Trừng Mắt Tất Báo

Một đội ngũ đi săn chậm rãi đi lên núi. A Bảo vốn lúc nhìn thấy ngựa bên ngoài phủ hưng phấn muốn leo lên cưỡi, nhưng mà, lúc nàng mới tới gần, tất cả ngựa lập tức sợ hãi hí dài một tiếng nhao nhao ngã xuống, bốn vó xụi lơ trên mắt đất, mặc cho mã phu làm cách nào cũng không chuyển động nửa bước.
A Bảo mờ mịt không hiểu, truyền âm hỏi Chu Nậu trên tóc nàng.
Chu Nậu có mấy phần không chịu nói, “Động vật cùng trẻ con còn có số ít người thường có đủ linh lực có thể thấy chân thân của chúng ta, mấy con ngựa này bị uy áp của ngươi chấn nhiếp, đối với chúng ta tỏ vẻ thần phục.”
“Uy áp…” Đột nhiên nghĩ đến lúc ở hiện thế Nhai Tì thành niên uy áp trên người mãnh liệt làm cho người khác ngạt thở, a Bảo cúi đầu nghiên cứu thân thể nhỏ bé của mình, “Trên ngươi ta cũng có sao?”
“Đương nhiên có, mỗi yêu đều có…” Nó vô lực nói, “Chẳng qua bởi vì từng yêu có đạo hạnh bất đồng nên độ mạnh của uy áp cũng bất đồng, ngươi đạo hạnh không cao, theo lẽ thường không có cảm giác gì, nhưng đối với sinh linh bậc thấp mà nói, đã đủ.”
“Thì ra là như vậy a.” A Bảo thụ giáo.
Chu Nậu không nói, tận tâm làm trâm cài tóc. Chỉ là trên cây trâm đuôi mắt không để dấu vết đảo qua trên người a Bảo một vòng. Kỳ thật nó chưa nói hết, nó sống hơn ngàn vạn năm qua gắp nhiều yêu quái tu vị cực cao nhưng sức chiến đấu không đủ, yêu quái như a Bảo vẫn là lẫn đầu gặp. Rõ ràng nàng tu vi không cao, đối với yêu quái thường thức cũng cằn cỗi đến đáng thương, nhưng nàng lúc lần đầu gặp lúc chiến đấu có thể phát huy lực chiến đấu kinh diễm vô cùng, càng siêu việt hơn tu vi của nàng.
Rõ ràng chỉ là yêu thi ít tuổi, quanh thân tràn đầy bản năng chiến đấu của mãnh thú vậy… Chậc, hơn nữa một thân làm người ta ngạc nhiên không phải cậy mạnh… Thành thật nói, nó vẫn không có cách nào lý giải vì sao đại nhân lại cố chấp với nàng thế, chẳng lẽ phẩm vị của ngài vô cùng đặc biệt?
“Có thể che dấu khí tức của chúng ta được không, nếu không mọi người căn bản không thể đi ra.”
Chu Nậu ứng một tiếng, tức khắc từ trâm bạc hiện ra một vòng bạc, chẳng qua chỉ trong khoảnh khắc, ngựa vốn bốn vó xụi lơ lúc này mới run run đứng dậy.
A Bảo hô nhỏ một tiếng khoan khoái len lên con ngựa gần nàng nhất, mà ngựa khia cũng dịu ngoan vô cùng, ngoan ngoãn mặc nàng sử dụng. Vệ Thỉ xa xa nhìn thấy, mày vừa nhíu đang muốn trách mắng, không ngờ công tử tùy ý phất tay, “Liền tùy nàng đi.”
Vũ Văn Triệt ngồi trong xe ngựa xốc rèm nhìn thân ảnh phía xa xa, trong lòng ủ dột cũng giảm đi rất nhiều.
Ngoài cửa sổ xe đột nhiên truyền tới vài tiếng gõ nhẹ, “Còn xem bé của ngươi?” Lý Kiến Thành tiếng cười nhỏ lọt vào trong tai.
Vũ Văn Triệt làm như không nghe thấy, tự ý khẽ xuyết trà.
Ngoài cửa sổ, Lý Kiến Thành một thân trang phục màu đen, đầu đội mũ vàng, cưỡi một tuấn mã màu đỏ đi song song với xe ngựa, mày kiếm mắt sáng, phong thần tú mỹ. Hắn hài hước nói, “Thế nào không nói chuyện? Không sợ ta cướp mất bé con của ngươi?”
Vũ Văn Triệt liếc xéo hắn một cái, không tốt nói, “Lý thế tử khi nào rảnh rỗi như vậy.”
“Rảnh rỗi sao, sao có thể so với Vũ Văn cữu cữu trọng yếu, không nghĩ đến Vũ Văn công tử không màng đến các khuê tú lại lưu tâm với một bé con vắt mũi chưa sạch.”
“Lưu tâm? Lưu cái gì tâm?” Một âm thanh mềm mại đột nhiên bên người Lý Kiến Thành truyền tới.
Hắn quay đầu nhìn tiểu thiếu nữ bên cạnh thấp hơn hắn một cái đầu, giờ phút này nàng đang nghiêng đầu, đôi mắt to chớp chớp hiếu kỳ nhìn hắn.
Vũ Văn Triệt ấm giọng nói, “Không chơi sao? Nhanh như vậy liền chạy về.”
“Tôi trở về bảo hộ công tử.”
“Thật là trung tâm a.” Lý Kiến Thành sờ sờ cằm, “Tiểu nha đầu trung tâm như thế cần phải xem thu nàng vào phòng.”
“Thu vào phòng,” a Bảo nghiêng đầu nhìn hắn, “Thu vào phòng ý tứ là làm nha hoàn thông phòng sao?”
“Xem công tử thương ngươi như vậy, sẽ không ủy khuất ngươi chỉ làm nha hoàn thông phòng. Càng huống chi bé con hiện giờ đã là tiểu mỹ nhân, nuôi lớn thêm chút, công tử ngươi sao có thể nhẫn tâm khắt khe với ngươi.”
“Ý tứ của anh là công tử muốn tôi làm thiếp?”
Mắt thấy đề tài càng không khống chế được, Vũ Văn Triệt khuôn mặt đỏ ửng, cảnh cáo nhìn Lý Kiến Thành một cái, muốn hắn ngậm miệng. Nhưng tịm lại đập nhanh, không tự giác chờ đợi đáp án.
Lý Kiến Thành đối với hắn cảnh cáo làm như không thấy, vẫn có nhiều hứng thú đùa nghịch tiểu nha đầu này, “Không làm thiếp, chẳng lẽ tiểu nha đầu muốn làm chính thê sao?” Nói đến đây cũng không tự chủ cười ra tiếng. Bọn họ thân phận quyền thần quý tộc thú một nha hoàn làm thiếp đã làm trò cười, không biết Vũ Văn tướng quân tham tài bợ đỡ mà nghe thấy con hắn muốn thú một nha hoàn có thể trực tiếp ngất luôn hay không.
A Bảo bình tĩnh nhìn hắn vài giây, rõ ràng nói, “Tôi không muốn.”
Vũ Văn Triệt trong mắt chợt lóe, “Vì cái gì?” Nàng để ý danh phận?
A Bảo suy tư một chút, tìm một lý do không đả kích hắn, “Tôi không thể ở đây lâu, qua nửa năm tôi sẽ đi.”
Đi…
Vũ Văn Triệt nhíu mày, “Lúc trước ngươi không phải chủ động muốn lưu bên cạnh ta làm nha hoàn sao?”
A Bảo đương nhiên nói, “Kia là bởi vì tôi phải báo ân a, đợi bên cạnh công tử một năm xong tôi liền đi.”
Thái độ không chút lưu luyến làm hai người họ sửng sốt, nhìn thấy tiểu thiếu nữ đơn thuần lại có một mặt khác. Vũ Văn Triệt trong lồng ngực khó chịu đang muốn nói thêm, a Bảo đã tự ý thúc ngựa đi xa.
Lý Kiến Thành nhìn bóng lơn đơn độc, “Ngươi không phải nói muốn bảo hộ công tử sao?”
A Bảo không quay đầu lớn tiếng nói, “Lại ở lại anh lại bắt tôi làm vợ bé công tử, không tốt không tốt!”
Âm thanh lại quanh quẩn bên xe, hộ vệ sai vặt hai bên nghe thấy liền ho, giả vờ không biết quay đầu nhìn nỗ lực bỏ qua.
Một hồi ho khan đợt này đến đợt khác, Lý Kiến Thành đột nhiên bị nghẹn, nửa ngày chỉ vô lực lắc đầu, “Tiểu nha đầu nhà ngươi rõ là…”
Vũ Văn Triệt trong lòng bách vị tạp trần, đây là hắn bình sinh lần đầu bị cự tuyệt không chút lưu luyến, mà đối tượng lại là tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa… Ngón tay thon dài cầm bình trà, hắn mặt không biểu tình tự rót cho mình một chén.
Lý Kiến Thành lười nhát nghiêng đầu, mũ vàng trên đầu dưới ánh mặt trời càng chói mắt. Hắn chậm rãi nói, “Chẳng qua chỉ là nha hoàn, nếu ngươi thực thích…” Vốn hắn đối với tiểu oa nhi này có mấy phần thú vị, vốn định cướp nàng. Không nghĩ tới Vũ Văn cữu cữu cũng thấy thú vị với tiểu oa nhi này, quân tử không đoạt đồ người khác, hắn tự nhiên cũng nghĩ cách giúp một chút.
Vũ Văn Triệt thần tình ôn nhuận thanh nhã trên mặt cực nhạt, hắn hạ mắt, “Chuyện hôm nay liền dừng ở đây, không nhọc thế tử phí tâm.”
A Bảo bên ngày phóng ngựa chạy như bay, tuy rằng nàng dưới đất tốc độ chạy nhanh hơn ngựa nhiều, nhưng ngồi trên lưng ngựa cảm giác thật tốt, có chút kích thích vui sướng.
Nàng ngẩng đầu nhìn mặt trời chính ngọ đem chuyện vừa nãy vứt sau đầu, đâu là lần đầu tiên từ khi nàng rời khỏi Phù Trần giới chân chính tắm trong ánh mặt trời, tay chạm lên miêng tinh thạch đeo trên cổ, nàng không tự chủ càng cười thêm xán lạn,
Sáng nay tiểu quỷ rõ ràng tức giận thiếu chút bốc khói, nhưng vẫn bỏ lại khối tinh thạch để nàng tránh mặt trời.
Hay là hắn đột nhiên đến phỏng chừng đặc biệt đem tinh thạch này đến cho nàng tránh khẩn cấp…
Tinh thạch này có thể hấp thu ánh nắng cũng có kết giới vô hình phòng ngự bảo hộ kí chủ, a Bảo chỉ cảm thấy quanh ngưởi phảng phất ngâm trong nước vậy, khóe mắt đột nhiên phát hiện một bóng đen vượt qua, a Bảo bình tĩnh nhìn về phía bóng đen biến mất…
Một thân đen tuyền, là thích khách trong truyền thuyết sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui