Mấy giờ trước khi hừng đông đến, ngủ thật sự không yên ổn.
Cho dù đêm qua kịch liệt thế nào, Lăng Vệ quen với cuộc sống tại trường quân đội, trước sau tự tỉnh lại đúng lúc sáng sớm.
"Anh đã tỉnh." Tiếng nói trầm nhẹ, hàm chứa nụ cười, đối với Lăng Vệ mà nói, giống như ác ma.
Nhất là mở mắt ra, khuôn mặt tuấn mỹ của Lăng Khiêm liền xuất hiện ngay trong gang tấc, xông mạnh vào tầm mắt, làm cho Lăng Vệ lập tức nhớ tới quá trình cả đêm bị xâm phạm.
Thân thể thon thả lưu lại dấu vết chà đạp, lập tức căng thẳng.
"Sau khi cởi hết quần áo, mới phát hiện anh cũng không cường tráng chút nào." Chăn bị hơi kéo xuống, lộ ra bả vai trần trụi, Lăng Khiêm vuốt ve đường cong cơ thể duyên dáng, yêu thích không buông tay, thì thào nói cảm tưởng, "Ngược lại với dáng người của em, khi mặc quần áo dường như rất cao cường tráng, thế nhưng sau khi cởi, bộ dáng lại rất chọc người thương yêu.
Đường cong so với phụ nữ còn đẹp hơn."
"Buông tay!"
Hất cánh tay đang chạy trên người mình của Lăng Khiêm.
Nhưng trước khi ngồi dậy, bị thân thể nam tính chỉ có mười tám tuổi ôm chặt lấy.
"Anh, vì sao phải làm như vậy?"
Cái gì? Lăng Vệ không dám tin.
Câu này rõ ràng là đối thoại thuộc về cậu, lại bị Lăng Khiêm xâm phạm mình, giẫm tôn nghiêm của mình trên mặt đất nói ra trước; còn là cái loại giọng điệu vô tội, giống như tủi thân như trước đây!
"Tránh ra." Lăng Vệ trầm giọng, "Cậu tối hôm qua đã cái gì cũng làm rồi, còn chưa đủ sao?" Cơ thể bị chà đạp phải chịu trọng lượng của thân thể nam giới, đã bắt đầu phát ra tín hiệu đau đớn.
"Anh vì sao luôn đối xử với em như vậy?"
"Cậu đừng dây dưa không rõ nữa."
"Không, nhất định phải dây dưa." Lăng Khiêm hung ác đâm một câu.
Hai nắm đấm cũng không gần gũi, như con sói con bị thương tổn thật sâu nhìn chằm chằm Lăng Vệ, "Em cũng là em trai anh, mặc dù không có quan hệ huyết thống, cũng không cần chán ghét em như thế chứ?"
Lăng Vệ không hiểu ra sao nhìn hắn, "Cậu làm chuyện như vậy với tôi.
Ai cũng thế."
"Trước khi làm chuyện như vậy với anh, anh không phải cũng không để ý tới em sao? Ngẫm lại anh mỗi lần trở về nói với em mấy câu? Quả thực có thể đếm được trên đầu ngón tay!"
Lăng Vệ kinh ngạc.
Cậu vẫn luôn thận trọng không vượt qua giới hạn.
Trong lòng rất rõ ràng, cái gọi là anh em, thực ra thân phận hai bên, thực sự khác nhau trời vực.
Giữ bổn phận của mình, đừng tự đánh giá mình quá cao, là phương pháp bảo vệ nhà họ Lăng mà Lăng Vệ sớm đã quyết định.
"Lúc trước, tôi thật ra không có chán ghét cậu."
"Hừ."
Có lẽ là vừa mới tỉnh lại, vì mới hơi tỉnh, Lăng Khiêm từng trải giảo hoạt, lại lộ ra vẻ mặt giận dỗi giống như không tin của trẻ con; Lăng Vệ nén giận với em trai giỏi biến khuôn mặt này.
Tối hôm qua bị hành hạ cả đêm, sau khi tỉnh, lại phải trấn an tội phạm có được mình sao?
Thử dùng sức chân đá Lăng Khiêm ra, nhưng chỉ hơi động, bắp đùi liền đau giống như từ phía trước đến phía sau đều rách ra.
Cậu đau đớn hừ nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại, tính làm dịu đau đớn trên người.
Lăng Khiêm lại dường như cố ý không cho cậu yên ổn, nằm nghiêng trên ga giường bên cạnh cậu, chống đầu.
"Anh, chúng ta đi ăn điểm tâm đi."
"Tôi không đói."
"Vậy, cùng anh đi dạo phố được không?"
"Cám ơn, không cần."
"Có chuyện gì, có thể làm cho tâm tình anh tốt hơn không?"
Lăng Vệ nhíu mày, không hiểu trong đầu hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Lăng Khiêm khẽ thở dài, khuôn mặt tràn đầy xinh đẹp trung tính mịt mù một tầng ưu sầu.
Biểu tình cảm tính như thế, thật sự rất không thích hợp với bản tính ác ma của hắn.
"Nếu như có thể luôn nằm trên giường với anh như vậy, thật sự là rất sung sướng." Hắn ôm bờ vai trần trụi của Lăng Vệ, thì thào nói khẽ.
"Tôi lại không cảm thấy như thế."
"Chỉ cần em cảm thấy là được.
Dù gì anh cũng phải nghe mệnh lệnh của em.
Trước khi em cho phép, không cho anh xuống giường, nghe thấy chưa?" Cá tính kiêu ngạo bướng bỉnh của Lăng Khiêm, dưới phản kháng ngôn ngữ hết lần này đến lần khác của Lăng Vệ bị phát ra.
Sắc nhọn nói.
"Bằng không, để cho anh lập tức thỏa mãn yêu cầu dục vọng lần đầu tiên hôm nay của em."
Thân thể trần trụi dưới chăn, lập tức cứng ngắc tới cực điểm.
Phải.
Cậu chỉ là vật phẩm phát tiết dục vọng của Lăng Khiêm.
Bất kể tình trạng cơ thể tệ thế nào, chỉ cần em trai nói muốn, nhất định phải dâng lên thân thể,bị xỏ xuyên qua giống như đêm qua.
Nghĩ tới đây, thân thể có kiên cường cũng sẽ cảm thấy thẹn đau đớn không chịu nổi.
"Anh, xin lỗi." Sau khi trầm lặng, tiếng nói bi thương lại bỗng nhiên rơi vào tai.
Lăng Vệ kinh ngạc, giống như là vì xác định thân phận người nói chuyện, nghi hoặc quay đầu.
"Có điều em vẫn không cho phép anh tùy tiện rời giường."
Lăng Khiêm ngoài mạnh trong yếu bỏ thêm một câu, tránh đi tầm mắt của cậu, giống như vô tình ngâm nga khúc nhạc quân liên bang.
Đó là khúc nhạc mà tất cả học sinh trường quân đội, đều vô cùng quen thuộc.
Do nhà âm nhạc liên bang vĩ đại viết lời soạn nhạc, giai điệu trước kìm sau dâng, tràn ngập cảm xúc mạnh mẽ phấn đấu quên mình.
"Như vậy đi, anh thành thật trả lời em một câu hỏi, em liền cho phép anh xuống giường."
Không để ý Lăng Vệ gật đầu hay không, Lăng Khiêm ngồi dậy trên giường, lấy tư thế trên cao nhìn xuống, nghiêm túc nhìn Lăng Vệ, "Nếu như có một người, vẫn luôn thầm yêu anh, để có thể sớm một chút tiếp cận anh, thậm chí không tiếc mạo hiểm tính mạng, người như vậy, anh sẽ thích hắn sao?"
Da đầu Lăng Vệ tê dại nhìn chằm chằm hắn, cảm giác cổ họng mình khàn khàn, "Ai lại làm như thế?"
Lăng Khiêm dùng loại ánh mắt gần như bướng bỉnh nhìn xuyên qua cậu.
"Nếu như là em thì sao? Nếu em cũng có thể giống như hắn, ngay cả tính mạng cũng không cần với anh, anh có đối xử với em tốt hơn?"
"Tôi chưa từng yêu cầu cậu làm ra chuyện gì mà tính mạng cũng không cần, hơn nữa căn bản không hi vọng cậu làm như thế."
Khuôn mặt dung hợp dung mạo vợ chồng nhà họ Lăng trên đỉnh đầu, trong nháy mắt vặn vẹo.
"Anh.
Lời anh nói, thật sự làm cho người khác đau lòng, làm cho em muốn lập tức hung hăng xỏ xuyên qua anh.
Làm đến anh khóc không ngừng mới thôi." Lăng Khiêm phun ra lời nói nhẹ nhàng làm người ta sởn tóc gáy.
Nhìn hắn chậm rãi tới gần, Lăng Vệ gần như nhịn không được muốn nhảy xuống giường chạy trốn.
Chung quy hiểu rõ vì sao trên chiến trường gặp phải đào binh, có lực áp bách, làm cho người ta không thể không buông tha tôn nghiêm trốn tránh.
Nhưng thể lực của cậu lúc này, ngay cả né ra cũng không nổi.
Nụ hôn ấm áp ngang ngược, khắc trên môi cậu.
"Anh, anh cho rằng đêm hôm qua coi là cái gì?" Lăng Khiêm lại hỏi câu hỏi khiến người ta mê hoặc.
Từ lúc kỳ nghỉ đáng sợ này bắt đầu, từ khi gặp phải em hai đáng ghét, Lăng Vệ đã nhiều lần đảm nhiệm nhân vật kẻ ngốc.
Cậu không hiểu tâm tư mơ hồ của Lăng Khiêm, hay là tất cả tướng quân tương lai, đều là thế này sao?
Vì thế mới có thể trên chiến trường biến hóa thất thường chỉ huy hạm đội khổng lồ.
"Cậu coi là cái gì?" Lăng Vệ hỏi lại.
Có điều là hiệp định ám muội kia bắt đầu thực hiện mà thôi.
"Đó là đêm của anh, vì thế, ở trong lòng em, là đêm vô cùng quan trọng."
"Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?"
"Anh." Con ngươi sâu xa của Lăng Khiêm, hào quang thu lại tại đáy, làm cho người ta không cách nào bỏ qua, "Có rất nhiều thứ, là không thể nói ra, từ ngữ của loài người rất hữu hạn."
Lăng Vệ không rõ nhìn lại hắn.
Không có khả năng dao động, cậu rõ ràng.
Ngay tối hôm qua mới bị đối xử tàn nhẫn vô tình.
Trong miệng nói nội dung của hiệp định, mãnh liệt đâm thủng, không lưu tình, gần như xé rách bản thân, in sâu dấu vết bị chiếm lấy.
Cậu là bị ép, mà Lăng Khiêm, là đứa con chẳng ra gì không để ý tới nhà họ Lăng ấy.
Vì vui sướng của thân dưới mà tính toán đùa bỡn đàn ông khắp nơi, cuối cùng mới lẩn đến hiệp định sỉ nhục này.
Lăng Vệ không tin bi ai mà mình nhìn thấy trong mắt Lăng Khiêm, ánh mắt như động vật nhỏ cầu xin, hi vọng được cưng nựng.
Tuyệt đối là nhìn nhầm rồi.
Quả nhiên, Lăng Khiêm rất nhanh lại đem khuôn mặt cao ngạo nghiêng qua một bên, ngữ điệu giương lên, "Em nói nhiều như vậy, đầu óc bình thường như thế của anh có thể hiểu được hay không chứ? Vì thế, anh nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của em, cũng là chuyện đương nhiên."
Thật sự là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Quấy nhiễu Lăng Vệ vừa mới sinh ra, lập tức bay đi.
.