảo toàn cái gọi là mạng sống mà vốn dĩ cô vốn không quan tâm.
Lần này thêm trách nhiệm làm mẹ, thì cô một chút cũng không có tự tin mình được nàng chọn sau cùng.
Đã không có kết quả, thì còn cố thử làm gì để khổ mình khổ người.
Tình yêu của Hoa Bảo Ngân đẹp như thế, nhưng cũng không chút giá trị như thế.
Hết lần này đến lần khác đều sẽ bị Lý Thiên Hinh không lựa chọn sau cùng.
"Ánh mắt không lừa người.
Tao nhìn thấy ánh mắt của Lý Thiên Hinh là mày, dù là trước đây hay hiện tại đều là mày.
Có việc gì để mày không đủ tự tin giữ nàng ấy lại đâu?".
"Như thế thì ích kỷ lắm", Hoa Bảo Ngân cười buồn.
K' Hạnh cười, nói, "Cơ bản yêu một người đã là ích kỷ với bản thân rồi, còn có gì mà lo ích kỷ hay không nữa.
Bản chất tình yêu là nửa hy sinh, nửa ích kỷ.
Bảo Ngân, hãy ích kỷ thêm một lần, giữ nàng ấy lại đi.
Không thì chính là như người ta nói.
Một lần bỏ lỡ, đợi trăm năm.
Tao với tư cách là bạn, là chị em của mày, không hy vọng mày uổng phí một đời vậy đâu, Ngân à!".
Hoa Bảo Ngân cười, không đáp.
Cô hoàn toàn hiểu những gì K' Hạnh nói, nhưng hiểu thôi không đủ.
Có rất nhiều chuyện trên đời này thật sự rất khó nói, khó chọn thiệt hơn, chuyện tình của Hoa Bảo Ngân và Lý Thiên Hinh lại càng khó cân đo.
Hoa Bảo Ngân cũng nhớ lại lúc trước khi rời đi, bà ngoại đã nói, "Nếu con thích nàng ta như vậy, thì giữ lại bên cạnh mình đi.
Chuyện còn lại ta thay con giải quyết, xem như món quà ta dành cho sinh nhật năm nay".
Đang lúc Hoa Bảo Ngân và K' Hạnh đang ở ngoài ban công nhà vừa nhâm nhi trà, vừa ngắm cảnh thì Đặng Ngọc Ngân từ trong nhà chạy ra, kêu, "Sư phụ, chị, đồ dọn xong cả rồi".
Hoa Bảo Ngân quay lại, hỏi, "Sao em cũng ở đây? Không phải tôi kêu em về nhà chuẩn bị kế hoạch nhiếp ảnh sao?".
"Ở nhà thì buồn lắm, em đến đây ở cùng mọi người mới vui.
Mọi người thêm một người, thêm một đôi đũa một cái chén và chỗ ngủ thôi.
Chắc chị Hạnh không phiền đâu, đúng không chị?".
K' Hạnh cười đáp, "Ừm, cũng không phiền gì, dù sao nhà chị cũng còn dư phòng mà.
Cơ mà, em không được như ý nguyện rồi nhóc con.
Sư phụ này của em đêm nay không ở lại, em ở lại cũng chỉ có thể cùng chị và hai vị tỷ tỷ kia tâm sự đêm khuya thôi".
Hiện tại Lan Nhi và Lý Thiên Hinh không còn nguy cơ nguy hiểm đến mạng sống, tình trạng sức khỏe cũng tốt hơn, nên đều tạm sắp xếp đến nhà của K' Hạnh ở cả.
Nhóc Đặng Ngọc Ngân ham vui vì vậy cũng chạy đến, muốn cùng cái chị lớn làm tiệc ngủ, tâm tình chuyện đó đây.
"Ể! Thật á? Sư phụ, người nỡ để lại Lý tỷ tỷ ở đây sao? Không sợ bị người khác ôm đi mất à?", Đặng Ngọc Ngân trêu Hoa Bảo Ngân.
Tuy nói Đặng Ngọc Ngân thật lòng có tình cảm với Hoa Bảo Ngân, tình si tình đến mức có chút điên, nhưng qua một vài sự kiện của mấy ngày qua, cô cũng sớm đã chấp nhận sự thật bản thân và sư phụ của mình là mãi mãi không thể.
Như hóa học với học sinh chuyên ban xã hội, Hoa Bảo Ngân mãi mãi không thuộc về Đặng Ngọc Ngân.
Hoa Bảo Ngân nói, "Em dám đụng thì cứ đụng, tôi cũng không ý kiến gì".
Câu này thật ra đại ý của Hoa Bảo Ngân là "em dám đụng đến nàng ấy thì xác định ngày mai gia đình em đi nhặt xác em luôn là vừa".
Đặng Ngọc Ngân thấy cứng không được liền mềm, nắm lấy ống tay áo của Hoa Bảo Ngân kéo kéo, nũng nịu kêu, "Sư phụ à! Đừng vậy, đêm nay ở lại đây đi.
Dù sao nhà sư phụ cũng lâu như vậy không dọn dẹp, lắm bụi hại sức khỏe.
Chẳng bằng đêm nay ở lại đây, cùng với Lý tỷ tỷ bồi dưỡng tình cảm một chút không phải tốt hơn sao?".
Tuy nói ra hơi kỳ, nhưng Đặng Ngọc Ngân là đang muốn giúp "crush" của mình truy ái.
K' Hạnh cũng nói, "Bé Ngân nói đúng đó, mày ở lại đêm nay đi.
Dù sao cũng lâu như vậy mới gặp lại, tâm sự một chút, dù là người yêu cũ hay một người bạn cũng được.
Vẫn tốt hơn một mình trong ngồi nhà lạnh lẽo đầy bụi kia".
Hoa Bảo Ngân vẫn cảm thấy không cần thiết ở lại, nhưng đúng lúc muốn từ chối thì bên ngoài có tiếng chuông cửa cắt ngang.
K' Hạnh liền nhanh chóng đi mở cửa, người đến hóa ra là nhân viên chuyển phát của siêu thị thực phẩm, đến giao thực phẩm rau củ thịt do cô trước đó đặt trên ứng dụng mua sắm.
Do cả buổi phải sắp xếp chỗ ở lại cho Lan Nhi và Lý Thiên Hinh, nên K' Hạnh thay vì đi chợ thì đặt thực phẩm trên mạng cho tiện lợi, đỡ mất thời gian.
Lan Nhi đang ở gần đó cùng với Quýt chơi mấy thứ đồ chơi trí tuệ trẻ con thú vị, thấy K' Hạnh bê từng thùng lơn vào bếp liền hỏi, "Chỗ đó là gì thế? Cần ta phụ nàng không?".
K' Hạnh ra hiệu cho Lan Nhi ngồi yên, đáp, "Tay chưa lành, ngồi yên đó.
Đây là bữa trưa, bữa tối và thực phẩm cho cả hôm sau của chúng ta.
Lan Nhi, nàng có món gì đặc biệt muốn ăn không?".
K' Hạnh tỏ ra cưng chiều Lan Nhi, không chút giấu giếm tình cảm của mình, thoải mái yêu thương chiều chuộng đối phương như một lẽ dĩ nhiên.
Quýt ngồi đó nghe mẹ mình hỏi mỗi cô Lan Nhi mà không hỏi mình liền chu môi, dỗi hờn, "Mama, con cũng muốn được chọn món".
K' Hạnh bật cười, hỏi, "Vậy cả hai muốn ăn gì? Hạnh "ngự trù" sẽ hết lòng phục vụ".
Quýt liền kêu, "Gà chiên, khoai tây chiên ạ!".
Lan Nhi chỉ cười, dễ dãi nói, "Nàng cứ làm món nào cũng được, ta không có câu nệ.
Nhưng đừng làm cay hay mặn quá, chủ tử không ăn được cay mặn".
Đặng Ngọc Ngân lúc này đi từ ban công trở vào hướng Lan Nhi cười, nói, "Lan tỷ tỷ yên tâm, sư phụ cũng ra tay chuẩn bị bữa ăn.
Nhất định Lý tỷ tỷ sẽ không chịu thiệt đâu.
Đúng không sư phụ?".
Cô cười gian với sư phụ mình.
Hoa Bảo Ngân từ ngoài cầm trách trà đi vào, mắng, "Lắm lời".
Sau Hoa Bảo Ngân xắn tay áo, mặc tạp dề, buộc gọn tóc lại, bắt đầy rửa tách uống trà trước khi bắt tay vào giúp K' Hạnh chuẩn bị cơm.
Do một tay cô đang băng bó, nên mọi hành động đều phải vô cùng cẩn trọng chuẩn mực, tránh cho vết băng bị ẩm gây nhiễm trùng.
Đúng lúc đó Lý Thiên Hinh cũng vừa tắm xong, thay y phục hiện đại K' Hạnh chuẩn bị cho từ phòng đi ra, bắt gặp hình ảnh Hoa Bảo Ngân đang làm bếp.
Cô mặc sơ mi trắng sơ vin trong quần tây đen, xắn tay áo, tóc buộc gọn, mặc tạp dề màu be, bộ dáng trưởng thành mang lại cảm giác thành thục đầy quyến rũ, khiến nàng có chút không khỏi ngây ra ngắm nhìn một lúc.
So với tiểu bảo bối dương quang vô hạn năm xưa, Hoa Bảo Ngân hiện tài từ ánh mắt, nét mặt, đến cử chỉ, đều có sức sát thương còn cao hơn mấy phần.
Nhìn người hiện tại, Lý Thiên Hinh thật sự phải tự hỏi là do đối phương đã trưởng thành, hay vốn dĩ đây mới chính là dáng vẻ chân chính cô mang, mà trước khi nàng đã bỏ lỡ, không kịp nhìn thấy.
Song, dù là trước kia hay hiện tại, thì không thể chối cãi, rằng Hoa Bảo Ngân trong mọi tình huống, đều có thể dễ dàng mê hoặc được Lý Thiên Hinh, khiến nàng mê luyến không rời.
Đặng Ngọc Ngân để ý thấy Lý Thiên Hinh, liền huýt vai ra hiệu cho K' Hạnh.
K' Hạnh nhìn ánh mắt của Lý Thiên Hinh dành cho Hoa Bảo Ngân, đánh chết cô cũng không tin nàng ta không còn tình cảm.
Thâm tình, yêu thương, lưu luyến nhau là thế, nhưng bọn họ lại cứ đuổi bắt với nhau, làm nhau đau khổ làm chi chẳng biết.
Thiệt khiến K' Hạnh cũng phải bực giùm, Thượng đế cũng phải nổi giận.
Ngó qua thấy Hoa Bảo Ngân vẫn đang cắt rau củ không để ý xung quanh, K' Hạnh bằng vài động tác nhỏ, thành công khiến cho cột tóc của bạn mình bung ra, tóc cũng vì vậy liền rơi xuống, cản trở đối phương làm bếp.
Hoa Bảo Ngân không thích xõa tóc lúc làm bếp, tay đang mang bao tay cũng không tiện cởi ra, liền nói, "Hạnh, giúp tao cột tóc lên cái".
K' Hạnh cố tình cầm trên tay miếng thịt, nói, "A! Tao đang xử lý thịt sống rồi, tháo bao tay ra đeo lại phiền lắm, mày nhờ người khác đi.
Ngọc Ngân nè, em rảnh không giúp sư phụ em đi".
Miệng thì nói vậy, nhưng mắt K' Hạnh lại ra hiệu cho Đặng Ngọc Ngân không được nhận lời giúp.
Đặng Ngọc Ngân hiểu ý, liền giả vờ giả vịt, quay lưng chạy đi nói, "Em đau bụng quá, em đi vệ sinh đây! Gấp lắm rồi! Sư phụ nhờ người khác đi nha!".
Hoa Bảo Ngân bắt đầu thấy có gì đó sai sai.
Ở đây có mùi âm mưu nhẹ.
"Ôi! Bé Ngân đi vệ sinh, Lan Nhi thì tay vẫn chưa lành, còn bé Quýt thì chắc không biết cột rồi".
Quýt kháng cáo, "Mama, con...".
Lan Nhi liền vội ngăn Quýt, nói, "Cái này thì chơi thế nào Quýt? Cô không biết, con chỉ cô đi"
Quýt con nít dễ bị lừa, liền quay lại cùng Lan Nhi chơi bord game Monopoly được mẹ mua cho, quên luôn chuyện cột tóc.
Hoa Bảo Ngân hiểu họ đang làm trò gì, nhưng đến nước này muốn cản cũng không cản được.
Cơ mà, thật sự trong lòng cô cũng có chút mong chờ, tim cũng bắt đầu có chút thấp thỏm không yên.
K' Hạnh vẫn giả vờ, kêu, "Ôi! Vậy thì chắc nhờ Lý cô nương vậy.
Lý cô nương, cô nương có thể giúp Bảo Ngân cột tóc lại không.
Bọn ta kẻ thì không tiện, người thì bận cả rồi, chẳng ai giúp Bảo Ngân được cả.
Bảo Ngân thì ghét nhất là lúc làm bếp tóc tai vướng víu lắm.
Nói vậy đúng không, bạn tôi?".
K' Hạnh quay sang cười đầy ý vị với Hoa Bảo Ngân.
Đáp lại K' Hạnh, Hoa Bảo Ngân giơ mũi dao bén nhọn lên, lườm một cái đầy sắc lạnh đe dọa.
Lý Thiên Hinh cũng nhận ra bọn họ cố ý bày kế nàng và Hoa Bảo Ngân, song, trong lòng cũng rất tự nguyện trúng chiêu.
Gật đầu chấp nhận, tiến đến giúp.
Nhiều năm không gặp, Hoa Bảo Ngân cũng đã trưởng thành hơn, không còn là đứa nhỏ năm xưa của Lý Thiên Hinh, từ ngoại hình đến tính cách đều đã thay đổi không ít.
Đứng từ phía sau, nhìn tấm lưng của Hoa Bảo Ngân theo năm tháng trưởng thành, trở nên cứng cỏi hơn xưa, Lý Thiên Hinh bất giác cảm thấy vòng tay mình không còn có thể ôm trọn lấy đối phương, trong lòng nảy sinh mang cảm giác bất lực và mất mát.
Song, nàng vẫn muốn vươn tay ôm chặt lấy cô lần nữa, cảm nhận hơi ấm của ngày xưa, nhưng vẫn là đưa tay đến, chần chừ rồi lại thôi.
Lý Thiên Hinh vẫn không đủ can đảm ôm lấy Hoa Bảo Ngân, chỉ lặng lẽ cầm lấy đồ cột tóc giúp cho cô ấy cột gọn lại.
Nhìn những sợi tóc đen dài, cùng chiếc cổ thon quyến rũ, những hình ảnh xưa lần nữa chậm rãi tua chậm trong đầu Lý Thiên Hinh, như muốn dày vò, đòi mạng.
Những ngón tay của Lý Thiên Hinh luồn vào tóc, đôi lúc không cẩn thận như có như không chạm vào cổ của Hoa Bảo Ngân, khiến cho cô không thể khống chế được trái tim bắt đầu nhảy nhót, trong lòng nảy sinh cảm giác mê luyến khó tả.
Hoa Bảo Ngân nhiều năm nay đã gần như không còn cảm xúc về xúc da thịt, phi thường lãnh cảm, nhưng hóa ra không phải bản thân đã luyện thành thánh nhân vô sắc dục, mà chính là không đúng người.
Người duy nhất chạm đến tim và mọi mặt xúc cảm của Hoa Bảo Ngân vẫn là Lý Thiên Hinh, chỉ là nàng không ai khác..