Trung Niên Xuyên Không Ký


  Rừng rậm là một nơi mà các sinh vật đều được hưởng sự công bình nhờ một thứ luật lệ, luật rừng.

Để sinh tồn và lớn mạnh, mỗi sinh vật đều phải ngày ngày đối mặt với uy hiếp của tử thần khắp mọi nơi, qua đó ngày càng trở nên mành mẽ, ngày càng tích lũy thêm năng lực và kinh nghiệm, để sinh tồn.

Trong rừng vốn không có phân chia khái niệm mạnh yếu từ lúc mới sinh, mà tương quan giữa kẻ mạnh và kẻ yếu chỉ thể hiện ra khi hai bên đối đầu và có kết quả: kẻ mạnh tiếp tục sống, còn kẻ yếu thì bị tiêu diệt.

Cho dù có là mèo, nhưng nếu chỉ là mèo con, cũng chưa chắc đã không trở thành bữa ăn thịnh soạn của những con chuột rừng trưởng thành.

Cọp rất thích ăn thịt ngựa, nhưng một cú đá hậu trúng đích có thể độ kiếp một con cọp thiếu nhi ngu ngốc và đủ xui xẻo.
Ở Ether, rất nhiều sinh vật có khả năng phóng thích và sử dụng ma pháp cơ bản.

Các loài nhỏ yếu dùng kỹ năng ma pháp dể chạy trốn, ẩn nấp kẻ thù.

Các loài ăn thịt dùng ma pháp để chiến đấu và tiêu diệt con mồi.

Nhưng sinh vật đỉnh cao trong chuỗi thức ăn thì dùng ma pháp để cường hóa bản thân và trở nên mạnh mẽ vô địch.
Loài người, nếu không phụ thuộc vào ma pháp, đứng ở vị trí tương đối thấp trong bảng xếp hạng sức mạnh trong rừng rậm.

Nhưng các thợ săn loài người lại là đối thủ đáng sợ nhất của lũ sinh vật không có chiến lực thuộc dạng đỉnh cấp.

Bởi vì những thợ săn vừa có kỹ xảo cường hóa sức mạnh bản thân, vừa có các hình thái bẫy rập, lại vừa có các loại vũ khí phụ trợ hiệu quả.
Tart và Tre đang dõi theo một con báo sáu chân.

Báo sáu chân là một trong những sinh vật mạnh mẽ nhất sinh hoạt gần bìa rừng chân dãy núi Spike.

Chsung có khả năng cường hóa cơ bắp và các khớp xương để có thể vận động linh hoạt một cách tối đa.

Đôi chân sau khi cường hóa có thể giúp nó bật cao đến năm mét hoặc búng nhảy xa tới hai mươi mét, và với thân hình gần hai trăm kí lô của nó, húc gãy đôi một thân cây chỉ bằng một cú búng nhảy là điều quá bình thường.

Cơ cấu xương khớp đặc thù giúp chúng có khả năng đứng thẳng bằng hai chân vững chãi và sử dụng bốn chi trước để tấn công và phòng thủ linh hoạt.

Móng của chúng rất dài và cứng, đủ để chém đứt các tấm kim loại mỏng, ở đầu khớp móng còn có một lớp móc ngược, giúp loài báo này có thể chơi đòn đấm boxing vỡ alo bất cứ kẻ thù nào.

Ngoài ra chúng có khả năng leo trèo uyển chuyển đến bất ngờ, chúng có thể dùng cả sáu chi để linh hoạt đu cây như khỉ, thậm chí dùng cả đuôi để làm việc đó, và có thể vừa leo cây vừa có dư vài chi trước hoạt sau để làm việc khác, ví dụ như đánh nhau.


Lông của loài báo này ngắn nhưng mọc rất dày, và có khả năng kháng nhiệt cũng như chống thấm rất tốt.

Chúng cũng rất thông minh và nhạy bén, thậm chí có khả năng cảm nhận sự thay đổi ma lực tự nhiên trong môi trường xung quanh.
Là một trong những sinh vật đỉnh cấp về sức mạnh và sự linh hoạt, loài báo này được liệt vào cấp độ hung thú.

Xác một con báo này rất có giá trị, nhưng để bắt được một con thì đòi hỏi phải tổ chức chuẩn bị chu đáo kỹ càng và chấp nhận nguy hiểm lớn, đến mức giá trị của cái xác báo không đủ hấp dẫn để giới thợ săn lùng bắt chúng.

Bình thường loài này sống sâu trong nhưng khu rừng cấm vượt quá phạm vi lãnh địa loài người sinh sống, tuy nhiên thỉnh thoảng vẫn có những con báo lảng vảng những khu vực mà các thợ săn hoạt động.

Khi có dấu hiệu xuất hiện của chúng, các thợ săn đều cẩn thận tránh tiếp xúc đơn độc, sau đó huy động một lực lượng thợ săn đông đảo để đuổi hoặc bắt chúng.
Lần này cũng vậy, sau khi có một nhóm thợ săn phát hiện một con báo sáu chân đang ăn thịt một con lợn lòi bên bờ suối ở rất gần bìa rừng, hội thợ săn thôn Tuktuk lập tức họp bàn và lên kế hoạch xử lý mối đe dọa này.

Họ thậm chí liên hệ trưởng thôn và yêu cầu hỗ trợ về mặt quân sự.

Trưởng thôn nhanh chóng đồng ý chi viện và thành lập đội phản ứng nhanh sử dụng vũ khí cấp độ quân sự để giải quyết mối nguy cơ tiềm tàng đối với sinh hoạt của các thợ săn cũng như thôn dân Tuktuk.
Bình thường các thợ săn khi đi rừng và săn các loài muông thú phổ biến thì họ có thể sử dụng bẫy tự chế, nỏ, vũ khí lạnh như kiếm, rìu, lao.

Những vũ khí thô sơ này rất dễ chế tạo và bảo quản, và được bày bán sử dụng một cách phổ biến.

Một số người có điều kiện họ có thể nâng cấp các loại vũ khí cá nhân này bằng cách phụ ma cho chúng hoặc đặt chế tạo riêng những vũ khí bằng các vật liệu đắt tiền có những tính năng ưu việt hơn.

Tuy nhiên để làm điều này họ cần đến những tiệm rèn chuyên phụ ma hoặc chế tạo vũ khí cấp độ quân sự, và một số vũ khí cần phải khai báo với chính quyền địa phương quản lý và sử dụng, theo luật pháp của đế quốc Si.

Vấn đề của những thứ vũ khí này là chúng cần được thao tác sử dụng bởi những người có chuyên nghiệp – là những người đã thông qua những bài huấn luyện quân sự chính quy.

Đế quốc SI quản lý thợ săn tương đối chặt chẽ, bởi tính chất đặc thù rày đây mai đó dễ chuyển chỗ và có chuyên môn về sử dụng các loại vũ khí của giới này.

VIệc trở thành thợ săn cần đăng ký và thông tin được lưu giữ và tham khảo tại khắp các dịa phương quản hạt của đế quốc, như một kiểu hộ khẩu.

Để được cấp giấy chứng nhận thợ săn, thậm chí họ phải tham gia một năm nghĩa vụ quân sự, nếu làm mất chứng nhận này, có nghĩa là khi sang địa phương khác của đế quốc Si, muốn làm thợ săn tiếp, họ lại phải tham gia nghĩa vụ quân sự lại từ đầu (hoặc có thể xin cấp lại tại địa phương nơi họ đã tham gia nghĩa vụ quân sự).

Do đó các thợ săn rất chú ý bảo quản chứng nhân của mình, là một thẻ bài bằng thép trên đó có thông tin cơ bản về thợ săn đó và nơi cấp chứng nhận, không thể bị làm giả vì có mã số đối chiếu.

Thường chúng được các thợ săn đeo trước ngực.


Một bộ phận thợ săn thậm chí xăm chi tiết thông tin thẻ lên người ở gáy, ngực hoặc bắp tay cho chắc ăn.
Tham dự cuộc vây săn báo sáu chân lần này có mười thợ săn lão luyện của thôn Tuktuk, được trang bị vũ khí như một tiểu đội lính chuyên nghiệp, đồng thời có thêm một thành viên đặc biệt, là Ron.
Trải qua năm năm sống độc lập và đi theo học hỏi các thợ săn, cậu thiếu niên Ron mười tuổi đã sớm tích tụ đủ kinh nghiệm của một thợ săn chuyên nghiệp, tuy không phải thợ săn chính thức.

Theo luật pháp của đế quốc Si, mười bốn tuổi được coi là thanh niên và chịu trách nhiệm công dân chính thức, bao gồm việc tham dự nghĩa vụ quân sự, thi và kiểm tra năng lực ma pháp sư hoặc thần lực sĩ, cũng như hết tuổi được bảo trợ đi học phổ cập.

Ron chưa được công nhận là thần lực sĩ, nhưng các thợ săn chỉ dạy hắn đều ngầm hiểu hắn đã đủ trình độ trở thành một thần lực sĩ đúng nghĩa.
* Ở thế giới Ether, loài người trưởng thành hơi khác so với ở thế giới của Mai Chi.

Độ tuổi mười bốn của người Ether đã tương đương với mười tám của trái đất, mười tuổi đến mười một tuổi đã là tuổi dậy thì.

Tuổi trẻ trâu của người ở Ether tương ứng là mười ba, mười bốn.
Trong những lúc chém gió bàn chuyện thiên hạ, những thợ săn thỉnh thoảng lại đề cập đến đám trẻ con trong thôn Tuktuk.

Họ có chung nhận định rằng thời gian gần đây xuất hiện rất nhiều cá nhân kiệt xuất.

Ngày trước có Yue, nhưng sau khi Yue cùng gia đình đi thủ đô thì nổi lên Ron, làm hình mẫu cho nhân vật "con nhà người ta".

Trái ngược với Yue, trong mắt người lớn được coi là thần đồng, thông minh từ nhỏ, Ron lại được công nhận bởi sự chăm chỉ và ý chí mạnh mẽ vươn lên , cùng sự tự lập tự lực tự cường.

Hình tượng của Ron được các bậc phụ huynh thích đem là ví dụ để con cái noi theo hơn Yue rất nhiều, bởi Ron dùng chính hành động của mình để chứng minh một điều: Nỗ lực hết mình, sẽ có quả ngọt.

Một đứa trẻ mồ côi khi mới năm tuổi, nhưng đã sống sót ương ngạnh một mình, tự học hỏi và phấn đấu trong cuộc sống, khi chưa đến tuổi trưởng thành đã có nhiều kỹ năng sống mà người lớn cũng phải trầm trồ, cùng với sức mạnh và sự dẻo dai phi thường.

Ron đã đánh đổi tuổi thơ được chơi đùa vô tư cùng bọn trẻ đồng lứa, để học lấy một thân bản lĩnh, gai góc.

Điểm trừ duy nhất là hắn tương đối lầm lì ít nói, và một vẻ mặt cương cứng lạnh lùng không biết cười.

Ron biết làm rất nhiều thứ, học hỏi từ tất cả các thợ săn trong thôn, và thêm cả những tay nghề khác như rèn đúc vũ khí thô sơ, bày hàng bán ngoài chợ.

Hắn ngoại trừ một năm học dự thính lớp học đặc biệt của Yue, hoàn toàn không đi học thêm ngày nào tại trường thôn, nhưng đọc viết trôi chảy và trình độ hoàn toàn đủ để tốt nghiệp phổ cập sớm – nhờ tự học qua những sách vở và ghi chú Yue để lại cho hắn, nhưng hắn cũng không đi thi.

Đặc biệt hắn cực kỳ mạnh mẽ về thể chất và kỹ năng chiến đấu.


Sống một mình từ nhỏ, rất nhiều lần Ron bị bắt nạt bởi những phần từ lưu manh trong thôn, thường thì là khi hắn ra chợ mua bán đồ vật trang trải sinh hoạt hàng ngày.

Một đứa trẻ không có người lớn bảo hộ là con mồi béo bở cho bọn du côn thôn, thương xuyên chặn đánh và trấn lột Ron.

Ban đầu Ron chịu trận, có gắng tìm cách trốn chúng, thỉnh thoảng bị chặn lại và bị trấn lột cũng không phản kháng và không nhờ các thợ săn quen biết can thiệp.

Cho đến khi hắn chín tuổi, cảm thấy bản lĩnh đánh đấm của mình đã tương đối đầy đủ sau mấy năm lăn lộn trong rừng, hắn giắt một loạt vũ khí trong người, lót giáp da giấu dưới lớp áo quần, chủ động dụ dỗ đám lưu manh trẻ trâu trong thôn ra chỗ vắng rồi một mình xử lý hết toàn bộ.

Đám lưu manh này có đứa nhỏ chỉ mười tuổi, có đứa vừa vừa mười ba mười bốn tuổi, thậm chí có mấy kẻ loser gần hai chục tuổi lông bông không nghề ngỗng ổn định suốt ngày lêu lổng phá làng phá xóm.

Chúng tuy hay tụ tập đánh lộn nhưng chỉ ở mức bắt nạt kẻ yếu, húng chó đánh hội đồng , chứ bản lĩnh thực sự thì không có.

Xưa nay Ron vẫn luôn là mục tiêu ư thích của chúng để trấn lột, nên vừa thấy Ron "mất cảnh giác" đi ra khu không người, chúng liền bám theo và quây lại định trấn lột.

Chẳng ngờ đó cũng là lần cuối cùng bọn chúng dám đối mặt Ron.
Sau khi thành công dụ dỗ gần hai mươi tên lưu manh ra một khu đất trống gần bìa rừng, Ron dừng lại, bắt đầu rút vũ khí ra chống trả.

Vốn có ưu thế về người, đám lưu manh không kiêng dè gì mà đồng loạt xông lên đè Ron xuống.

Nhưng quyết tâm của Ron dần dà làm chúng cảm thấy sợ hãi.

Ron chiến đấu như thể đối mặt mình là những con thú rừng cần liệp sát, ra tay hiểm độc, và cũng không sợ bản thân bị thương.

Đến khi cuộc hỗn chiến phân ra thắng bại, Ron gãy một tay, trên người có năm, sáu vết đâm, máu me be bét, một mắt sưng húp không nhìn thấy gì, nhưng hắn thậm chí không từ bỏ mà tiếp tục truy sát ba tên lưu manh có ý định chạy trốn.

Đến cuối cùng, cả bãi đất trống chỉ còn một mình Ron còn đứng được.

Hắn dúi dao vào tay những tên lưu manh nằm bất tỉnh, rồi lết lết đến nhà một người thợ săn quen biết, nói rằng hắn bị tập kích và cố gắng chống trả, rồi lăn ra bất tỉnh.

Sư việc kinh động cả thôn trưởng.

Khi cảnh sát thôn đến hiện trường đưa người đi cấp cứu thì tổng kết lại toàn bộ đấm lưu manh đều bị đánh không dậy nổi.

Có bốn tên bị thương nặng và một tên suýt chết và trở nên tàn phế, những tên còn lại nhẹ thì vỡ đầu trật khớp, mất răng, nặng thì gãy tay gãy chân, ăn vài vết chém.

Ron cũng bị thương rất nặng, mất hơn mười ngày mới có thể đi lại bình thường và phục hồi thương thế.

Khi hai bên ra tòa án thôn, Ron tường thuật chi tiết lại vụ việc theo kịch bản hắn đã nghĩ sẵn trong đầu, trong đó từ đầu đến cuối hắn đều ở thế bị động và phải chống trả vũ lực.


Phái bên kia đám lưu manh cực lực phản đối, nói Ron có ý đồ giết chết bọn chúng.

Tuy nhiên do sự việc không có nhân chứng khách quan, Ron lúc ấy mới chín tuổi, bên lưu manh danh tiếng quá kém cộng với việc chúng trình bày không lưu loát sự việc bằng câu chuyện Ron kể, kết cục tòa án phân định Ron là bên bị hại.

Kết thúc phiên xử, Ron trước mặt mọi người cảm ơn mọi người giúp đỡ hắn khi hắn bị thương, đồng thời chỉ thẳng đám lưu manh và tuyên bố, từ nay trở đi hắn sẽ thủ dao trong người, nếu gặp bọn chúng thì dù có chết cũng sẽ phản kháng đến cùng.

