Mai Chi cố mở mắt ra, cảm giác rất khó chịu, hai mí mắt cứ dính chặt vào nhau không chịu nhúc nhích.
Mất một lúc hắn mới có thể hoàn toàn mở mắt. Hắn chỉ thấy hai mặt trăng, một to một nhỏ.
Mặt trăng to màu xanh nhạt, mặt trăng nhỏ màu đỏ sẫm.
Hai mặt trăng phát sáng nhuộm vàng những cuộn mây trôi nhẹ ngang qua.
“Quái! Sao hôm nay mình lại mơ kỳ cục vậy, và có vẻ mình quên mất cái gì đó rất quan trọng.
Nhưng thôi kệ, mơ mà lo méo gì.”
Mai Chi cựa quậy thân thể để ngồi dậy.
Cảm giác vẫn rất khó khăn, như là say rượu, cơ thể hoàn toàn ko chịu điều khiển của mình, như của người khác vậy.
Mai Chi bỗng phát hiện cơ thể mình không giống bình thường; tay chân bé xíu như con nít, rất khó điều khiển và vô lực.
Cơn đói khát đúng lúc này trỗi dậy, khiến hắn càng khó chịu hơn.
Rốt cục hắn từ bỏ cựa quậy, chỉ đưa mắt quan sát khung cảnh trong mơ quanh mình.
Hắn mất rất lâu mới hiểu được hắn đang ở đâu; ven một cái cây to đã chết khô gần bìa rừng.
Hắn đang được quấn quanh bằng tã vải.
Thi thoảng, hắn nghe được tiếng động vật hoang dã hú lên.
Đối với một kẻ quen sống ở thành phố sầm uất như hắn, cảnh này đúng là lạ, nhưng cũng rất kích thích.
Haizz … cũng lâu rồi ko dẫn vợ con đi ngoại ô chơi, công việc dạo này bận quá hắn không thu xếp được.
Lâu lâu cũng nên xa rời phố phường đông đúc kẹt xe để thưởng thức hương đồi gió nội …
“Khoan đã, kẹt xe?”
Một cơn đau đầu dữ dội ập đến, kèm theo những mảnh ký ức ào ào lao vào tâm trí.
Mai Chi nhăn nhó khổ sở kêu lên những tiếng thảm thiết, hắn nhớ ra mình đã trải qua điều gì...!
Mai Chi ba mươi tuổi, có vợ và mới có con đầu lòng được một năm.
Lúc còn trẻ hắn đi du học, sau lại trở về quê hương sống cùng bố mẹ và lấy vợ.
Từ nhỏ hắn học khá đều các môn, tính tình cẩn thận nhưng hơi chậm, năng lực thể thao thấp kém.
Thành tích học thuật tương đối tốt, nhưng không đặc biệt xuất sắc, không có môn nào nổi trội.
Nhờ chăm chỉ kiên nhẫn, hắn tốt nghiệp phổ thông với thành tích tốt, vào đại học top của cả nước, được một năm thì gia đình hỗ trợ đi châu Âu học.
Do gia đình không giàu có, hắn tự lập ở châu Âu nhiều năm.
Vừa học vừa lăn lê làm rất nhiều việc tay chân, từ khuân vác, dọn phòng, chùi wc, rửa bát phụ bếp cho tới làm ca kíp trong xưởng sx … hắn đều kinh qua.
Nói chung cuộc sống của hắn ở châu Âu tương đối phong phú nhiều màu sắc, chỉ thiếu hai thứ: gấu và tiền.
Tuy thời điểm đó hơi vất vả nhưng bù lại cho hắn thêm nhiều kinh nghiệm sống quý báu.
Hắn tự tin về nước và làm chuyên gia cho một công ty lớn có chi nhánh tại Việt Nam.
Hắn nhanh chóng tìm được ý trung nhân, một phụ nữ năng động và tự tin như hắn, rồi kết hôn với nàng và có một đứa bé gái kháu khỉnh.
Hắn vừa sống gần bố mẹ, chăm lo cho các cụ lúc tuổi già, vừa sống cùng vợ đón chào sự ra đời của đứa đầu lòng, tài chính rủng rỉnh.
Hắn cảm thấy mình đã đạt tới nhân sinh đỉnh cao của cuộc đời, mỗi ngày tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.
Hôm nay hắn dẫn vợ đi chơi.
Do trong trung tâm thành phố kẹt xe nên hắn chở vợ con bằng xe máy cho tiện.
Đúng lúc bọn họ đang dừng xe chờ đèn đỏ thì bỗng nghe phía sau tiếng la hét và âm thanh kèn xe điếc tai.
Ngoái ra sau, hắn chỉ kịp thấy một chiếc bus mất thắng đang rồ lên ủi hàng loạt xe và hướng thẳng tới mình.
Nguy cấp, Mai Chi vội đẩy vợ đang ngồi sau ngã ra khỏi xe, còn hắn thì vướng chân trụ nên bị dính vào xe máy.
Khoảnh khắc cuối cùng hắn nhìn thấy là bánh xe bus phóng đại vô số lần trước mắt, cùng tiếng hét kinh hoàng của vợ.
Mai Chi la hét suốt hơn mười lăm phút, trí nhớ bỗng trở nên hỗn độn.
Mãi cho đến khi kiệt sức và lâm vào cơn mê, hắn chỉ có thể nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Cũng may là mình có đóng một đống bảo hiểm nhân thọ.
Hy vọng bố mẹ và vợ con mình đừng quá đau buồn tiếp tục sống tốt.
Haizz…”