Trừng Mắt Tất Báo

Ngày thứ hai a Bảo tinh thần phấn chấn, quả nhiên, cảm giác ăn no thật khác cảm giác đói bụng. “Chị, hôm nay chị tâm tình rất tốt nha.” Tuy rằng mặt vẫn trắng dọa người nhưng mặt mày so với mấy ngày trước tốt hơn nhiều.
A Bảo vỗ nhẹ đầu em trai, khe khẽ mỉm cười, lộ ra lúm đồng tiền nhợt nhạt.
Tiểu quỷ bay đến bên cạnh nàng nhìn Kim Huống, “Thật không thú vị! Em trai ngươi cũng không nhìn thấy ta!”
Nàng e ngại em trai bên cạnh, không nói.
“Uy! Ta cùng ngươi nói chuyện kia!” Tiểu quỷ hỏa khí lại bắt đầu bốc lên.
A Bảo không quan tâm.
“Ta gọi ngươi đấy!” Bàn ghế bắt đầu khẽ chấn động.
Kim Huống dụi mắt, “… Mình hoa mắt sao?” Thế nào lại nhìn thấy bàn ghế tự chấn động?
A Bảo chỉ phải mang tiểu quỷ trở về phòng, “Tốt thôi, cậu muốn cái gì nói đi, tôi bồi cậu nói vẫn không được.”
Tiểu quỷ tương đối thấy bị vũ nhục rống, “Ai muốn ngươi bồi! Ta không hiếm lạ!”
“Như vậy a.” A Bảo thu khẩu khí, “Như vậy là tốt. Đã không thích thì đừng gọi tôi, ở trước mặt người khác tôi không thể nói với cậu.”
Tiểu quỷ nhếch miệng, thế này nói hi vọng nàng đáp lời không được, không hiếm lạ nàng đáp lời cũng không được. Chỉ có thể buồn bực trừng a Bảo nỗ lực tìm ra vết tích hắn chèn ép nàng.
“Cậu lại sao vậy?” A Bảo mạc danh kì diệu thấy hắn vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu trừng nàng.
Tiểu quỷ bực tức rầu rĩ nói, “Không có…”
“Vậy tôi đi ra ngoài.” Em trai còn ở bên ngoài đợi.
“Đợi lát nữa!”
“Thế nào?”
“Ngươi hiện tại… Cảm thấy thân thể thế nào?”
A Bảo sờ bụng khin khít, “Cảm giác rất tốt a.” Chỉ là không biết rõ có thể chống đỡ được mấy ngày.
Tiểu quỷ từ trên xà nhà bay xuống dưới, mũi giống con chó nhỏ ở trên người nàng ngửi tới ngửi lui.
“Cậu làm gì?” A Bảo duỗi một ngón tay chọc giữa trán tiểu quỷ cấm chỉ hắn tới gần. Nàng buổi sáng vừa mới tắm, chẳng lẽ thân thể có mùi gì sao?
“Ngươi về sau tận lực ít đi ra ngoài đi.” Tiểu quỷ nhăn mi, mùi hương đã giấu không được a…
“A?”
“Ngươi không rõ thời gian mình sinh ra hả? Máu trong người trời sinh có thể hấp dẫn yêu tà.” Tiểu quỷ tung bay từ trái sang phải, lại từ phải sang trái, “Thành thật nói, ta rất hoài nghi ngươi sống thế nào lớn như vậy…” Mới chết.
A Bảo nhìn thấy tiểu quỷ bay tới bay lui, không bình tĩnh liền đem hắn xách xuống dưới, “Nghe ba nói tôi vừa mới sinh không bao lâu liền không ngừng sinh bệnh, sau bà nội đem vòng ngọc gia truyền đeo trên người tôi mới dần dần tốt lên.” Chỉ tiếc vòng ngọc từ tai nạn lần ấy đã vỡ, tay phải trống thật không có quen.
Tiểu quỷ khó nói ra một câu quan tâm, “Về sau ra khỏi nhà tận lực cẩn thận, đừng có ngốc nghếch lượm lung tung trở về!” Tuy rằng nàng hiện tại đã không “Mới mẻ”, nhưng thân thể huyết nhục đối với yêu ma bình thường vẫn cực có lực hấp dẫn. Càng huống chi nàng đêm qua đã phá giới bắt đầu kiếm ăn, thân thể kia tuy mùi hương không thể xưng bay xa mười dặm, nhưng một dặm thì vẫn có thể.
A Bảo sửng sốt, vừa định nói, “Tiểu quỷ cậu cũng do tôi nhặt về a.”
Đáng tiếc tiểu quỷ không nghe câu này liền trực tiếp bay ra cửa, nàng nháy mắt mấy cái, tiểu quỷ đã không thấy.
Tiểu quỷ này… Là ngại ngùng sao?