Ánh mắt Ron lẫm liệt (vốn mắt Ron đã to và bình thường hắn luồn trừng mắt nhìn thẳng về người đối diện) làm người ta phải rùng mình.

Kể từ đó bọn lưu manh thôn thực sự ái ngại gặp Ron, thấy hắn đi qua thì chủ động tránh mặt.

Còn Ron thì vẫn tiếp tục nếp sinh hoạt cũ như không có chuyện gì xảy ra.
Đối với sự việc trên, các thôn dân bình thường đều cảm thấy Ron đáng thương là kẻ bị hại và bọn lưu manh thôn quá đáng, bị Ron phản kháng là đáng đời, đồng thời cũng thấy hơi lạ tại sao một cậu bé chin tuổi lại có thể phản kháng một đám lưu manh có hung khí như vậy.

Tuy nhiên đối với các thợ săn thường dạy dỗ giúp đỡ Ron mà nói, chính họ là những người chỉ bảo Ron kỹ năng săn bắn, chiến đấu, phát lực và sử dụng thần lực, họ biết Ron không phải loại dễ bắt nạt.

Tuy nhiên Ron chưa bao giờ tỏ ra hung hãn hay đánh người và luôn lầm lì im lặng, cũng không hề hé rang về việc bị bắt nạt, bọn họ không biết mâu thuẫn của Ron với đám lưu manh kia.

Và dù đứng ở góc độc nào mà nói, họ cũng không thể đứng ở lập trường chống lại Ron được, vì Ron chiếm chính nghĩa, là bọn du côn chủ động gây hấn, chủ động đánh Ron, vậy kết quả chúng bị đập tan nát ấy đương nhiên là vì chúng yếu mà thích ra gió.

Các thợ săn đâu có lý do gì ban phát tình thương và đồng cảm cho những kẻ lưu manh phá làng phá xóm?
Sau sự việc này, ánh mắt các thợ săn với Ron cũng có nhiều thay đổi.

Họ nhận ra rằng, họ đã rèn luyện ra được một thợ săn Ron mạnh mẽ, dung mãnh, thiện chiến nhưng cũng đủ lý trí, tóm lại là một thợ săn xuất sắc, trừ việc tuổi còn hơi quá nhỏ một tí.

Một số người bắt đầu cư xử với Ron như đồng nghiệp, mà không phải cậu bé lăng xăng lon ton chạy việc cần họ chỉ bảo chiếu cố.

Tuy Ron chưa đứng vào hang ngũ những thợ săn đỉnh cấp của thôn Tuktuk, nhưng hắn cũng đã nằm trong hang ngũ nhưng đồng đội tốt để hợp tác đi săn.
Chính vì vậy, khi họp bàn đối phó báo sáu chân, Ron chủ động đề nghị đi theo trợ giúp, có một số ý kiến phản đối nhưng cũng có một bộ phận ủng hộ.

Cuối cùng Ron được phép đi theo đội ngũ, nhưng ở vị trí hậu cần.

Các thợ săn lão luyện cho rằng để Ron cọ xát với những mối nguy hiểm kiểu này có thể mang lại cho thôn Tuktuk về sau một thợ săn xuất sắc mới.

Bản thân năng lực của Ron cũng rất thích hợp làm hậu cần, bởi hắn đi theo các thợ săn nhiều năm làm phụ giúp, biết rất nhiều kỹ năng lặt vặt đế hoạt động trong rừng.

Có thể nói hắn là hậu cần tốt nhất có thể tìm thấy ở thôn Tuktuk.
Làm hậu cần thì sẽ không tham gia chiến đấu trực tiếp, nhưng Ron vẫn xin được một bộ vũ khí phòng thân chuẩn quân sự để phòng hờ.

Các thợ săn đương nhiên sẽ không mặc giáp đi rừng, đối mặt với hiểm nguy thì tấn công hoặc lẩn trốn mới là các phương án hữu hiệu để vượt qua, mà không phải là phòng thủ.  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận