Ở đế quốc Si, người ta có thể dễ dàng đánh giá thiên phú ma pháp của một người, thông qua Psy, từ đó đoán biết được một tương đối một đứa trẻ sau này có nhiều tiềm năng tạo nghệ ma pháp hay không (tương đối thôi vì đôi khi vẫn có ngoại lệ, thiên phú trắc thí không cao nhưng sau này lớn lên tạo nghệ ma pháp vẫn cực kỳ rực rỡ huy hoàng).
Nhưng đối với năng lực ma pháp tự nhiên và thể chất, thì không có đánh giá sợ bộ chính xác được.
Chính vì thế mới có câu nói động viên rằng, mọi đứa trẻ đều có tiềm năng trở thành một thần lực sĩ xuất sắc mạnh mẽ.
Nói là nói như vậy để động viên, nhưng sẽ có một số người không thể trở thành thần lực sĩ xuất sắc, vì thể chất không cho phép.
Chẳng qua không có công cụ gì xác định được một đứa trẻ sau này có đủ điều kiện trở thành thần lực sĩ hay không, cũng như một kẻ lười biếng thì chắc chắn là sẽ không thành thần lực sĩ được, nên mới có câu nói trên.
Trường hợp của Ron chính là như vậy.
Hắn đã từng cùng Tia đi trắc thí thiên phú ma pháp, và kết quá là ở mức khá.
Nhưng điều đó không nói lên được gì cả, và Ron lẫn Yue đều không coi trọng giá trị của kết quả đó.
Nó không hạn chế khả năng Ron trưởng thành có thể trở thành một thần lữ sĩ xuất sắc.
Và Yue thì nhìn ra được với tâm tính và phẩm chất của Ron, hắn sẽ có khả năng trở thành cực kỳ mạnh mẽ.
Sự thật cũng đúng là như vậy.
Ron thực ra bẩm sinh đã có thiên phú vận dụng ma lực tự nhiên tốt, và điều kiện thể chất khéo léo nhạy cảm, giống Han vậy.
Nhưng số phậ đưa đảy Ron ra đời từ rất sớm, cùng với tâm tính đặc biệt của Ron từ nhỏ, hắn nhanh chóng trở nên mạnh mẽ trước tuổi.
Không ai biết Ron có thể linh hoạt vận dụng rất nhiều loại kỹ năng thần lực khác nhau mà hắn học được của các thợ săn.
Hắn đánh đổi toàn bộ tuổi thơ chơi đùa vô tư như một đứa trẻ để đạt được điều này.
Hắn cực kỳ chăm chỉ và khắc khổ.
Hàng ngày ngoài việc mưu sinh và học tập, cùng với xử lý việc nhà sinh hoạt cá nhân, Ron dành toàn bộ thời gian còn lại để tập luyện các kỹ năng hắn học được.
Một mình.
Bố mẹ Ron là một đôi thợ săn cũng có năng lực thuộc loại khá, nhưng tính tình thì không được mẫu mực lắm.
Họ thường đi săn cùng nhau, để Ron bé nhỏ từ nhỏ tập làm quen với việc sinh hoạt một mình, tự xoay sở.
Em bé Ron khóc nhè ăn vạ, đổi lấy chỉ là đòn roi mắng nhiếc.
Họ thỉnh thoảng cũng đem Ron vào rừng, chỉ cho Ron quy luật sinh tồn của muôn thú, và nói: Luật rừng mới là luật tự nhiên nhất, nguy hiểm ở khắp nơi, có thể buông xuống bất kỳ lúc nào, cho nên đừng cầu xin sự che chở của kẻ khác, hãy tự lo cho mình.
Thực tế thì họ chọn cách sống được hôm nay không lo ngày mai, sống buông thả và hơi coi nhẹ nguy hiểm, để rồi cuối cùng chết trong rừng rậm, bởi luật rừng.
Thường thì những đứa trẻ có bố mẹ như vậy sẽ trở thành những kẻ lưu manh hoặc ác nhân, không thành người được.
Nhưng Ron, như một sự trớ trêu của cuộc sống, lại trưởng thành một cách gai góc vượt qua tuổi thơ tăm tối đó.
Ron nhập tâm vào khái niệm "luật rừng", coi đó là quy luật sinh tồn cơ bản, và tìm cách sống sót trong thế giới của luật rừng, bằng cách tự cường bản thân.
Hắn không muốn làm con nuôi của người khác và sống cuộc sống trẻ em ngây ngô vô tư lự, dù hắn rất thèm muốn khi nhìn Beer.
Ron lúc còn bé xíu bị bố mẹ bắt buộc vô lý phải trở nên tự kiềm chế khắc khổ, và vì thế thật sự cho rằng cần phải tự kiềm chế và khắc khổ.
Hắn tự cảm thấy quen thuộc với sức ép đó, và cho rằng vượt qua được những khổ cực đó mới là vinh quang.