A Bảo gãi gãi đầu, cười.
Cảm giác no trong bụng chống đỡ được năm ngày, đêm ngày thứ sáu a Bảo lần thứ hai bị đói tỉnh.
Nàng lần này sớm có tâm lý chuẩn bị, ý thức hồi phục sau liền thăm dò hoàn cảnh bốn phía… Nha, lần này tựa hồ là nơi quen thuộc, ồ, chẳng qua là nơi mục nát.
Nàng tỉ mỉ phân biệt ngã tư đường bên cạnh mình, tiếp tục nhìn quán bar san sát xa xa cùng đám đông bên cạnh lui tới, thở dài rốt cục không cam nguyện khẳng định nơi này quả thật là khu SOHO, làng chơi náo nhiệt nhất London hiện tại, việc ׫* chỗ này được phát triển mạnh mẽ.
׫: cái này tác giả không nói rõ, nhưng mình đoán có thể là kĩ nữ, trai bao… nói chung là công việc không lành mạnh.
Mẹ đã từng nói với nàng, “Người không đứng đắn mới đi nơi kia, chúng ta là người đứng đắn, không đi nơi kia.”
Mẹ, con thật xin lỗi người… A Bảo sai, a Bảo không thanh bạch.
“Ngươi tỉnh?” Tiếng tiểu quỷ truyền tới.
“Đúng nha.” A Bảo gật đầu, thế nào cảm thấy tiếng hắn có chút thất vọng.
“Hiện tại đã tỉnh chúng ta liền trở về đi!” Không nghĩ đến nàng trước khi kiếm ăn liền tỉnh táo, xem ra nàng mấy ngày tới còn muốn tiếp tục chịu đói.
A Bảo mang tiểu quỷ đi về một hướng. Tại ánh đèn đỏ hết sức ái muội thân thể thiếu nữ hết sức nhỏ so với tuổi thật còn có khuôn mặt tinh xảo của người phương Đông ở chỗ này hết sức bắt mắt, khuôn mặt vốn trắng bệch hiện tại vì mấy ánh đèn mông lung chiếu cũng làm tan rất nhiều làm khuôn mặt bệnh trạng thành non nớt khả ái hơn. Dùng lời nói của Kim Khốc, nàng chính là LOLI khống là tình cảm chân thành của đại thúc biến thái điển hình.
LOLI khống — đây là tộc người thô tục từ nhiều thời đại cho đến khi trái đất hủy diệt đều có.
A Bảo hiện tại chính là là cây gậy trúc, sau lưng xuyên một chuỗi hồ lô ngào đường.
Cho dù tiếp tục ngốc, dựa vào thị lực cùng thính lực nàng cũng phát giác sau lưng nàng đám người này không thích hợp. Lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên bị người ác ý theo dõi, a Bảo khuôn mặt vốn trắng bệch càng giống bức tường. Nàng tăng tốc bước chân vòng quanh ngõ nhỏ rắc rối phức tạp quanh co khúc khuỷu đi, vận khởi cước lực bất chấp ánh mắt kinh dị của người khác cùng với lúc chạm trên mặt đất có bị ngã chân tay hướng lên trời hay không.
Nam nhân kia ngay từ đầu đi chậm, mà sau dần dần gia tốc, mà sau cùng một nhóm người gần như là sử dụng lực bú sữa liều mạng đuổi theo nhưng vẫn trơ mắt thấy con thỏ đến miệng bộc phát tốc độ không thể tưởng tượng được biến mất trước mắt bọn chúng…
Trong bóng đêm vài tiếng vui cười u u truyền tới…
“Hi… Các người đang tìm người sao…”
A Bảo tại mấy ngõ nhỏ vòng qua vòng lại, vui mừng là: đám người theo dõi sau bị nàng bỏ lại, không may là: nàng hiện tại lạc đường.
Nàng ngột ngạt nhìn xung quanh, nói với tiểu quỷ, “Cậu có thể hay không bay cao một chút xem lối ra ở đâu?”
“Chính mình xem!”
“… Tôi không muốn.” A Bảo tưởng tượng đến lần trước chỉ nhảy một chút liền nhảy đến ngọn cây, ai biết rõ nàng lần này chính xác thế nào, lại nghĩ nên xuống dưới thế nào mới chính là vấn đề.
“Chậc, không gặp qua như vậy vô dụng…” Yêu!
A Bảo nhún nhún vai, hắn đã không chịu nàng cũng không nguyện cũng chỉ có thể thành thành thật thật tiếp tục lần mò trong ngõ nhỏ đi tìm.
“Help… help…”
Trong ngõ nhỏ lại dọa qua một vòng, a Bảo đột nhiên nghe thấy phía trước mơ hồ truyền đến vài tiếng kêu cứu, kinh hoàng trong âm thanh mang theo rú thảm ngắn ngủi.
