Bé… Bé con…
A bảo sờ sờ khuôn mặt tái nhợt, tuy rằng trông thoạt nhìn nhỏ hơn so với tuổi thật, nhưng không đến mức trông như bé con đi.
“Bé con, muộn như vậy, chạy đến uyển tử của ta làm gì?”
A Bảo bò dậy nhìn đảo quanh bốn phía, uể oải cúi đầu, không nghĩ đến phủ Thái Thú này to như thế, mời từ uyển tử này lại rơi đến uyển khác.
Thanh niên mặc hoa phục cười nhẹ, “Thế nào lại vểnh môi không nói chuyện?”
“Cái kia… Tôi lạc đường…” Lắp bắp mở miệng, đáng thương a Bảo luôn luôn thành thật, miệng nói ra mới hối hận hận không thể nuốt trở lại.
Hắn chậm rì rì nói, “Nửa đêm chạy ra… Vẫn là từ tường đối diện bay qua… Lạc đường?”
“… Ngày thường chỉ ở trong phòng bếp… Nghĩ lén lút nhìn xem uyển khác… Cho nên…”
Vốn ban đầu chột dạ lắp ba lắp bắp lúc này ngược lại lộ ra chút tiểu thiếu nữ hiếu kỳ thẹn đỏ mặt, lại phối với a Bảo khuôn mặt không còn phần nào thành thật hơn nguyên chỉ có năm phần nói thật lập tức lên tới tám chín phần.
Nam tử hứng thú đánh giá a Bảo vài lần, “Bé con, ngươi hẳn không phải nha hoàn phủ này đi, công phu sứt sẹo này ai dạy?” Trong phủ nha hoàn đông đảo,