Trong đám trẻ con hắn biết, chỉ có Yue là lọt mắt, bởi Yue không giống trẻ con, ngày ngày cặm cụi đi đọc sách, một cách có quy luật và cần cù, dù hoàn cảnh sống rất tốt đẹp.
Hắn coi Yue như hình mẫu cần hướng tới.
Với ý thức tự cường cao, Ron rất khao khát học hỏi mọi kỹ năng hắn có thể học hỏi.
Hắn không ngại trả giá những cái giá hắn có thể trả để đổi lấy việc tiếp thu kỹ năng mới.
Ron cho rằng việc chỉ cho đi một chiều là khó hiểu, và cảm thấy ngại ngùng như thể hắn mắc nợ người ta rất nhiều, nên không chịu nhận sự giúp đỡ vô tư của người khác.
Nhưng nếu có một cách gì đó để hắn có thể giúp ngược lại, Ron rất vui lòng đánh đổi để nhận được những tri thức hắn coi trọng.
Yue nắm được tâm lý này nên nhiều lần thuyết phục được Ron những việc mà người khác khó thuyết phục được.
Tuy nhiên nếu Ron cứ tiếp tục sống như vậy thì hắn cũng sẽ có thẻ trở thành một thợ săn tốt đẹp thôn Tuktuk, hoàn thành nguyện vọng từ ấu thơ của mình một cách mỹ mãn.
Vâng, là NẾU.
Có một thứ đã thay đổi Ron.
Đó là những dòng bút ký mà Yue hào hứng viết ra khi nghiên cứu nội dung cuốn sách giáo khoa nghiên cứu lịch sử thế giới Ether thời kỳ hậu elf đại năng.
Yue đã ghi chú: Elf đại năng đã chết.
Thật giống một câu nói kinh điển của Nietzsche: "Gott ist tod."
Trong đống bút ký Yue lưu lại cho Ron, do số lượng quá nhiều, có một số cuốn Yue cũng vô tình không phân loại kỹ.
Trong đó có một cuốn ghi đề mục: Nietzsche.
Vì sao là Nietzsche? Vì đây là nhân vật đã từng gây ra những ảnh tưởng to lớn về nhân sinh quan cho Mai Chi.
Friedrich Nietzsche, kẻ điên vĩ đại của triết học Đức.
Yue của kiếp này cũng dành cho Nietzsche một sự tôn trọng lớn, và dành hẳn một quyển bút ký để ký lại những gì mà Mai Chi còn ấn tượng về lý luận của ông này.
Và một sự ngẫu nhiên nó đến trên tay Ron, và cậu bé Ron ngây thơ chưa từng tiếp thu một hệ tư tưởng giá trị quan vững chắc nào ngay lập tức bị những luận điểm của Nietzsche xâm nhiễm mạnh mẽ.
Cụ thể, Yue đã viết những gì?
Đầu tiên, là việc nhìn nhận lại tư tưởng đạo đức cơ bản trong giáo điển cơ sở mà mọi thế hệ loài người ở Ether đã coi là luân thường đạo lý cơ bản.
Yue thẳng thắn hoài nghi động cơ của các elf đại năng và nguồn gốc của họ khi khai hóa loài người, trợ giúp loài người từ một chủng tộc hoang dã yếu nhược trở nên mạnh mẽ, có năng lực trụ vững bước chân trước cả những tồn tại siêu nhiên như thần thú, mở ra kỷ nguyên loài người chiếm lĩnh một mảng lãnh địa rộng lớn mà vốn không có công nghệ của elf đại năng, loài người khó có thể giữ được.
Yue cho rằng, elf đại năng là tồn tại, vậy hẳn phải có đạo lý tồn tại.
Elf đại năng trợ giúp cứu vớt loài người, lý do hẳn phải xuất phát tử bản thân phái các elf đại năng, mà không phải dưới con mắt lợi ích cho loài người.
Bởi elf đại năng KHÔNG phải người.
Giống như việc người chủ nuôi chó.
Con chó không được chủ nuôi, vì con chó cần, hoặc muốn, hoặc bản chất sự hiện hữu của chó là được chủ nuôi.
Con chó được một người chủ nuôi, bởi vì người chủ đó muốn nuôi con chó.
Nguyên nhân của việc loài người nuôi chó xuất phát từ nhu cầu của loài người, mà không phải từ loài chó.
Loài người trong thế giới Ether không tự tạo ra văn minh, công nghệ, mà phụ thuộc vào elf.
Loài người cũng không có sức mạnh chinh phục toàn bộ đại lục Grundig, chưa nói gì đến toàn thế giới Ether.
Vậy chắc chắn loài người không có tư cách là chủ thể cho nguyên nhân mà các elf đại năng trợ giúp loài người.
Yue kết luận, cần nghiên cứu thêm về vấn đề này, để có nhận định rõ rang, rốt cục vị trí của loài người là ở đâu trong thế giới Ether, và trong mối tương quan với elf đại năng.
Con người tự động coi elf đại năng là chân lý, là chỗ dựa "bẩm sinh" để ỷ lại, nhưng đại đa số lại không hề biết rút cục trong mắt elf đại năng, loài người được nhìn nhận như thế nào? Vô tri mà coi những chuyện không đầu không đuôi làm chân lý, với suy nghĩ đó thì làm sao người ta có thể sống một cách tự chủ được?
Yue tiếp tục lý luận phân tích, cho thấy xét theo những tri thức về khái niệm văn hóa, đạo đức, luân lý cơ bản mà giáo điển cơ sở và trung cấp dạy dỗ, thì những gì elf đại năng truyền thụ cho loài người về cơ bản giúp cho xã hội loài người có thể phát triển một cách ổn định và tương đối phù hợp với thiên tính của loài người.
Điểm này giúp loài người không cần tốn hàng vài nghìn năm như ở địa cầu tìm kiếm những nguồn tư tưởng phù hợp để phát triển mô hình xã hội.
Nhưng nó không ngăn cản, cảnh báo những xáo trộn trong hệ tương tưởng, xã hội và thể chế chắc chắn sẽ diễn ra trong quá trình xã hội loài người tiến dần lên văn minh cao hơn.
Điều này có thể hieru là các elf đại năng biết hiểu những điều này, tiên đoán được tương lai phát triển xã hội loại người, nhưng không chủ động ngăn cản nó, mặc cho những cuộc xung đột giai cấp xảy ra, xung đột tư tưởng, bạo loạn chính trị, gây hấn chủ quyền v.v..
Nếu elf đại năng coi cả loài người là một chỉnh thể chủng tộc, vì lí do gì họ không cảnh báo hay ngăn cản những mâu thuẫn nội tại này? Chắc chắn họ có thừa biện pháp giải quyết.
Bởi vì còn có elf.
Điều này làm Yue đưa ra phỏng đoán, rằng các elf đại năng cũng không nhất thiết cho rằng từng con người cần được quý trọng và nâng niu, được hưởng ánh sang cứu rỗi trợ giúp của elf đại năng.
Mà cái elf đại năng coi trọng, có lẽ chỉ là sự tồn tại và phát triển nói chung của loài người – dựa trên điều kiện tiên quyết là sự trợ giúp của elf.
Sự trợ giúp đó là gì? Chính là Psy.
Yue còn ghi chú lại vài ý tưởng nổi tiếng của Nietzsche mà hắn cho là thú vị:
- Người chiến đấu với quái vật, nên cẩn thận đừng để bản thân cũng biến thành quái vật trong cuộc chiến
- Không có sự thật nào cả, chỉ có sự diễn giải của sự thật đó mà thôi
- Những khái niệm về Siêu-nhân:
- Cho đến nay, mọi tồn tại đều đã sáng tạo được một thứ gì đó vượt trội hơn chúng; liệu ngươi có muốn làm dòng nước rút của cơn đại hồng thủy này và thậm chí quay trở về làm loài dã thú hơn là Siêu nhân không? Một con khỉ đối với một con người thì ra sao? Một trò hề hay là một sự hổ thẹn đắng cay.
Một con người thì cũng y như vậy đối với Siêu nhân: một trò hề hay một sự hổ thẹn đắng cay...
- "Số đông hay tập thể làm theo tập quán, trong khi siêu nhân thì độc lập, vững tâm và rất cá nhân.
Siêu nhân xác nhận đời sống này gồm cả đau đớn.
Siêu nhân là người sáng tạo ra các giá trị, là chủ của luân lý, là phản ảnh của sức mạnh và tính độc lập, không lệ thuộc vào những thói tục do luân lý cổ truyền tạo nên để nô lệ hóa con người.
Ron không hiểu những dòng bút ký trong cuốn sổ này của Yue.
Nhưng hắn lờ mờ cảm thấy trong suy nghĩ của hắn dấy lên những xúc động mạnh mẽ, những tự hỏi lớn lao, những hoài nghi lớn lao.
Hắn nhớ tới một lần từng nghe Yue nói về những câu hỏi cơ bản của con người trong những mẩu chuyện đêm khuya: Ta là ai? Ta từ đâu tới? Sau này ta nên làm cái gì?
Và rồi đột nhiên, Ron cảm thấy, toàn bộ thế giới quan của mình sụp đổ.
Tất cả những gì hắn cho rằng đương-nhiên-đúng bỗng trở nên hỗn loạn, thiếu nhất quán, có sai lệch.
Và hắn cảm thấy ba câu hỏi kia như ánh sang lóe lên trong bóng đêm, chỉ đường cho hắn.
Xây dựng lại nhân sinh quan.