Nàng ngây người, còn không kịp suy nghĩ dưới chân liền phảng phất có ý thức bình thường tiếp tục đi đến.
“Đần độn! Đừng!” Mặt tiểu quỷ hiện lên một tia kinh hoảng.
A Bảo vẻ mặt đau khổ, so với hắn càng hoảng, “Không phải tôi không nghĩ ngừng, là tôi hãm không được chân a a a!!” Nàng còn không có thông thạo vận dụng năng lực của mình.
Mùi máu tươi đạm đạm bay tới…
Ngừng! Dừng!
A Bảo nỗ lực ra lệnh chính chân mình dừng, chân hơi run, a Bảo phanh không kịp lần nữa hướng phía trước ngã, bốn bề yên tĩnh quỳ rạp trên mặt đất.
Mùi máu tươi ngọt ngấy đậm đặc hòa trong không khí… Đợi đợi, nàng thế nào dùng từ ngọt ngấy để hình dung?
“Cứu mạng… Cứu mạng a…” Âm thanh nhỏ bé yêu ớt rên rỉ gần trong gang tấc.
A Bảo run lên một cái, tầm mắt nhìn phía trước chỉ thấy ngồi trước mặt nàng một quái vật mắt đỏ. Nàng lập tức bò dậy lui về sau, mới phát hiện quái vật này chừng 5, 6 đầu, thân hình phi thường cao lớn, tai nhọn, trên đầu có sừng dài nhọn góc, khom người eo toàn thân đỏ sẫm.
Không cần xem a Bảo biết người kêu cứu kia lành ít dữ nhiều, bên cạnh không xa xa còn rải rác phân bố phần còn lại của chân tay đã bị cụt, dưới lòng bàn tay chạm được cũng là một trận ấm áp trắng mịn…
“Hi… lại tới một cái nữa…”
“Tuy rằng chất thịt không mới mẻ… Nhưng cái này tuyệt đối là mỹ vị…”
Mùi máu nồng đậm xông vào mũi, a Bảo không trụ lui về sau, đột nhiên một đạo sắc quang hướng tới quái vật gần nàng trên thân thể nổ tung!
Bóng trắng kia bay đến trước mặt nàng, tiểu quỷ đầu không quay lại rống lớn, “A Bảo! Còn không chạy đi!”
“Hi… Còn có một cái kia…” Quái vật kia nâng cánh tay bị thương mút máu đen, đồng loại chung quanh cũng chậm rãi vây thành vòng nhỏ.
Hắn hừ lạnh, “Chẳng qua là quái vật bậc thấp! Lại dám làm loạn như thế!”
Tay vung lên, mười bả đao hình lưỡi trăng nháy mắt hiện lên, vây quanh bốn phía. Đao nhọn sáng ngời chỉ vào đám quái vật kia! Nhóm quái vật nhất thời bị chấn trụ, tạm hoãn vây vòng nhỏ dừng tại chỗ…
A Bảo lo lắng tiến lên một bước, tuy rằng tiểu quỷ trên mặt kiêu căng nhưng thân hình đã dần đần mờ nhạt gần như trong suốt, nàng thấy hắn là ngoài mạnh trong yếu…
Còn không đợi hai người thở, chuyện xấu nổi lên!
Không biết phương nào động trước, chỉ trông thấy gần góc bên trái quái vật đột nhiên không hề báo trước nhào lên —
Chốc lát! Vô số đạo quang chớp động, một giây sau, quái vật bị chém được giống như con nhím “Phanh” một tiếng đập trên mặt đất!
Tiểu quỷ thân hình quơ quơ, thân thể càng trong suốt…
Còn lại mấy quái vật cùng nhìn ra tiểu quỷ dị thường, “Hì hì… Thì ra chỉ là phô trương thanh thế…” Quái vật ngoáy ngoáy lỗ tai khó nhịn chuyển động vài cái, lưỡi thô lệ liếm răng nanh tham lam nhìn chằm chằm hai người…
Cuộc đời ngắn ngủi a Bảo chưa từng có lúc vô lực hoảng sợ như bây giờ, nàng cắn chặt răng đem thân ảnh tiểu quỷ kéo ra phía sau, ngăn cản, giương mắt nộ trừng mắt nhóm quái vật trước mặt…
Rất nhiều năm sau, khi ấy nàng vượt lên tất cả chúng yêu phía sau chấn nhiếp bầu trời, từng có người cẩn thận hỏi nàng, “Vì sao tổng đối với quái vật soi mói mọi cách?” Lúc đó nàng sờ sờ cái mũi thành thật nói, “Chẳng qua là thời trẻ tư oán thôi.” …
Đương nhiên, đây đều là việc về sau, hiện tại a Bảo chỉ là nhỏ yếu hồ đồ, không hề tự giác… là Yêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui