Kì quái…
A Bảo trừng mắt, bay vòng đi vòng lại Câu Mang sơn.
Câu Mang sơn nhấp nhô, hiểm trở, lúc trước Chu Nậu mang nàng tới vẫn chưa chú ý, nhưng lần này nàng thanh thiên bạch nhật xem, bất luận thế nào Câu Mang sơn chỉ có tứ phong.
“Sao lại chỉ có tứ phong?” A Bảo thì thào tự nói.
Chu Nậu ngừng giữa không trung, một đôi cánh cá vàng không ngừng lay động, khinh thường nói, “Vốn chỉ có tứ phong, ngươi còn hy vọng có mấy phong?”
A Bảo sờ mũi, chẳng lẽ Câu Mang sơn này không phải Câu Mang sơn kia.
Ban ngày Nhai Tì đến tứ hải tuần tra, khó trách hắn đến đêm mới tìm nàng. Dù sao còn phải tu luyện, a Bảo liền kéo Chu Nậu đến luyện ngự thủy thuật, ra ngoài mới phát hiện Câu Mang sơn hóa ra còn thiếu một phong.
“Còn chần chờ cái gì, còn không bắt đầu.”
A Bảo không động, chậm rãi nói, “Chu Nậu, gần đây mi hỏa khí rất lớn.” Thời kỳ u buồn kết thúc liền tiến vào thời kỳ cáu kỉnh sao.
“… Là ngươi nhìn nhầm.”
A Bảo vò đầu bứt tai nửa ngày, bằng trực giác phán đoán, “Cái kia… Ta không cần mi phụ trách.”
=0=!
Chu Nậu thẹn quá lớn giọng, “Hiện tại! Bắt đầu!”
A Bảo “Ừ” một tiếng, chọn một nơi rộng rãi, nhắm mắt ngưng thần…
Hơi nước trong không khí hơi hơi chấn động, bùn đất cánh lá dần dần ướt, một chút bong bóng như trân châu từ mặt đất bốc lên, từng chuỗi từng chuỗi gần như bao quanh cả tòa đệ tứ phong…
“Sau đó đâu?” A Bảo ngẩng đầu nhìn chuỗi hạt, “Tiếp tục làm thế nào?”
“Thuận theo suy nghĩ trong đầu, biến chúng thành hình thái ngươi nghĩ tới…”
Chu Nậu âm thầm kinh ngạc, từ chuỗi hạt thứ nhất liền hình thành sau đó liên tiếp các chuỗi hạt tiếp theo bắt đầu dung hợp lại, dần dần hình thành hình thái…
Này… thực sự nàng lần đầu thi triển ngự thủy thuật?
A Bảo không chú ý tới nó phản ứng, chỉ một lòng nghĩ đem chuỗi ngọc này thành hình thái nàng nghĩ, Cảm giác yêu lực phảng phất như một lỗ đen vô hình hút ra, nàng lần đầu thi triển ngự thủy thuật liền không biết kiềm chế rót tất cả lực lượng vào, lực lượng trong tay này khó khống chết bắt đầu rục rịch, kêu gào muốn thoát khỏi khống chế…
Thời khắc mấu chốt, trong bụng ấm lên, quanh người a Bảo bắt đầu tỏa ra kim quang cực mờ, kim quang này chậm rãi lấy làm nàng tâm bắt đầu mở rộng lên đỉnh chuỗi ngọc, tựa như cái kén nhộng bao bọc lại.
Là tiên khí.
Chu Nậu mẫn cảm nhíu mày, trên thân yêu quái sao lại có tiên khí?
A Bảo không rảnh chú ý đến nó, ở trên đỉnh đầu nàng, màu vàng thong thả nhấp nháy, không ngừng thu nhỏ lại…
Cả tòa Câu Mang sơn rung động, tiên khí màu vàng nhạt chiếm cứ đỉnh núi, lại không giống tiên khí thuần, mà là xen lẫn vẩn đục của yêu khí.
Yeu phải trairi qua thời gian dài dốc lòng tu luyện và phải chịu thiên kiếp lần hai mới đắc đạo thành tiên, gọi là yêu tiên.
Nhu Nhai Tì, hắn trời sinh yêu tiên.
Nhưng tiên khí không thuần cực khác yêu tiên, yêu quái Câu Mang sơn nhao nhao rúm ró lại đến tột cùng là có một thần tiên đến đây, không biết nơi này là địa bàn của con thứ bảy của Long thần sao.
Thời gian trôi đi, a Bảo thay da đổi thịt sau trên mặt thủy nhuận bình thường lộ ra tử khí tái nhợt.
Nhộng kim quang rốt cục chậm rãi lột xác, quang hoa bắn ra bốn phía, trong ánh sáng chậm rãi hiện ra —
Khoảnh khắc, tiếng kiếm va chạm trong trẻo vang lên!
Vật bé nhỏ kêu lên sung sướng vừa được sinh ra.
Thân kiếm cực kì dài nhỏ, mũi kiếm lại bị bẻ gẫy quỷ dị, dưới ánh mặt trời, kim quang mờ nhạt du tẩu trên thân, mơ hồ hình thành long vân…
“Là tiên kiếm!” Chu Nậu nhịn không được kinh hô.
Một yêu quái lại làm ra tiên kiếm!
Truy tìm nguồn gốc, hết thảy ngọn nguồn vẫn từ thân thể Xích Ký.
Xích Ký là thần cá, mà con cá này lại bên cạnh Tây Vương Mẫu tu luyện nhiều năm nên tiên khí tinh thuần, tàn khốc là nó bị đồng nghiệp vô lương đánh cướp nội đan đưa cho a Bảo.
Kỳ thật ăn thịt Xích Ký không hẳn là không thể, yêu vẫn là yêu, không thể trong một đêm một bước lên trời. Bằng không nếu ăn thịt Xích Ký hoặc hấp thu nội đan của nó có thể thành tiên, Xích Ký kia sớm bị yêu quái diệt chủng.
Nhưng vấn đề đặt ra là a Bảo trong quá trình hấp thu bị tẩu hỏa nhập mà, lúc hấp thu bị tiêu hao hết tiên khí còn sót lại, được Nhai Tì cùng Chu Nậu lúc đó khuynh lực tương hộ, gia tốc truyền tiên khí vào cơ thể nàng dung hợp… Xích Ký hệ thủy, khiến cho nàng tri triển ngự thủy thuật càng nhuần nhuyễn.
Lúc nàng biến ảo ra vũ khí liền theo bản năng biến ra tiên kiếm.
Một yêu sử dụng tiên kiếm — bất luận đối với tiên gia hay yêu quái mà nói, đều không thể không nói đó là một sự châm chọc tài tình.
Nhưng dù a Bảo có tiên khí thì vẫn là yêu, không thể phi thăng, nhiều nhất… Nhiều nhất xem như yêu quái học tốt ngoại ngữ đi.
Động tĩnh lớn như vậy, trừ tiểu yêu có chút đạo hạnh thấp, đại yêu quái gần đó dặm đều nhao nhao đến thăm dò, tới cùng là tiểu tiên nào ngang ngược đến địa bàn của Nhai Tì gây gổ.
Bát quái đầy trời.
Liền xem như yêu quái cũng hưởng thụ quyền lợi bát quái.
Chu Nậu miễn cưỡng bình tĩnh nói, “Ngươi không thử uy lực của kiếm?”
“… Được.” A Bảo phối hợp đứng dậy, bị tiên kiếm này gần như hút khô hết tâm lực, nàng lắc lư giữa không trung, thăm dò cầm tiên kiếm…
“Hí!”
Bỗng dưng một trận đau đớn kéo tới, tiên kiếm này hết sức cao ngạo, căn bản không chấp nhận chủ nhân nó là yêu quái!
A Bảo cố sức đưa tay chạm vào tiên kiếm một khắc bị đốt triệt để, ngón tay bong ra từng mảnh thịt ẩn ẩn thấy rõ xương…
Lúc nàng chịu công kích, đồng thời thân nàng thoát ra hắc diễm tận trời, hắc diễm kia vô cùng phẫn nộ, trong nháy mắt liền bao phủ tiên kiếm, ngang nhiên công kích —
Tiên kiếm buồn rầu phát ra tiếng tựa như con mồi bị bao vây, hắc diễm lan tràn từng tấc, thân kiếm vốn dạt dào tiên kiếm lại có vẻ triền miên quyến rũ, nghiễm nhiên là một thành yêu kiếm!
Kịch liệt tranh đấy, a Bảo đã kiệt lực lại buông tay tiên kiếm —
Chỉ nghe “Ầm ầm”, đất bằng lại chịu nhiều tiếng như sấm!
Bị hắc diễm quấn chặt tiên kiếm mang theo kiếm khí gào thét thẳng tắp hạ xuống đệ tứ trọng phong! Khoảnh khắc chạm xuống mặt đất, cả tòa Câu Mang sơn rung động trong không trung!
Vốn đại yêu quái đến xem náo nhiệt thấy tiên kiếm rơi xuống liền nhất thời sử dụng công phu chạy trốn tán loạn bốn phía —
Hết thảy chỉ như cái chớp mắt, đợi tiên kiếm rơi xuống đất nổi lên trận bụi mù mịt, sau tiêu tán, tất cả yêu quái không khỏi chớp mắt, đệ tứ phong trước mắt vẫn như cũ cao ngất, không chút thay đổi, giống như vừa nãy không có phát sinh…
Trong không khí tĩnh mịch, a Bảo xoa xoa cái mũi, nỗ lực đè nén cảm giác ngứa ngứa, thất bại. Chỉ thấy nàng “Hắt xì” một tiếng —
Khí tức mỏng manh lại lưu đông, đệ tứ trọng phong nguy nga đồ sộ vang lến tiếng ầm ầm đáng sợ, tất cả yêu quái ơi đây đều nhìn thấy một màn khủng bố — đệ tứ phong chiếm cứ ngàn dặm bị tiếng “Hắt xì” của a Bảo, bề mặt nhanh chóng nứt ra, trong chớp mắt từ chỗ tiên kiếm rơi xuống mắt đất bắt đầu vỡ toang thành cái khe khủng bố đem cả tòa núi chia làm hai!
Âm thanh ầm ầm khổng lồ cùng với quả núi chia đôi vang lên, vô số yêu quái kiều hoa nhao nhao thét chói tai rút rễ tìm đường sống chạy đến chỗ an toàn…
Đếm ra có mấy ngàn hoa yêu, thụ yêu đều nhổ rễ trần truồng…Khụ, không phải, là lệ rơi!
Nhất thời bụi đất bay đầy trời, cảnh tượng rất đồ sộ, làm người xem thế đủ rồi…
Yêu quái ven đường cái miệng há to có thể nhét mấy quả trứng vào, không thể nói gì, một dãy yêu quái ai oán duỗi tay vịn chặt cằm.
A Bảo mới chậm rì rì từ trên không trung xuống, tay đã khôi phục nguyên trạng lông tóc vô thương, nàng gãi gãi đầu, xấu hổ cúi đầu.
“Cái kia, ngại ngùng a… Tôi trượt tay.”
Chúng yêu: “…”