Trừng Mắt Tất Báo

Từ lúc mở Huyền môn nhìn lại, cảnh tượng trước mắt như sóng nước từng vòng đẩy ra, dần dần vặn vẹo…
Các tiểu yêu may mắn thông qua các lão sư thí luyện một người lại một người vào trong Huyền môn, a Bảo cùng Mặc Ngôn hơi do dự, chậm rãi bước vào bên trong…
Tiến vào bên trong nháy mắt có cảm giác như tiếng vào miengj đọng vật nào đó, khó mà hình dung ra cảm giác không thích cùng ghê tởm.
Mặc Ngôn chần chừ, kéo tay a Bảo, “Cùng tớ, đừng để lạc.”
A Bảo trừng hắn vài giây, mẹ nói con gái không thể tùy tiện cầm tay người khác phái…
“A Bảo, đi a.” Phát ngốc cái gì?
“A, không có gì…” A Bảo gục đầu xuống, cố gắng kiềm chế trong lòng tràn đầy ghét bỏ theo hắn tiến vào nơi sâu nhất.
Thời gian trôi qua, cảnh tượng trước mắt chậm rãi lưu chuyển, định hình… Một lát sau, một mảnh rừng xanh ngắt xuất hiện trước mắt bọn họ.
“Đây là?”
Mặc Ngôn thấp giọng giải đáp, “Chúng ta hiện tại đang ở trong cự xà Ba Thục, cho nên ba ngày này phải nhớ theo sát tớ hơn nữa tùy thời bên cạnh thêm yêu lực, không lưu ý liền bị nó tiêu hóa.”
“Trong bụng?” A Bảo nhăn mũi.
… Là biến thái nào chọn ra trường thi, thực là không cách nào hình dung ác lý thú = =!
Mặc Ngôn vô lực gật đầu, lôi kéo nàng tránh vào trong rừng, “Chúng ta trước tìm một chỗ kín đáo trốn một lúc, yên lặng theo dõi biến hóa.”
Đợi buổi tối, mặt trăng treo trên trời… Bên ngoài ồn ào náo động mơ hồ truyền vào trong rừng.
A Bảo cùng Mặc Ngôn nương theo bóng đêm lấy yêu lực cẩn thận bao quanh chỗ mình ẩn nấp, chậm rãi đến về nơi phát ra âm thanh. Còn chưa tới gần, tiếng gào thét không ngừng phát ra làm hai người cẩn thận dừng bước, quan trọng nhất quan sát tình hình chiến đấu trước mắt…
Còn không đến một buổi tối, các thí sinh bị đưa đến liền tự giác tập kết thành mấy đoàn thể, tổ chức thành đoàn thể xong liền nắm chắc thời gian chém giết lẫn nhau. Dù sao… Một người địch lại vạn người quá nhỏ bé. Lần này thí sinh có trên vạn người, muốn trong vòng ba ngày lấy hiệu suất lớn nhất đánh bại đối phương cũng chỉ có thể trước tập hợp thành mấy tổ, sau đánh thắng đoàn thể khác cuối cùng liền phân hóa trong đoàn thể của mình, cho đến cuối cùng còn lại 100 người liền trở thành người thắng cuối cùng… Đương nhiên, yêu quái luôn luôn có dã tâm thực lực mạnh nhất, tại ngươi một lòng một dạ cùng các đoàn thể khác hỗn chiến cũng cần phải cẩn thận đồng bạn phía sau lưng cho một kích trí mệnh…
Nhưng này lại là sao?
Âm mưu cùng phản bội đồng dạng là quan điểm của yêu giới, không có người sẽ để ý quá trình, chỉ cần có thể chứng minh chính mình là kẻ mạnh.
Về phần người khác không có gia nhập tổ chức có thể đang đợi bọn họ chém giết xong, lại đến ngư ông đắc lợi… Khụ, nếu như ngươi xác định chính mình có đủ thực lực có thể một mình một người sống sót sau khi bị tổ chức truy giết, kia rồi nói sau…
Dù sao, tại cuộc thi ban đầu, vì phòng trong lúc thi cử có người có ý niệm này thừa cơ mưu lợi bất chính, các giám khảo lấy chỉ tiêu đặt ra: nếu có thí sinh đơn lạc liên tục 3 giờ không ở trong trạng thái chiến đấu, trong thường thi liền tự động hiện lên tọa độ… Ân, mũi tên hết sức thân mật hướng về phía ngươi.
Đương nhiên… Còn có người lo lắng, nếu như qua ba ngày trong trường thi người thắng không chỉ 100 người?
Rất đơn giản, giám khảo phi thường hào phóng cho phép Ba Thục: nếu ba ngày số người nhiều hơn 100 có thể tự lựa chọn tiết ra nhiều chất lỏng tiêu hóa đối tượng =0=!
A Bảo cảm thán, “Thực là… Biến thái đặt ra nha.” Nguyên vẹn thúc giục tất cả thí sinh tập hợp lại dâng lên nhiều nhiệt tình tiêu diệt đối phương.
“Vốn cho rằng không bị Ba Thục tiêu hóa, chúng ta nhất định phải tận dụng khả năng tìm kiếm đồng bịn vừa lòng hợp tác.”
“Vì cái gì không đi ra sớm một chút?” Hiện tai bọn họ đều đã phân ra tốt, hai người xuất hiện sẽ không quá trễ sao?
Mặc Ngôn trợn trắng mắt, còn không phải bởi vì cậu.
A Bảo tại đệ tam trọng điện biểu hiện ngoài ý muốn lành chúng yêu vốn bài xích nàng càng thêm kiêng kỵ, như nàng quả bom bất an mọi người một khi xuất hiện sẽ bị mọi người tiêu diệt… Càng miễn bàn đoàn thể có nguyện ý tiếp thu nàng.
A Bảo từng hỏi hắn: vì các gì đồng bạn luôn bài xích nàng?
… Là bởi vì rất sạch sẽ đi.
Tại yêu giới vẩn đục hắc ám xuất hiện ánh sáng ngời… Làm cho người, nhịn không được sinh ra dục vọng phá hoạt xé nát.
“Đã trải qua 3 giờ, không nhìn thấy trên đỉnh đầu chúng ta có mũi tâm đến sao? Chúng ta nên tìm kiếm đối thủ.” Mặc Ngôn trực tiếp tránh đi vấn đề mang nàng vòng qua bên ngoài khu chiến đấu, “Hai ngày sai chờ bọn họ hỗn chiến thời điểm cuối cùng cần gấp nhân lực chúng ta lại thêm vào. Hiện tại trọng yếu nhất là: nên thế nào để bình an vượt qua hai ngày.”
A Bảo gãi gãi đầu, “Thực phiền toái a.”
Thân hình chợt lóe, nàng nháy mắt biến mất tại chỗ cũ…
Đợi nàng xuất hiện lần nữa trong tay cầm một lùm dây, dây thô to chừng bắp đùi trói hai yêu quái mặt mũi bầm dập, nàng vận đủ toàn lực vứt, hai con tiểu yêu liền tự do chạy về phía trời xanh
~Mặc Ngôn tùy tay đem bọc đồ giấu trên tàng cây, “A Bảo, trực tiếp dùng hỏa ngự thuật không phải càng nhẹ nhàng sao?” Hay là nàng càng thích dựa vào sức mạnh giải quyết?
“Cái kia,” a Bảo ngại ngùng sờ sờ cái mũi, “Ngự hỏa thuật của tớ lực phá hoại quá lớn… Tớ không nghĩ giết chết đối phương.”
Mặc Ngôn nhẹ giọng cảnh cáo, “Tâm quá mềm, là vô pháp tại nơi này bình an sống sót. Cậu nhất thời mềm lòng sẽ làm tương lai của mình, thậm chí là đồng bạn bên cạnh mang tới nguy cơ.”
A Bảo ngẩng đầu nhìn hắn, ngập ngừng vài cái, nàng hạ mắt xuống không nói chuyện.
Đêm thứ nhất bọn họ giải quyết hơn mười người đột kích thì sắc trời trở nên sáng, hai người một đêm chưa ngủ chỉ có thể nghỉ ngơi hoàn chỉnh một hồi.
A Bảo xoa mắt, nỗ lực trong cơn buồn ngủ tách mí mắt ra.
“Nếu như thực sự mệt ngủ một lát đi, tớ chỗ này coi chừng.”
A Bảo duỗi tay lặng lẽ che miệng ngáp, lắc đầu cự tuyệt, “Không sao, tớ còn có thể.”
Hai người không nói triệu sương sớm thoảng rửa mặt chải đầu một chút, đợi nghỉ ngơi tốt liền lần thứ hai đến nơi kín đáo trong khu chiến đấu… Trong nắng sớm, trong rừng rậm một đêm chưa ngừng ồn ào náo động như cũ vẫn ồn ào huyên náo đánh trống reo hò. Trước mắt giữa sân chỉ còn thừa ba đoàn thế, song phương tạo thành liên minh quay đầu công kích phương thứ ba…
Trong rừng cây ngã xuống hơn nửa, lúc ba bên giao chiến hình thành một phạm vi trải mấy trăm dặm.
Cùng với tiếng ầm ầm điếc tai, chiến trường xung quanh không ngừng có cây ầm ầm ngã xuống, bầu trời mắt đất la liệt các loại pháp bảo, tựa như sao băng rực rỡ rơi lả tả trên đất…
A Bảo dõi mắt nhìn về nơi xa, phát hiện tối hôm qua mũi tên còn không ngừng rêu rao màu đỏ hôm nay đã biến mất hơn nửa, chỉ thừa lại mấy điểm đỏ linh tinh ở xa xa nhanh chóng di động.
Một tiếng sét ầm vang đường cong ưu mỹ đánh xuống nơi a Bảo ẩn thân!
A Bảo hai chân điểm mạnh sau đó vọt người ra bên ngoài các cổ mộc mấy chục mét, Mặc Ngôn ở phái trước dẫn đường —
“Chúng ta vẫn ngày mai lại tới đi.”
Hai ngày sau
Các pháp bảo hỗn độn ở giữa sân, trong trường thi hiện tại chỉ thừa hai phe, phóng mắt nhìn lại, xung quanh đã không thấy bất kì mũi tên đỏ nữa… Hỗn chiến tiến vào giai đoạn cuối cùng, hai bên đều căng thẳng chuẩn bị một kích cuối cùng —
Liền trong sát cái này, không khí sóng quang rung động! Khí tức cường hãn tăng vọt, một đạo thân ảnh giống tia chớp, thế đi như sấm đánh làm người không kịp che tai.
Mọi người trong trận chiến không khỏi sửng sốt, một giây sau, một thân hình thiếu nữ nhỏ bé yếu ớt xuất hiện bên cạnh đầu lĩnh một bên đột nhiên vung quyền!
Đầu lĩnh vội vàng tới nghênh chiến, mũi xanh lóe ra, hai bên thân thể đều đang không ngừng biến ảo bay vút, chẳng qua vài giây, thiếu nữ lại nảy vào chiến cục, lược ảnh lơ lửng trong không trung giờ chỉ còn lưu lại tàn ảnh cực mờ mịt —
Đợi mọi người chăm chú nhìn lại, chỉ thấy đầu lĩnh cả người quấn đầy dây, giãy dụa trên đất!
Tốc độ thật nhanh…
Một tổ khác mắt thấy chuyện xấu, khóe miệng còn chưa kịp cười, một thanh thủy kiếm khổng lồ ngân lam sắc xuất thế! Khí thế như hồng sáp nhaapk vào giữa cuộc chiến!
Mặc Ngôn một chân giẫm lên chuôi kiếm, thanh y trong gió phất phới, “Các vị, xin hỏi cần viện thủ sao?”
Giọng nữ mềm mại theo sát phía sau, “Dùng ta đi, dùng ta đi ~ chúng ta hai người có thể đánh ô.”
Đầu lĩnh bị buộc dây thành cục thịt nghiêng đầu nhìn tiểu LOLI thuần khiết ngửa đầu 45 độ, lệ sáng lóng lánh, trán bạo ra mấy gân xanh, “Ngươi làm cái gì?”
A Bảo giữ chặt tay áo hắn, tiếp tục dùng Kim Khốc dạy LOLI tất sát kế: thuần khiết ngửa đầu 45 độ, lệ sáng lóng lánh, “Ta đang tự tiến cử a ~ chỉ cần ngươi đáp ứng dùng ta, ta còn có thể mua một tặng một thêm Mặc Ngôn ô.”
Ẩn ý là: ngươi nếu chịu ngoan ngoãn gật đầu liền có thêm hai ngươi thực lực mạnh, nếu không chịu, liền thỉnh bị đóng gói tốt tống cho tổ đối diện giác ngộ đi.
Này… Này quả thực chính là bắt buộc trúng thưởng.
A Bảo duỗi môt bàn tay, chỉ thấy một đại hắc diễm từ các ngón tay nàng thò ra, nàng chỉ vung nhẹ lên, ầm ầm nổ vang một cái hố đường kính mấy chục thước xuất hiện trước người hắn!
Đầu lĩnh khuôn mặt béo phệ xanh đi một nửa, nàng đem lòng bàn tay chậm rãi mỡ ra, hắc diễm tức khắc tăng vọt cao bằng người. A Bảo kiên trì bền bỉ chớp cặp mắt lóng lánh, “Dùng ta đi ~ xin nhờ dùng ta đi!”
… Ai, ai dám không cần ngươi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui