Trừng Mắt Tất Báo

Mùa đông rét lạnh đã qua, tháng ba mùa xuân, chính là thời tiết đẹp để đi săn.
Một mùa đông chỉ ngột ngạt ở trong phủ tránh rét, mọi người rốt cục nghênh đón thời gian hạnh phúc.
Phủ Thái Thú trước một tháng vào mùa đi sắn liền kêu nha hoàn sai vặt chuẩn bị tốt hành trang, chỉ còn chờ đợi. A Bảo tuy rằng ngày thường luôn vụng trộm lúc công tử dạy học chuồn đi học võ, nhưng cuối cùng cũng chưa quên nàng thân là chức nghiệp nha hoàn. Dành vài ngày cùng các hạ nhân khác chuẩn bị tốt hành trang, vốn chỉ cần ít hơn mười ngày, nhưng a Bảo trong lòng khó chịu thấy hiệu suất bọn họ, thừa dịp nguyệt hắc phong cao chạy đến nhà kho, ngày thứ hai bọn nha hoàn lại đi chính hành trang liền phát hiện bọc hành lý vốn chồng chất như núi được chỉnh tề sạch sẽ.
“A Bảo, đi săn lần này ngươi cũng đi sao?” Thừa dịp tan học, Lý Thế Dân đến hỏi.
A Bảo lùi lại một bước, “Tôi không đi.”
“Sao ngươi lại tránh ta?” Hắn trăm mối không có cách giải, không hiểu vì sao lần đầu tiên gặp tiểu nha hoàn này hoàn hảo, nhưng đến lần thứ hai gặp sau nàng liền tránh hắn như tránh rắn rết. Tính tình hắn hướng ngoại, nhân duyên trong phủ có thể nói là thứ nhất, nhưng không biết vì sao nàng lại như vậy.
“Cái kia…” A Bảo bối rối sờ sờ cái mũi, nghĩ nên lấy lý do gì, cuối cùng không thể nói thẳng là cậu là chân mệnh thiên tử, không chấp nhận yêu quái như nàng đến gần.
“A Bảo, tới đây! Thiếu gia gọi ngươi!” Vệ Thỉ từ xa xa cao giọng gọi nàng.
A Bảo như nghe thấy đặc xá vội vàng gật đầu với Lý Thế Dân liền chạy tới Đông uyển.
Bên trong phòng đốt hương đạm nhạt, so với hương nhan càng thanh nhã hợp với người đọc sách. Vũ Văn Triệt cởi áo khoác, thắt sợi dây bạch ngọc, một mái tóc đen buông trên đầu vai, trên mặt ôn nhuận như ngọc, mang xa cách không rõ.
A Bảo vào mang theo khí tức tươi non cỏ cây, Vũ Văn Triệt trên mặt không biến, nhưng cảm giác xa cách lại giảm rất nhiều, “Lại leo cây?”
A Bảo cả kinh nói, “Anh sao lại biết?”

Vệ Thỉ nhảy ra chen vào, “Sao gọi thẳng thiếu gia là ‘Anh’! Quy củ học để đi đâu!”
A Bảo thành thật nói, “A… Còn không có học…”
Vũ Văn Triệt cười nhưng không nói, nhìn khuôn mặt trắng nõn tiểu thiếu nữ. Thoạt nhìn lệ chất bẩm sinh, nhìn cẩn thận mới phát hiện tái nhợt cực không tự nhiên.
A Bảo chú ý ân công lại nhìn nàng, có lúc nàng ở trong phòng ngủ gà ngủ gật sau tỉnh lại, thường không lưu ý đến đã bắt gặp tầm mắt hắn ngừng trên người nàng.
Nghĩ đến đây, a Bảo gục đầu xuống tránh tầm mắt hắn. Chẳng lẽ… Nàng có chỗ nào sơ hở bị hắn chú ý đến?
Nàng cúi đầu không nói tư thái tựa như tiểu nữ nhi e lệ rụt rè, dung mạo vừa thấy là thương cực kỳ động lòng người.
Nhìn thấy tiểu nữ oa ngày thương mơ mơ màng màng hiếm khi thấy bộ dạng ngượng ngùng, Vũ Văn Triệt mới tỉnh ngộ chính mình vừa mới nhìn chằm chằm nàng quả thật quá càn rỡ, đáy lòng không khỏi mềm mại mấy phần, hắn khẽ nói, “Ngày mai đi săn, muốn đi không?”
Lúc đi săn thông thường thiếu gia chỉ mang bên cạnh gã sai vặt cùng thị vệ, trừ một số rất ít mang theo cơ thiếp cùng nhà hoàn thông phòng, không ai sẽ mang một nha hoàn đi vướng chân vướng tay. Bởi vậy Vệ Thỉ nghe vậy kinh ngạc nhìn a Bảo rồi lại nhìn thiếu gia.
Thời điểm này… Ánh mắt thiếu gia sao lại kém vậy?
A Bảo không chút do dự lắc đầu, “Không đi.”
Vũ Văn Triệt tương đối ngoài ý muốn nói, “Vì cái gì?” Nàng ngày thường không phải thích nhất luồn lên nhảy xuống giữa cỏ cây sao.
“… Tôi đi cũng không giúp đỡ được cái gì…” A Bảo ngập ngừng nói,
Kỳ thật bởi vì đầu xuân, vào đông đối với nàng mà nói đã tính miễn cưỡng, huống chi là xuân? Này cũng là nguyên nhân chủ yếu nàng từ đầu xuân tới này ngoan ngoãn ở trong thư phòng cùng ân công thôi miên.
“Ta đã có thị vệ sai vặt giúp đỡ, còn cần ngươi hỗ trợ cái gì?”
“Không cần tôi giúp đỡ a.” A Bảo nhỏ giọng nhắc đi nhắc lại, “Kia vì cái gì muốn kêu tôi đi?”
Vũ Văn Triệt nhất thời nghẹn lời.
Vệ Thỉ đột nhiên bị nàng làm cho nghẹn, tiểu nha đầu này cũng quá không hiểu phong tình đi. Vội lên tiếng cứu, “Ngươi có phải nha hoàn bên thiếu gia không?”
A Bảo gật đầu, “Vâng.”
“Kia phải nghe lời thiếu gia đúng không?”
A Bảo lại gật đầu, “Vâng.”

“Kia thiếu gia muốn ngươi đi ngươi phải đi đúng không?”
A Bảo nhăn mặt thành bánh bao, “Đã hiểu.”
Vể Thỉ thành công lui thân.
Thấy không, đối với tiểu nha đầu này không nên trông cậy chính nàng hiểu rõ, ám hiệu đối với nàng không bằng trực tiếp thuận theo ý nghĩ nàng giảng đạo lý. Giảng xong, cũng lừa gạt nàng luôn.
Trăng lên đỉnh đầu, a Bảo dưới ánh trăng luyện kiếm.
Các chiêu thức càng ngày càng thông thạo, có lẽ nàng thực sự có mấy phần thiên phú học võ, mỗi đêm khắc khổ luyện tập, nàng rút kiếm đánh càng lúc càng ngắn, bắt đầu, tiếp, chuyển, kết thúc động tác cũng càng trôi chảy như mây bay nước chảy vậy.
Phía xa xa, Chu Nậu bay giữa không trung giễu cợt nhìn, một thân nhởn nhơ màu lông bạc cùng đôi cánh vàng.
Chính là luyện cái thiên hạ đệ nhất thì sao? Kia cũng chỉ là thiên hạ người phàm.
Nghĩ đến tiểu yêu lỗ mãng đáp ứng ban ngày đi săn, chậc. Chu Nậu run run người, cắn răng nhổ ra một sợi lông bạc thổi đi, chỉ thấy lông bạc phút chốc hóa thành một đạo bạch quang, biến mất trong không trung…
Đêm này, a Bảo chỉ cảm thấy eo của mình phảng phất như bị người chặt đứt, khó chịu trằn trọc trăn trở đến một nửa liền mắc kẹt, nàng sức vô cùng lớn, lại thật sự bị kẹt không xong, cảm giác mông lung như người mình tựa hồ bị vật gì đè nặng, cái kia giãy dụa muốn đứng dậy. Nàng không nghĩ nhiều vận khởi thần lực trực tiếp áp đảo xuống, phía dưới tựa hồ còn không buông tha cho tiếp tục giãy dụa, a Bảo nhăn mày, mơ mơ màng màng lẩm bẩm oán hận vài câu, lại gia tăng lực đạo không chút buông lỏng chặt chẽ áp xuống.
Bên dưới phảng kháng yếu đi, cái kia dần dần không giãy dụa…
A Bảo cảm thấy ngang hông lại chặt thêm mấy phần. Nàng nỗ lực muốn mở mắt ra xem rõ ràng, nhưng phiền là mí mắt nàng dính cực chặt, chỉ phải buồn bực quay đầy tiếp tục ngủ…
Trước bàn trang điểm, vốn trâm bạc quỷ dị bay trong không trung nhìn thấy a Bảo hung mãnh áp đảo đối phương “Keng” một tiếng rơi thẳng từ trên cao xuống, đợi khi nhận được ánh mắt cáu giận, trâm bạc liền biết điều xoay người nhảy ra cửa sổ….
Phía đông mới hiện lên tia mặt trời…

A Bảo lờ mờ mở mắt, tầm mắt đột nhiên đối diện với đôi mắt hẹp dài dưới thân!
Nàng dùng sức nháy mắt mấy cái, mới sáng sớm ra đã hoa mắt sao?
Trâm bạc cô độc ở ngoài phòng bồi hồi nửa đêm, trời vừa sáng, liền nghe bên trong phòng truyền tới tiếng hô nhỏ, cùng với tiếng hô nhỏ còn có “Phanh” một tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Còn không để nó bát quái đến nghe lén bên khe cửa một chút, liền nghe thấy tiếng thiếu niên thẹn quá hóa giận nói —
“Chu Nậu, còn không rời đi!”
Nó chỉ phải mất mát ngượng ngùng rời khỏi…
Bên trong phòng, a Bảo kinh ngạc lại bao hàm áy náy nói, “Tiểu quỷ? Sao cậu lại ở chỗ này!”
Mới vừa rồi nàng phản xạ thứ nhất là trực tiếp đá hắn xuống giường, đợi nàng nhìn thấy người tới sau, không khỏi hối hận chính mình khí lực quá lớn. Không biết có đá đau hắn không?
Thiếu niên ngồi trên mặt đất, y phục giáng hồng do ngủ mà nhăn nhăn nhúm nhúm, hắn mím môi đỏ mọng, mang đôi mắt vừa tỉnh ngủ hung ác trừng nàng.
“Cái kia…” A Bảo gãi gãi đầu, “Rõ ràng… Rõ ràng tôi để cậu đá trở lại là được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận