Dave dẫn Ron đi qua các khu phố buồn bán của thị trấn Salem, rồi đi qua các khu bình dân, đến tận gần sát biên giới thị trấn mới đến nơi.
Đó là một khu đất tương đối hẻo lánh, cây cối mọc hoang khá nhiều và có những dãy nhà gất nung nhỏ dựng lên thành từng cụm.
Có vẻ như Đa số các căn nhà đều có người ở, cửa nẻo đóng cẩn thận, toàn bộ đều là những người lao động thu nhập trung bình thấp.
Dọc đường đi Dave có giới thiệu sơ bộ địa hình đường sá xung quanh cho Ron, và Ron im lặng tiếp thu chúng, nhưng không tiếp lời Dave.
Đến nơi, hắn gọi Ba Chột ra và bàn giao công việc.
Ba Chột là quản lý khu nhà cho thuê ở đây.
HẮn hơi béo, chột một mắt, mắt còn lại thì ti hí, khi nói chuyện hai tay hay xoa xoa vào nhau.
Ron không lắm lời, trực tiếp yêu cầu thuê trước một tháng, chọn một căn nhà trống trông có vẻ sạch sẽ và muốn dọn vào ngay.
Ba Chột cũng sảng khoái nhận tiền, móc giấy tờ ra ghi biên nhận đóng dấu và đưa cho Ron.
Giao dịch thành công.
Dave nhận phí môi giới từ Ba Chột và cuốn gói ngay sau đó.
Căn nhà Ron thuê đúng thật là không có nội thất gì, tiện nghi duy nhất là một bể nước thông với giếng nước chung của khu nhà, có nắp đậy.
Gian bếp chỉ có khung và chỗ đặt bếp lò làm bằng đất nung.
Được cái các cửa sổ và cửa chính đều có song sắt, cửa và khóa.
Sau khi khóa cửa lại, Ron bắt đầu bung đống hành lý khổng lồ sau lưng ra và trang hoàng cho căn nhà mới.
Hắn đem theo đủ thứ từ nồi niêu bát đía, bếp, đèn, drap chăn gối, dụng cụ sửa chữa gia cụ và khá nhiều thịt chế biến sẵn, từ xúc xích, thịt nguội, thịt muối và rau dưa muối, toàn bộ do hắn tự làm.
Ngoài việc trang bị nội thất thiết yếu, Ron còn nghiên cứu toàn bộ kết cấu căn nhà mình thuê và lắp đặt một số bẫy rập ở các lối ra vào.
Bẫy có độ sát thương không cao, nhưng tác dụng cảnh báo tốt.
Bẫy khói cay, bẫy báo động bằng tiếng nổ, còi hơi đủ cả.Chúng vô tác dụng đối với cường kích trực tiếp, nhưng nếu nửa đêm có kẻ mon men đột nhập thì phòng chống rất hiệu quả.
An ninh ở khu nhà cho thuê này đều do Ba Chột đảm bảo.
Ngoại trừ trộm cắp lặt vặt, cướp vũ trang trắng trợn rất khó có khả năng xảy ra.
Ron chỉ định dùng nhà thuê làm chỗ ngủ nghỉ, thực hiện sinh hoạt cá nhân.
Đa số thời gian trong ngày hắn sẽ đi thâm nhập xã hội và rèn luyện bản thân.
Văn ôn võ luyện, đây là một trong những điều cơ bản Ron tuân thủ.
Hắn thường xuyên đọc lại những ghi chép của mình theo lịch trình hán tự đặt ra, để luôn chắc chắn mình nhớ kỹ mọi thứ hắn đã đúc kết được.
Không còn đi rừng săn bắn, Ron lên một thời khóa biểu tập luyện các kỹ năng thần lực mà hắn nắm được.
Thậm chí hắn ứng dụng việc rèn luyện cả trong sinh hoạt hàng ngày.
Đun nước tắm, chế biến thịt, hắn đều dùng thần lực để làm và hạn chế sử dụng nhiên liệu.
Khi thực hiện dọn dẹp nhà cửa, hắn sử dụng năng lực điều khiển vật cách không.
Thỉnh thoảng hắn sử dụng thần thức cảm nhận không gian xung quanh nhà thuê.
Nói chung hắn sinh hoạt cùng rèn luyện một cách cần mẫn và máy móc theo trình tự đến mức người thường khó có thể tưởng tượng được, có thể so sánh với việc rèn luyện của các lực lượng vũ trang đặc nhiệm của các chính phủ.
Ron tính toán và sử dụng năng lực của mình sao cho hắn còn thừa lại vừa đủ năng lực tự vệ cơ bản và chạy trốn khỏi nguy hiểm.
Sinh hoạt thường xuyên ở những khu rừng cấm kỵ làm hắn không bao giờ buông bỏ cảnh giác với ngoại giới, và luôn tính toán đường lùi trước khi thực hiện việc gì.
Đây cũng là kỹ năng sống còn của Ron giúp hắn đi rất sâu vào những khu vực mà các thợ săn Tuktuk cũng chưa dám vào, mà vẫn có thể quay trở về.
Sau nhiều năm rèn luyện không ngừng, hiện nay thực lực chiến đấu của Ron có thể nói là khủng bố.
Sở dĩ Ron lựa chọn rời thôn Tuktuk và ngưng việc đi vào rừng săn để đi du lịch, là vì hắn cảm thấy thực lực của mình đã đạt đến giới hạn của một thợ săn đơn lẻ.
Viếc tiếp tục tiến bộ về võ kỹ và sinh tồn trong rừng không còn đem lại nhiefu giá trị lợi ích.
Dù sao Ron cũng không có ham muốn làm người rừng.
Cho nên hắn quyết định đi đến các vùng đất khác, gặp gỡ nhiều loại người, rèn luyện kỹ năng xã hội.
Mục tiêu thực sự của Ron là gì? Hắn muốn trở thành cái gì?
Thật ra Ron cũng không rõ.
Hắn ngay từ lúc còn bé đã xui xẻo bị những tư tưởng điên loạn của Nietzsche đầu độc.
Việc quá dấn thân vào những khái niệm do Nietzsche đề ra chi có thể đi đến kết cục là sự điên loạn bởi sự tự mâu thuẫn, như chính tác giả của chúng vậy.
Nhưng Ron không theo trường phái học thuật triết học lý thuyết.
Hắn chỉ thấy tò mò sâu sắc và lờ mờ nhận thấy logic của những nhận định đó, và quyết định dùng trải nghiệm thực tế để xác minh câu trả lời cho chính mình.
Vì thế hắn tìm cách tự mình vượt qua giới hạn của bản thân, luôn tìm một giới hạn mới cho mình và tìm cách vượt qua nó.
Hắn thích một câu Yue viết trong bút ký:
„Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất túc".
Một câu này Yue viết bằng thứ tiếng tối nghĩa, nhưng ý tứ tựu chung lại thì là: Kẻ chính nghĩa thì luôn phấn đấu không ngừng nghỉ một cách tự nhiên và tất nhiên như là quy tắc vận hành bình thường của trời đất vậy.
Ron sâu sắc nhập tâm điều này.
Hắn cô đọng nó lại thành: Sống đàng hoàng, tức là không ngừng vươn lên.
Và lấy nó làm phương châm sống cho chính mình.
...
Sáng hôm sau, Ron lại đến gặp Pot.
- Thu xếp ổn định nơi ở mới rồi chứ cậu nhóc?
- Vâng.
Mọi thứ đều ổn.
- Vậy thì tốt.
Trông bộ dáng cậu khá hơn trước rất nhiều, sau khi bỏ cái nhà di động ở sau lưng cậu ra.
Uhm, cái cây gậy đen sau lưng cậu, trông nó giống một cây kiếm hơn nhỉ.
Tôi lúc đầu chỉ nghĩ cậu chơi dao.
Hóa ra cả kiếm nữa.
- Vâng.
Dao chỉ là công cụ.
Kiếm mới là vũ khí chính.
- Cây dao của cậu là chuẩn quân sự, cậu từng phục vụ trong lực luiwjng vũ trang đế quốc Si? Hay cậu là thợ săn?
- Tôi không có thẻ thợ săn.
Cây dao này tôi được cho, đổi lấy đầu lâu của một con báo.
- Oh.
Vậy là thợ săn tập sự.
Vậy đống bút vở trên người cậu dùng làm gì? Cậu định viết lách?
- Không, những thứ tôi viết chỉ một mình tôi đọc thôi.
- Được rồi, bây giờ tới phiên cậu, cậu có thể hỏi tôi những điều cậu muốn biết về cuộc sống ở thị trấn Salem này.
Những thông tin cần thu phí tôi sẽ nhắc trước.
- Tôi nghe nói cộng hòa Frei là một quốc gia nổi tiếng về lính đánh thuê và thương nhân.
Tình huống sơ bộ theo tôi quan sát ở đây cũng có vẻ như vậy.
Vậy không biết ở đây chính phủ quản lý hành chính người đi ra đi vào ra sao?
- Oh, vậy ra cậu thật sự là lần đầu đến cộng hòa Frei.
Uh, đúng là nơi đây là đất nước của các con buôn và lính đánh thuê.
Bọn họ là nguốn sống của quốc gia này.
Thậm chí nắm quyền ảnh hưởng chính sách điều hành trực tiếp đất nước cũng là các gia tộc nắm giữ những tổ chức lính đánh thuê hùng mạnh nhất.
Chúng tôi gọi bọn họ là quý tộc.
Không giống với các quý tộc ở đế quốc Si của cậu, nhưng thậm chí bọn họ còn nhiều quyền hành hơn.
Họ vừa có tiền vừa có thế lực, hai thứ có thể coi là vạn năng ở Frei.
Ở mức độ nào đó, có lẽ hoàng đế đế quốc Si còn không tự do tự tại muốn làm gì thì làm bằng những đại quý tộc của Frei.
Ở đế quốc các cậu quá đề cao truyền thống và lệ thuộc elf.
Chỗ chúng tôi thì đề cao sự tự do và sức mạnh cá nhân.
- Uhm, dẹp những thứ vĩ mô đó qua một bên.
Frei quản lý người dân tương đối rộng rãi, và cũng không có chính quyền trung ương quản lý chung.
Ví dụ thị trấn Salem này thuộc địa hạt quản lý bởi gia tộc Taurus, gia tộc chưởng quản hiệp hội lính đánh thuê Taurus.
Bọn họ đặt chi nhánh tại mỗi thị trấn quản lý, đảm bảo an toàn chung cũng như duy trì trật tự xã hội theo luật chung của Frei.
Đương nhiên đó là khi xử lý những vấn đề không liên quan đến lợi ích của chính họ.
Taurus không thu thuế theo nhân khẩu, mà thu phí ra vào địa hạt.
Chính là phí qua cổng thành mà lúc mới tới đây cậu phải đóng đó.
Được rồi, nhân tiện nhác cậu, nếu cậu sử dụng tiền giấy của đế quốc Si thì cậu sẽ bị tính phí cao hơn bình thường đó.
Chúng tôi sử dụng cắc Frei để giao dịch và đóng thuế.
Theo giá chợ đen quy đổi thì một đồng Si đổi được năm cắc Frei.
Cậu đóng phí vào thành tốn một trăm đồng tiền giấy, nhưng nếu dùng cắc Frei cậu chỉ phải đóng ba trăm cắc thôi.
Nhận tiện nhắc cậu, họ thu phí mối lần ra, vào cổng thành.
Cho nên nếu không có việc thì đừng có thường xuyên ra ngoài rồi vào, tốn kém lắm.
Còn với giao dịch bình thường thì người ta sẽ tính giá đắt hơn khoảng mười đến hai mươi phần trăm khi cậu sử dụng tiền giấy.
Uh, chỗ ta có dịch vụ quy đổi tiền số lượng lớn.
Phí quy đổi năm phần trăm.
- ...!Được, tôi quy đổi trước bốn nghìn đồng tiền giấy.
- Cậu có tiền phết nhỉ.
Đợi tí tôi đi lấy tiền...!Đây, theo tỉ giá là hai mươi nghìn cắc Frei.
Mệnh giá này là một trăm, này là năm mươi, này là hai mươi, này là năm, này là một...!Tôi lấy năm phần trăm phí quy đổi, một nghìn cắc...
- Cảm ơn.
- Tốt lắm, coi như khuyến mãi sử dụng dịch vụ, tôi nhắc nhẹ cậu một điều, cầm tiền nên chú ý an toàn.
Hạn ché một mình đi vào các khu vắng người, còn ở khu đông người cũng cẩn thận trộm cắp.
Cậu là người mới, hẳn là hấp dẫn một ít kẻ lưu manh.
Ở chỗ Ba Chột thì chỉ cần cửa nẻo đóng kỹ là được, nhưng đi ngoài đường ra chỗ vắng thì nên cẩn thận một chút.
- Hôm qua có một tên râu xồm và một tên thiếu hai ngón tay thỉnh thoảng liếc tôi với ánh mắt kỳ quái.
- ...!Vậy coi như chúng nó xui xẻo rồi.
Xem ra cậu không cần tôi nhắc nhở.
Hahaha.
Tôi tuy lâu rồi không đánh đấm nhưng con mắt còn dùng được.
Hôm qua tôi đã quyết toán nợ của chúng nó rồi.
Cậu nện thẳng tay tôi sẽ không phiền.
- Ở đây xử lý xô xát đánh đấm ra sao? Nếu có chết người thì xử lý như thế nào?
- ...!Cậu ở vùng nào của đế quốc Si vậy? Trước giờ tôi vẫn nghĩ người đế quốc Si hơi ẻo lả và sợ chém giết.
Tuổi của cậu mà nói chuyện giết người nhẹ bỗng vậy...!Uhm, vấn đề này khá là phức tạp.
Chủ yếu xem bên nào xô xát với bên nào.
Như tôi nói, đây là địa bàn của Taurus.
Nếu cậu đánh người của họ, rất không hay, cậu có thể bị tù nặng hoặc làm khổ sai nhiều năm.
Nếu giết người của họ...!cậu nên rời ngay Frei, nếu không muốn chết.
Ngoài ra thì có rất nhiều thế lực mạnh có tiền có quyền, ngay ở Salem cũng có.
Họ có thể dùng tiền và quyền lợi để ảnh hưởng tới Taurus và mang về lợi thế khi xét xử vụ việc.
Nói chung tùy thế và lực đến đâu, mức độ thân thiết và lợi ích liên kết với Taurus đến đâu.
Tóm lại nên hạn chế xích mích với những kẻ giàu có.
Tiền của bọn họ làm bọn họ rất mạnh.
Đối với tầng lớp bình dân thì phán xét của Taurus tương đối công bình.
Họ cũng muốn duy trì xã hội ổn định để kiếm tiền mà.
Loạn hết cả lên thì ai còn kiếm chác gì được nữa.
Cuối cùng là đám lưu manh.
Bọn này thường thì có cấu kết hay bảo kê trong nội bộ bộ phận quản lý thị trấn của Taurus, nên còn tồn tại lẩn quất ở những góc tối của Salem, làm đủ thứ chuyện, miễn là ra tiền.
Đụng tới bọn này dùng thực lực là được, chúng cũng sợ kẻ mạnh và chỉ chuyên nghiệp đối phó kẻ yếu đơn độc.
Nhưng khá lằng nhằng và phiền toái nếu dây dưa với chúng, dù sao chúng cũng không ít về số lượng.
- Tuy nhiên giết người ở Frei vẫn là trọng tội.
Nếu bị kết tội, án tử hình là có đấy.
Và nói chung chỉ trong một số ít tình huống thì kẻ giết người mới được phán vô tội, ví dụ như có chứng cứ xác đáng rằng giết người là hành vi tự vệ cần thiết.
Hoặc là...!có rất nhiều tiền.
Hoặc là...!thế lực rất mạnh.
- Vậy nếu một vài kẻ lưu manh lôm côm mất tích?
- ...!Cậu hỏi hơi trắng ra đấy.
- Dù sao tôi chỉ hỏi mình ông, nếu có người nghi ngờ gì, chắc chắn họ có liên quan đến ông.
- Lại còn hù dọa tôi nữa cơ đấy.
Cậu có vẻ rất tự tin về sức mạnh của mình.
So với tuổi của cậu, điều này là không tốt đâu.
- Tôi tự tin rằng tôi chạy nhanh hơn ông.
Cùng lắm tôi bỏ lại đống hành lý rồi trốn khỏi Frei.
Ở chỗ tôi ở chẳng ai biết Taurus là cái gì cả.
- Vậy chỗ cậu ở là một làng quê heo hút khỉ ho cò gáy nào đấy.
Taurus là một trong bốn hiệp hội lánh đánh thuê mạnh nhất loài người đấy cậu bé.
Nhưng cậu nói đúng một điều.
Cậu chạy nhanh hơn tôi.
Chẳng qua cậu không có năng khiếu hài hước.
Cậu pha trò rất không buồn cười.
- Uhm, có lẽ tôi sẽ phải tập luyện thêm.
Đúng là trước kia rất ít người cười khi nói chuyện với tôi.
- Cậu tiến bộ nhanh đấy.
Thực ra chạy nhanh cũng rất quan trọng.
Ở Salem này việc mất tích một vài tên lưu manh không làm Taurus chú ý quá nhiều, trừ khi có bằng chứng xác thực kẻ nào làm kẻ nào mất tích, không thì chẳng ai bị kết án cả.
- Còn về chuyện thương mại ở Salem thì sao? Tôi dự định buôn bán nhỏ ở đây.
Có những điều gì tôi cần biết?
- Ặc, cậu định bán lạc xoong à? Tôi nói rồi, ở đây ít người hứng thú tới những thứ đồng nát...!Đùa tí.
Ở Frei nói chung rất chú trọng thương nghiệp.
Việc buôn bán được quản lý và bảo hộ nghiêm ngặt tại các khu thương mại.
Cậu không được phép tự ý mở sạp buôn bán ngoài các khu thương mại.
Còn việc mở sạp trong các khu thương mại thì phải đóng thuế môn bài, dạng khoán, một ngày một trăm cắc đến một nghìn cắc tùy quy mô và vị trí.
Nếu cậu bán lẻ thực phẩm hàng tiêu dùng thì đơn giản hơn, còn nếu bán buôn, bán chuyên, thì có các khu trung tâm chuyên bán từng ngành hàng để đăng ký.
Hàng hóa bán phải có giá niêm yết sẵn.
Uhm còn có khu đấu giá chợ đen, nhưng cỡ cậu thì không vào được.
- Còn mở quán ăn thì sao?
- Hàng quán ăn thì có thể mở tại nhà, có đăng ký kinh doanh và đóng thuế kinh doanh.
Nhưng cậu phải có thẻ công dân và địa chỉ quán đứng tên chịu trách nhiệm mới được.
...
Sáng hôm sau, Pot đón tiếp Xồm sau một ngày không gặp.
- May thật lão Pot.
Không có lão cảnh báo thì bọn tau thiệt lớn rồi.
- Oh?
- Mẹ, thằng nhóc đó quái thai vãi.
Hôm trước tau dẫn theo mấy thằng đệ đi theo nó một đoạn từ chợ thịt về, định tìm thời cơ trấn nó một ít.
Bọn tau cẩn thận đi theo nó từ rất xa để nó ko phát hiện.
Rồi nó đi đến khu rìa thị trấn, và lão biết nó làm gì ko? Nó dùng con dao bên hông để chặt một cái cây, to bằng bụng tau này! Xong nó lại dùng dao để chẻ củi! Nó chỉ mất năm phút để chẻ hết một cái cây cao năm mét! Đờ mẹ nhà nó! Ít ra nó phải ở cấp thần lực sĩ trung cấp! Và rồi nó vác cả đống củi to đùng về nhà, nhanh thoăn thoắt! Tau nghĩ lão cũng đoán sai rồi, tụi tao đi mười đứa cũng không đủ cho hắn chặt! Lão Pot, hắn có phải bọn sát thủ trong truyền thuyết không?
- ...!Vậy coi như ta đã cứu bọn bây mấy cái mạng đó.
Hôm qua ta có nói chuyện vói nó.
Nó còn hỏi phi tang xác người ở đâu thì khó phát hiện ra.
Hơn nữa hắn biết ngay từ đầu là mi cùng Phước Tám định trấn lột nó đấy.
- ...!Ặc.
- Thêm nữa, hắn không phải sát thủ.
- Sao lão biết?
- Vì hắn sở trường dùng đại kiếm.
- ...!Ặc.
- Hắn còn uy hiếp ta nữa.
- ...!Ặc.
- Mà ghê nhất là, ta có hơi sợ hắn.
- ...!Lão nói nghiêm túc?
- Uh.
Vì khi uy hiếp ta, hắn nói rất nghiêm túc.
Con mắt hắn nhìn thẳng vào mắt ta, và không có ý hài hước gì cả.