“A Bảo, lập tức đến chỗ lão sư rút lui ra khỏi danh sách! Cậu cho rằng đây là trò chơi sao? Cậu sẽ chết!” Mặc Ngôn nhíu mày, đợi sau khi tan học nôn nóng không thôi lôi kéo a Bảo tới chỗ Đào.
“Cái kia… Vốn tớ đã chết rồi.” Đã chết hơn năm năm trước. A Bảo tinh thần tràn đầy nhắc nhở hắn thân phận cương thi.
“Cậu!” Mặc Ngôn hít sâu trong cổ họng thiếu chút nữa nghẹn, “Cậu không thể nghiêm túc chút sao? Hiện tại còn có tâm tư cười đùa.” Một khi tiến vào cuộc thi thăng điện liền không màng đến sinh tử, thí sinh trong lúc thi được phép giết đối thủ của mình hoặc trực tiếp đem đối thủ thái bổ. Chỉ cần có thể chứng minh thực lực của mình, quá trình chẳng phải là yêu cầu của các lão sư. Yêu giới vĩnh viễn chỉ cần kẻ mạnh.
Mà một khi bị yêu quái khác thái bổ, như vậy sẽ bị thái bổ đến thần hình câu diệt, nguyên thần cùng nội đan đều thành thuốc bổ cho đối phương.
A Bảo vô tội trả lời hắn, “Mình không có đùa a.”
Mặc Ngôn thở sâu, “Được thôi, cậu không nói đùa. Vậy bây giờ liền lập tức tìm lão sư với tớ!”
A Bảo trực tiếp cự tuyệt, “Tớ không muốn.”
“Hiện tại không phải lúc hồ nháo!”
“Tớ không có hồ nháo,” a Bảo nghiêm túc nói, “Tớ chỉ muốn mạnh hơn. Tớ biết rõ Mặc Ngôn cậu lo lắng tớ trong lúc thi sẽ bị yêu quái khác giết chết, nhưng nếu tớ không gia tăng tốc độ luyện tập, một khi cậu thông qua cuộc thi thăng nhập đệ nhị trọng điện còn mình tớ lưu lại đệ nhất trọng điện nhất định sẽ bị đồng bàn thái bổ. Nếu lui lại một bước, liền tính cậu lần này không tham gia thăng nhập đệ nhị trọng điện cậu cũng chỉ có thể bảo vệ tớ nhất thời, không thể ở bên cạnh tớ cả đời.”
A Bảo không thể vĩnh viễn trốn sau người khác che chở, vẫn chỉ có thể dựa vào thực lực của mình biến cường sinh tồn dưới yêu giới này.
Mặc Ngôn nhất thời nghẹn lời, “Cho dù như thế… Cũng không cần chọn phương pháp nguy hiểm như vậy đi.”
“Tru Vũ nói với tớ: chiến đấu, là phương thức tu luyện tốt nhất.” A Bảo chấp nhận sâu sắc, “Lúc thân thể đi đến cực hạn, liền bộc phát ra năng lực không tầm thường.”
Thì ra là hắn…
Mặc Ngôn luôn luôn ôn hòa trên mặt bộc lộ phẫn nộ hiếm thấy, “Tru! Vũ!”
Biết rõ thực lực a Bảo lại để nàng chịu chết! Bằng hữu là như vậy sao!
A Bảo vội ngăn hắn, “Là tớ muốn Tru vũ cho biết phương pháp hắn tu luyện, hắn cũng không biết rõ tớ báo danh cuộc thi thăng điện.”
Mặc Ngôn không nói lời nào, một thân dịch chuyển liền bay đến đệ ngũ điện.
A Bảo theo sát phía sau, nàng cước lực phi thường, ánh sáng chợt lóe, không thấy trong chốc lát liền đuổi theo Mặc Ngôn.
Mặc Ngôn hai tay khép lại, cổ mộc yên lặng ven đường đột nhiên sinh trưởng nhanh chóng mà không mất vẻ nhẹ nhàng bò lên thân a Bảo, trong khoảnh khắc liền trói nàng chỉ lộ ra một cái đầu kén màu xanh.
A Bảo thần lực kinh người, nàng vận khí lực một kiếm bên ngoài, chỉ nghe chạc cây từng đợt “Bùm bùm” thống khổ rên rỉ, hơn hai thước dây kén tức khắc nổ tung ra một vết rách!
Dù biết rõ a Bảo sức lực kinh người Mặc Ngôn cũng bị nàng thần lực trời sinh chấn nhiếp, chỉ bằng thể lực như thế đã làm cho người ta sợ hãi, nếu a Bảo thực nắm giữ pháp thuật sợ rằng không có ai có thể tưởng tượng = =!
Hắn vội vàng phòng thủ gần đó, lại lại tăng thêm chút sức. Nháy mắt không chỉ xung quanh cổ mộc, từ dưới nền đất nhanh chóng sinh trưởng vô số dây leo to lớn, trong đó xen lẫn cỏ dại sinh trưởng tốt bị kén cuốn đi…
A Bảo một kiếm, cái kén kia liền càng cuốn chặt, cũng liên tục không ngừng phình to.
Mắt thấy Mặc Ngôn đã bay ngày càng xa, a Bảo trong lòng càng gấp, đáng tiếc nàng pháp thuật không tinh, chỉ bằng sức lực giãy thoát rơi xuống.
Trong bụng cảm giác ấm áp lại hiện lên, a Bảo vô thức vận khởi tâm lực cố gắng dẫn đường nó…
Nguyên bản cỗ lực lượng mỗi khi sắp đột phá liền đình trệ không rõ nguyên nhân, không nghĩ, lần này a Bảo trong ngực quýnh lên, lực lượng kia dường như sắp đột phá lại bị cái gì đó vô hình chắn lại.
A Bảo không rõ nguyên nhân, chỉ thuận theo bản năng tập trung toàn lực đánh tới vật vô hình kia, một giây đánh tới trong lòng chấn động, a Bảo tay run rẩy một chú, quanh thân tản mát hồng quang đạm đạm.
Cảm giác tầng tầng che chắn bị ngày càng mỏng, a Bảo trong lòng vui vẻ, lập tức dồn tất cả sức lực đánh một đòn tới lá chắn!
Thân thể không tự giác run rẩy, a Bảo không biết rõ chính mình giờ phút này quanh thân tràn ngập hồng quang đại thịnh, hồng quang kia phóng lên cao, các yêu quái phạm vi ngoài trăm dặm đều kinh dị nhìn về phía phát ra hồng quang.
Mặc Ngôn đang bay nhanh phát hiện đằng sau bỗng nhiên bạo khởi khí thế kinh người, quay đầu lại, không ngờ nhìn phía xa xa hồng quang chói mắt…
A Bảo, không phải hướng a Bảo sao…
Giờ phút này a Bảo nín thở ngưng khí toàn lực đánh vào lá chắn, cảm giác thân thể không ngừng nóng lên, cành lá đang cuộn chặt a Bảo cũng phát ra từng đợt âm thanh “chít chít” bi thương… Trước mắt trở nên sáng ngời! Quanh thân a Bảo đột nhiên một cảm giác sảng khoái không khắc chế, phảng phất như cái gì đó trói trụ được giải trừ, a Bảo hưởng thụ nheo lại mắt, thử triệu hồi ngự hỏa thuật đã năm năm qua không thành công…
Từ nội đan dẫn đường, cảm giác ấm áp càng mãnh liệt… Lực lượng chuyển qua cánh tay, bàn tay…
A Bảo mở tay ra, từ bàn tay dấy lên ngọn lửa như đèn dầu, ngọn lửa kia màu đen quỷ dị, ở giữa có màu u lục. Chỉ có điều ngọn lửa nhỏ như ngón tay giống như sinh vật nhỏ bé tốc tốc nhảy lên…
A Bảo gãi gãi đầu, ghét bỏ hắc diễm nhỏ trong bàn tay.
Aiz? Sao lại nhỏ vậy?
Nhớ đến Đào cùng Mặc Ngôn tối thiểu cũng lớn cỡ bàn tay a.
Ngọn lửa kia phảng phất phát hiện ra chủ nhân tràn lòng ghét bỏ, vặn vẹo cái đuôi lửa vài cái hư hư thực thực tràn đầy tự tôn châm vào cành lá quấn quanh thân a Bảo —
Chỉ thấy cành lá quanh người a Bảo bỗng dưng phát ra tiếng thét chói tai, lập tức văng ra khỏi người a Bảo!
Ngọn lửa chỉ to bằng ngón tay kia chạm đến chút gỗ vụn bỗng nhiên biến thành đại hỏa ngút trời, nháy mắt cành cây nhánh lá có liên quan đến bản thể cổ mộc liền hôi phi yên diệt… Nhưng này không phải là cuối cùng, ngọn lửa kia giống như sinh vật nhỏ bé nhanh chóng lan tràn ra xung quanh, như ôn dịch truyền nhiễm một mảnh hợp với một mảnh nhanh chóng mở rộng, trong phạm vi không đến mười dặm đều là một biển lửa…
A Bảo thấy ngọn lửa dây đến đã đờ đẫn, đợi nàng phản ứng kịp, lửa đã không có cách nào khống chế…
Lúc Mặc Ngôn chạy tới hiện trường, chỉ thấy a Bảo một thân chật vật, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt loang lổ bụi đen.
“Mặc Ngôn,” âm thanh mềm mại mỏng manh nói, “Tớ nghĩ đã gây ra họa…”
Từ đệ nhị trọng phong nhìn ra xa đệ nhất trọng phong, phảng phất một mỹ nhân không may bị trọc một vòng trên đỉnh đầu vậy. Chỉ thấy vốn rừng cổ mộc xanh um tươi tốt xót xa lộ ra một mảnh trống trơn…
“Đây chính là sức mạnh của nàng sao…” Khuôn mặt cười tít cuối cùng ngưng lại, thiếu niên lơ lửng trong không trung bàn tay nâng má, “Lão sư, xác định là nàng sao?”
Phía sau thiếu niên, nam nhân một thân áo trắng, “Có xác suất hơn nửa.”
“Còn không thể xác nhận sao… Kia vì sao hiện giờ lại tùy ý mở phong ấn nàng.”
Nam nhân cười đến ôn nhu động lòng người, “Đương nhiên vì càng dễ xác nhận a.”
Một âm thanh nữ gia nhập, “Nhưng, nhưng là, phong ấn nhiều năm vậy, về sau nàng nếu phát hiện có thể chán ghét chúng ta hay không?”
Nam nhân vỗ vỗ tiểu thiếu nữ ôm con búp bê, “Nếu thực là nàng, ta liền gánh vách hết trách nhiệm, vẫn không được sao?”
Thiếu niên lập tức vỗ tay một cái, cười tràn ngập ánh mắt trời, “Lão sư, chính là ngươi nói nha!”
Nam nhân liếc thiếu niên tươi cười đến chói mắt, “Nếu vui vẻ vậy, muốn hay không đến động quật của ta một ngày khám phá khoái lạc? Các tiểu bảo bối của ta nhất định nhiệt tình hoan nghênh ngươi a ~ ”
“Cám, cám ơn… Không cần phiền toái.” =0=!
Đệ nhất trọng phong
“Em biết sai rồi.”
A Bảo cúi khuôn mặt bám đầy bụi đen quỳ ở giữa đại điện, Đào lơ lửng giữa đại điện, gấu váy màu phấn hồng có vài vết cháy.
Đào âm thanh âm lãnh, “May mắn cách đại điện xa, nếu lần này em thiêu luôn đại điện không chỉ là hình phạt quỳ ba ngày đơn giản như vậy!”
“Vâng, em đã biết sai rồi.”
A Bảo tiếp tục chân thành sám hối.
Đào mắt lạnh nhìn thiếu nữ quỳ bên dưới, năm đó a Bảo cừa mới tiến vào đại điện nàng cho rằng một kỳ tài thiên tư kiêu nhân, không nghĩ, sau đó nàng dùng năm năm vẫn không thành công thi triển ngự hỏa thuật… Đợi nàng rốt cục chán nản buông tha cho, thiếu nữ không ngờ ngay tại lúc này bộc phát thực lực kinh người….
“… Lão sư…” A Bảo mấy lần do dự, cuối cũng nhịn không được mở miệng.
“Có việc gì?”
“Em… Còn có thể tham gia cuộc thi sao?”
Đào sửng sốt một chút, bật cười.
Miễn cưỡng vung tay lên, “Em cho rằng quỳ mấy ngày liền lấy cớ trốn cuộc thi? Chăm chỉ chút nhưng đừng chết trong cuộc thi.”
A Bảo lập tức sung mãn nguyên khí lớn tiếng nói, “Cám ơn lão sư!”
Đào lại liếc mắt thiếu nữ một cái, có chút nghiền ngẫm.
A Bảo, đừng dễ dàng bị giết chết a.