“Cứng đầu cứng cổ, chỉ tổ rước thiệt vào thân, Thượng úy.”
Trong phòng thẩm vấn, Thiếu tá Uy Hán càng ngày càng nôn nóng mất kiên nhẫn.
Đã tốn hết mấy giờ liền, nhưng vẫn chưa thu được kết quả như mong muốn nào, phạm nhân bị xiềng xích vẫn không bị suy suyển bởi bởi bất kỳ một tác động của gã.
Chết tiệt!
Bị tiêm thuốc kích thích thần kinh, kẻ bình thường lúc này chắc chắn đã sớm đần người ra, nhưng tên Chuẩn tướng mặt còn non choẹt này, thậm chí còn đang hứng chịu cơn đau như trời giáng trước nay chưa từng có, đáng lý đã phải sụp đổ từ bao giờ, thế nhưng vẫn còn nhất quyết cắn răng không chịu nhả lời gã muốn.
“Ta-là-Lăng-Vệ!” Đau đớn từ đại não lan tràn khắp cơ thể, Lăng Vệ phải dùng hết tất cả ý chí mới có thể tập trung tinh thần, dưới ánh đèn thẩm vấn chói nhức mắt, Lăng Vệ sắc mặt tái nhợt nhạt, vẫn trầm thấp nhả từng chữ một khỏi kẽ răng!
Câu trả lời này khiến quan thẩm vấn càng thêm điên tiết! Ánh mắt gã âm ngoan, khóe miệng cười hiểm độc, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo “Đến tận bây giờ mà còn ngu xuẩn chưa chịu sáng mắt, thì đừng trách ta không khách khí! Thượng úy Vệ Đình, chắc ngươi biết đây là gì chứ?”
Gã xoay người nhấn chốt khởi động, một khối tường trắng lập tức êm như ru đẩy ra một chiếc hộp kim loại hình chữ nhật.
Đặt chiếc hộp kim loại lên trên bàn, như muốn ngắm nghía biểu cảm của anh, giật tay kéo mạnh khăn phủ ra.
Bên trong được lắp đặt một bộ trang bị chống sốc tinh vi, phía trên thiết bị chống sốc đó, là sáu ống thuốc tiêm được cố định chỉnh tề nằm đều tăm tắp.
Qua lớp ống thủy tinh trong suốt tuyệt đối, chất lỏng màu tím phản xạ lại quang mang đẹp đẽ lạnh lẽo.
Mắt vừa nhìn thấy thứ được đưa tới, tim Lăng Vệ tức thì đập dữ dội, hàn khí từ ghế kim loại dán sát vào lưng tựa như độc xà, dọc theo xương sống lủi lên tận ót.
Thứ này…
Anh biết thứ này là gì!
Đây chính là nọc độc mà khi chìm trong những cơn ác mộng, đã khiến anh cảm tưởng như bản thân rơi sâu vào địa ngục!
“Thuốc kích thích do Quân bộ sản xuất, hiệu quả hoàn toàn bỏ xa các loại thuốc kích thích thông thường khác, ở ngoài ngàn vàng khó cầu, thế nhưng…” Quan thẩm vấn thung dung nhấc lên một ống, dưới ánh mắt trừng trừng sợ hãi và quật cường của Lăng Vệ, thuần thục rút chất lỏng vào ống tiêm “… Áp dụng trên người ngươi, các Tướng quân Quân bộ sẽ không tiếc bất cứ điều gì.”
Đầu kim sắc nhọn mang theo hàn ý lạnh lẽo, từ từ chĩa tới, dừng lại ngay khuỷu tay trần trụi đã bị xắn cao ống áo, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể dễ dàng chọc vào mạch máu xanh nhạt dưới làn da.
Nỗi thống khổ đến khắc cốt ghi tâm, bị ống tiêm đang trực chờ nơi cánh tay, kích thích rùng mình sởn hết gai ốc.
“Tăng liều thuốc lên gấp năm lần, thần kinh sẽ bị khai phá đến cực hạn.
Một chút đau đớn bé nhỏ truyền tới đại não sẽ bị phóng đại lên mức không thể tưởng tượng.
Sau khi tiêm nó vào người, rồi ra sức thọc ngoáy vào vết thương còn chưa khép miệng của ngươi, Thượng úy, ngươi cảm thấy mình có thể chịu đựng được bao lâu?”
Như phối hợp với tên thẩm vấn vẫn đang thong dong uy hiếp, mũi kim sắc lạnh lóe lên ánh sáng tàn nhẫn, di động một chút, lướt dọc khắp cánh tay bị giam cầm chặt chẽ.
Lăng Vệ căng hết người, gầm lên một tiếng, như bùng nổ liều mạng giãy giụa, cả người bị cố định cứng ngắc phát ra tiếng vùng vẫy nặng nề.
Nhưng con người không thể có khả năng đối chọi với hợp kim siêu cấp mà Quân bộ đã dành bao tiền của nghiên cứu chế tạo.
Mặc kệ Lăng Vệ có vật lộn cỡ nào, anh căn bản cũng không thể rút cánh tay về dù chỉ một phân, cơ thể căng gồng bắt đầu không thể ức chế được trở nên run run.
Kim tiêm có thể đâm vào bất cứ lúc nào, bơm chất lỏng khiến con người ta khốn khổ.
Ngón tay đeo bao tay màu trắng của quan thẩm vấn sờ vào khuỷu tay, tìm kiếm vị trí thích hợp, chỉ còn cách một khoảng cách rất nhỏ nữa là sẽ chọc thẳng vào da.
Không!
Trí nhớ về những cơn đau thống khổ như bị xé toạc, ầm ầm nổ tung trong óc.
Lăng Vệ nháy mắt sợ hãi cực độ, giận dữ thét lớn “Dừng tayyyy!”
“Dừng tayyyyyy!!!”
Trong phòng quan sát cách vách, Al Lawson gần như đồng thời hét lên cùng lúc với Lăng Vệ.
Y giống như một con sư tử bị thương, điên cuồng đấm thẳng vào mặt kính thủy tinh.
Mặt kính cường lực có khả năng chống đạn phát ra tiếng ầm rung vang dội, nhưng không bị vỡ tan.
“Xin hãy bình tĩnh, Thiếu tướng!” Ngữ khí Vương Duyệt thận trọng mà lạnh như băng “Tuy có phần hăm dọa, nhưng chúng ta đã cố gắng hết sức để khống chế phạm vi tổn thương ở mức thấp nhất.
Uy Hán cho đến bây giờ vẫn đều nhất mực tuân theo chỉ thị của ngài, chỉ dừng ở bậc gây áp lực tâm lý.
Hắn sẽ không thực sự tiêm thuốc kích thích vào Chuẩn tướng Lăng Vệ.”
“Nếu hắn dám làm như thế, thì đừng hòng thấy được mặt trời mọc ngày mai!” Al khàn giọng rít lên.
Y không chịu đựng được.
Thực sự không thể chịu đựng nổi!
Bên kia tấm kính thủy tinh, là khuôn mặt quá đỗi quen thuộc mà y vẫn hằng mong được ôm ấp, được tha thiết hôn lên đôi môi tái nhợt, hôn lên đôi mắt hắc bạch phân minh mà tràn ngập thống khổ cùng quật cường.
Tứ chi, thân thể, chẳng khác nào một con cừu non bị trói chặt chờ làm thịt, phải thừa nhận tất cả những khổ hình gia tăng trên người.
Cảnh tượng đã bị niêm phong phủ bụi trần thật lâu, giờ phút này lại tái hiện trước mắt, nhắc nhở y, người mà y yêu thương nhất đã phải chịu đựng những gì.
Một sinh mệnh trẻ trung tràn trề sức sống, bị những tra tấn hung tàn độc địa giày vò đến tận hơi thở cuối cùng.
Rốt cuộc, Vệ Đình đã làm sai điều gì, để đến nông nỗi bị đối xử nhẫn tâm như vậy?
Thân hình Al sừng sững tựa tùng bách ngàn năm, đôi mắt màu cà phê sâu thẳm tựa mặt hồ bị mưa gió khuấy đảo, run rẩy kịch liệt, sóng gợn thành từng đợt nhấp nhô.
Cho dù chính y dựng nên cục diện hiện giờ; cho dù đẩy Lăng Vệ vào tình cảnh của Vệ Đình năm đó là một kế hoạch tái sinh không thể tránh khỏi; cho dù y biết rõ tên thẩm vấn cách vách chỉ cố tình đe dọa, sẽ không xuống tay thực sự; cho dù là bản thân Al, trước đó đã thập phần rõ ràng, đây chỉ là một quá trình đầy rẫy đau đớn.
Nhưng y, vẫn không thể khống chế tâm tư của mình.
Dẫu có chuẩn bị tâm lý nhiều bao nhiêu, hoàn thiện nhiều như thế nào, miệng vết thương chôn sâu trong lòng vẫn cứ bung ra, trải qua tháng năm đằng đẵng, tình yêu say đắm đau đớn đến quặn lòng, vĩnh viễn vẫn tuyệt vọng đến vậy.
Vì trốn tránh nỗi đau thấu tận tâm can đó, y đã từng cam nguyện bị Quân bộ đóng băng mãi mãi.
Nhưng hiện giờ, hết thảy lại thức tỉnh trở dậy.
Tựa như năm xưa từ căn cứ hối hả chạy về Thường Thắng Tinh, lao vào phòng thẩm vấn, chứng kiến hình ảnh Vệ Đình thoi thóp hơi tàn.
Tựa như giấc mơ về một tương lai xán lạn tươi đẹp bị người khác nắm trong lòng bàn tay, cười nhạo khinh miệt, chớp mắt một cái đã bóp nát thành tro bụi.
Một chớp mắt ấy, đôi đồng tử màu cà phê của Al, từ nay về sau vĩnh viễn không còn có thể nhìn thấy những sắc thái khác nữa.
Cả thế gian, chỉ còn màu đen thăm thẳm của bóng tối, ánh lóe sáng khi viên đạn bắn khỏi nòng súng, cùng sắc đỏ thê lương của nỗi căm phẫn vô tận.
Hai mươi năm sau, nhìn thấy khuôn mặt của người mình yêu bằng cả trái tim khổ sở oằn mình chịu đựng ngay trước mắt, y làm sao có thể khống chế cảm xúc bây giờ? Y có thể đang tâm làm một kẻ thừa kế gia tộc Lawson thâm trầm nội liễm ư? Hay là một Thiếu tướng không bao giờ bộc lộ hỉ nộ ái ố?
Vệ Đình.
Tôi không thể sinh tồn ở vũ trụ mà không có hình bóng cậu.
Tôi phải đưa cậu trở về, sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Tha thứ cho tôi…
Al gục trán vào mặt kính thủy tinh lạnh lẽo như băng, buông ánh mắt, không đành lòng nhìn thẳng vào Lăng Vệ với khuôn mặt, thậm chí cả sự ngoan cường bất khuất giống như đúc Vệ Đình, đang không ngừng bị quan thẩm vấn từng bước bức vào con đường bi thống.
Chỉ có y, tường tận Lăng Vệ đang phải trải qua điều gì.
Trong quá trình trị liệu, y biết Lăng Vệ có sự sợ hãi từ trong tiềm thức đối với quan thẩm vấn cùng mật thất thẩm vấn.
Nếu chính y cách lớp kính thủy tinh đã phẫn nộ đến phát điên, thì Vệ Đình có khả năng trỗi dậy trong tiềm thức Lăng Vệ đã bị tra khảo đến sụp đổ, sau khi tỉnh lại bị vây trong tình cảnh đáng sợ nhất, sẽ mịt mờ vô vọng đến nhường nào.
Khó khăn là, sức chống đỡ của Lăng Vệ vượt xa suy tính của y.
Chết tiệt…
Còn muốn kiên trì đến bao giờ nữa? Đã run rẩy đến mức độ kia, thì nên sớm đầu hàng đi!
Không cần gồng mình chiến đấu như thế, ngươi chỉ là một nhân bản không cha không mẹ mà thôi!
Lăng gia nuôi dưỡng ngươi, cũng chỉ vì lợi ích gia tộc.
Anh em Lăng gia nhất thời quan tâm ngươi, cũng chỉ để thỏa mãn nhục dục còn đê hèn hơn cả dã thú.
Lăng Vệ, trên thế giới này, không có bất kỳ một ai đáng giá để ngươi trả giá tất thảy!
Một khi đã như thế, vì lý gì còn chống cự mà không mau tuân theo lời quan thẩm vấn?
Buông lỏng ý thức, không cần giãy giụa, từ từ chìm sâu vào vực sâu, chẳng cần bận tâm đến bất cứ thứ gì nữa.
Chỉ cần ngươi thừa nhận chính mình là Vệ Đình, nhường ý thức lại cho Vệ Đình, để Vệ Đình tiếp tục thay ngươi sống trên trái đất này, không cần phải chịu đựng những điều đau khổ thêm một giây nào.
Còn lì lợm làm chi?
Đúng là… đồ ngây thơ ngu ngốc!
Al giận dữ siết nắm tay.
Da thịt nơi đầu ngón tay nứt ra, rướm đỏ máu, đây là hậu quả của cú đấm vào mặt kính vừa rồi, nhưng y tuyệt nhiên không phát hiện.
Và chắc chắn, cũng chẳng hề cảm thấy đau đớn.
Tâm đã bị nghiền nát, thì còn có thể cảm nhận được nỗi đau nào nữa?
Cục diện trong phòng thẩm vấn chua xót giằng co, thời gian thì cứ từng giây từng phút trôi qua, Vương Duyệt rốt cuộc không nhịn được nữa, biểu tình được ăn cả ngã về không, thấp giọng xin chỉ thị “Thiếu tướng, đã trì hoãn khá lâu rồi, liệu có thể…”
“Tuyệt đối không!” Al thẳng thừng cắt đứt dò xét của hắn.
Gắt gao cau mày, đáy lòng tuyệt đối không nhận thua gầm lên với Lăng Vệ.
Đủ rồiiii!!!
Cái đồ không biết thiệt hơn!
Còn chưa chịu trắng mắt ra sao? Ương ngạnh đối chọi, chỉ gây cho ngươi thêm nhiều đau khổ!
Mau khuất phục cho ta!!!
Áp suất trầm thấp khiến người không sao hít thở.
Bên trong gian thẩm vấn lạnh thấu xương, ở phòng quan sát, không khí ngưng kết như có thể nổ tung bất cứ lúc nào, đè nặng lên từng mạch máu không thể chảy tới tim.
Hô hấp bị kéo căng như dây đàn, tùy thời đều có thể đứt phựt, quật vào điểm trí mạng khiến con người tử vong.
Đúng lúc này, một giọng cảnh cáo đanh thép hệt như tiếng sấm gầm giận dữ vang lên khắp trần nhà, thông qua hệ thống liên lạc quân sự âm tần, dội vào khắp mọi cánh cửa ngóc ngách, ong ong chấn động màng tai của mỗi người!
“Al Lawson, ta cho ngươi ba phút mau cút ra đây, bằng không đừng trách ta không khách khí!”
Đôi đồng tử màu nâu sẫm của Al thình lình co rút mạnh.
Giây tiếp theo, máy thông tín của Vương Duyệt chẳng khác nào chiếc còi hú liên tục réo lên khẩn cấp!
“Bọn họ đã phát hiện Lăng Vệ mất tích!” Vương Duyệt nối máy thông tín, mau chóng nhận tin tức cấp dưới vừa gửi tới “Ba trăm tàu bảo hộ của Lăng Vệ hạm đã đồng loạt bay lên không trung, chặn đứng tứ phía căn cứ, bày trận thế chiến đấu.
Lăng Vệ hạm cũng đã tiến vào trạng thái cảnh báo cấp cao nhất, dựa theo rađa thăm dò, phát hiện pháo ion đã được khởi động sẵn sàng, có thể phóng ra bất cứ lúc nào! Chết tiệt! Đáng lý nên từ từ bổ sung năng lượng cho bọn chúng, hiện tại tất cả nguồn năng lượng của Lăng Vệ hạm đều đạt mức một trăm phần trăm!”
Dẫu gì cũng là quan chỉ huy của một căn cứ cấp cao, trong tình huống ngặt nghèo vẫn có thể giữ vững bình tĩnh.
Đầu óc Vệ Đình nhanh như chớp tính toán khả năng thắng bại.
“Căn cứ Tucson vừa chịu thiệt hại nặng nề, các chuyến tiếp viện vẫn đang trên đường tới đây, thực lực của chúng ta căn bản không đủ để đối kháng với bọn họ.
Lăng gia rất có thể sẽ lấy lý do quan chỉ huy mất tích tiến hành rà soát toàn bộ căn cứ, nhân cơ hội hãm hại ngài, gây tổn hại trí mạng cho gia tộc Lawson! Ngài chính là người thừa kế chức vị Tướng quân, thưa Thiếu tướng!”
“Kiên trì thêm chút nữa, Lăng Vệ rất nhanh sẽ đầu hàng, chúng ta sẽ đạt được mục đích!” Ánh mắt Al nhìn đăm đăm về phía đối diện.
Bất đồng với phòng quan sát, mọi âm thanh bên trong gian thẩm vấn đều hoàn toàn bị bưng bít.
Tiếng gầm giận dữ của Lăng Hàm, không thể truyền đến tai Lăng Vệ đang phải thừa nhận sức ép tâm lý nặng nề.
Nếu không, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Giọng điệu đầy đe dọa dường như đến từ một nơi rất xa, xuyên qua bức tường, trầm đục truyền tới.
Vương Duyệt lại nhận được một tin tức khác từ máy thông tín, mặt mày cau chặt “Tàu chiến bảo vệ đã bắt đầu tấn công căn cứ! Gia tộc họ Lăng chẳng lẽ không sợ sẽ bị Quân bộ truy cứu sao?! Cho dù là vậy đi nữa, chẳng lẽ lại không màng đến an nguy của anh trai bọn họ!”
“Bọn chúng sẽ triển khai tấn công bốn phía, tiến hành càn quét, dồn chúng ta vào vị trí thuận lợi nhất mà bọn chúng đã thiết lập.” Al liếc mắt một cái đã nhìn thấu kế hoạch của đối phương.
Thầm nhếch môi cười lạnh.
Kẻ chỉ huy chắc chắn là Lăng Hàm.
Lăng Hàm tuy rằng nhạy bén, nhưng rất thương anh trai của mình, tuyệt đối không dám làm nên hành động mạo hiểm đến tính mạng anh trai.
Chỉ có Lăng Hàm, cái tên đủ tàn nhẫn, cũng đủ táo tợn, mới có thể đưa ra quyết định như thế, lấy khí phách hung bạo chưa từng có cùng thái độ lạnh lẽo băng hàn tuyệt không chừa đường sống, quyết tâm đổ một canh bạc với Al Lawson giành Lăng Vệ về.
Hừ, có lẽ nào để hắn được thành công…
Vệ Đình có thể sống lại hay không đều hoàn toàn phụ thuộc vào thân thể Lăng Vệ, nếu Lăng Vệ chết, thì việc hồi sinh Vệ Đình là tuyệt đối vô vọng.
Vì điểm này, trước khi mũi tấn công đổ tới đây, Al nhất định phải gián đoạn quá trình bức bách tâm lý, đưa Lăng Vệ ra khỏi gian thẩm vấn, chuyển anh đến một địa điểm an toàn khác.
Bằng mọi giá phải làm cho kỳ được, trước khi tất cả tan thành mây khói.
Ở khu vực trung tâm, Lăng Hàm nhất định đã bố trí đội quân chủ lực đâu vào đấy.
Tên nhãi cuồng vọng đê hèn nhà họ Lăng.
Chẳng ngon lành như vậy đâu!
Ta tốn nhiều tâm huyết là thế, không tiếc tự mình chặt đứt ruột gan, dẫm đạp lên máu tươi của chính mình mới đi được đến bước này, nào có thể để một thằng nhóc miệng còn hôi sữa như ngươi đánh bại?
Chỉ cần thêm chút thời gian nữa thôi, ý thức của Vệ Đình sẽ xuất hiện.
“Ta đi ngăn bọn chúng, các ngươi hãy tranh thủ thời gian.” Al trầm giọng nói.
“Thiếu tướng! Bọn họ sẽ…”
“Ta cũng không phải người dễ dàng giết đến vậy.” Al lạnh lẽo cười “Ý thức Lăng Vệ đã bắt đầu hỗn độn, cậu ta sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa, trước khi anh em nhà họ Lăng kéo tới, nhất định phải giúp Vệ Đình trỗi dậy.”
Sau đó, lia mắt sâu kín nhìn Lăng Vệ ở phía đối diện một cái, cuối cùng xoay người, nhấc bước vững vàng rời khỏi phòng quan sát.
***
“Trưởng quan, Thiếu tướng Al Lawson yêu cầu trò chuyện!”
Trên Lăng Vệ hạm, ngay một khắc trước khi mệnh lệnh tấn công mới được hạ đạt, quan thông tin Abey cất cao giọng báo cáo.
Lăng Hàm tựa hồ đã sớm đoán được, sắc mặt lạnh như băng, trầm giọng ra lệnh “Lập tức kết nối!”
Hình ảnh được truyền tới màn hình lớn phía đầu hạm, gương mặt lạnh lùng của Al Lawson mà anh em nhà họ Lăng hận thấu xương xuất hiện trước mắt bọn họ.
“Tự tiện chỉ huy tàu chiến tấn công căn cứ quân sự Liên Bang, đây là chuyện gì, Thiếu tướng Lăng Hàm?”
“Quan chỉ huy mất tích, đây là hành động hiển nhiên!” Lăng Hàm đưa tay về sau lưng, ra hiệu cho cấp dưới truy tung nơi phát ra tín hiệu của Al Lawson, gằn giọng nói “Rất rõ ràng, căn cứ Tucson đã che giấu gián điệp cấu kết với Đế Quốc, vì an nguy của Liên Bang, phải dốc sức diệt trừ những phần tử này!”
“Do đó ngươi nã pháo oanh tạc căn cứ? Ngươi cho rằng như vậy có thể ăn nói thế nào với Quân bộ?”
“Mày ít nói nhảm đi! Mau giao anh ra đây!” Tiếng rống giận truyền đến từ phía thang cuốn ở đầu bên kia, bóng dáng cao lớn của Lăng Khiêm xuất hiện, chạy rầm rầm đi tới bên này.
Hắn đang ở tầng dưới triệu tập phân đội chiến cơ chiến đấu, sẵn sàng phát động lệnh tìm kiếm và ứng cứu thì nhận được tin Al Lawson yêu cầu kết nối thông tin, bằng tốc độ chóng vánh nhất chạy vội về đây.
“Thằng khốn Lawson kia! Rốt cuộc mày đã giấu anh đi đâu?!” Nếu người thật đứng ngay trước mắt, Lăng Khiêm chắc chắn đã nhào tới đấm cho y một trận túi bụi.
Nhưng chớ lo, đợi đến khi chân chính tìm được tên hèn hạ này rồi, hắn cũng có quá đủ thời gian để dạy dỗ cho Al Lawson biết thế nào là sống không bằng chết vì hành động ngu xuẩn của mình!
“Quan chỉ huy Lăng Vệ sao? Ừm, anh ta đúng là đang ở đây.
Chắc các ngươi đang dò tìm vị trí của ta, không cần lôi thôi dài dòng, ta đang ở phòng báo cáo quân sự tòa BK7.
Quan chỉ huy Lăng Vệ hiện đang ở nơi này, chính vì thế, ta khuyên các ngươi chớ nên có hành động thiếu suy nghĩ gì!”
“Ngươi đang lấy danh nghĩa một Thiếu tướng uy hiếp tính mạng một quan chỉ huy Liên Bang sao? Tất cả mọi người ở đây đều đã nghe được rất rõ ràng, trở lại Quân bộ, ta yêu cầu gia tộc Lawson phải đưa ra lời giải thích đàng hoàng!”
Song song cùng lúc với chất vất, Lăng Hàm đứng trên đài cao ngầm hạ lệnh đình chỉ tấn công.
Đã bức được Al phải bước ra, không nhất thiết phải dùng hỏa lực nã vào các địa phương khác để tìm kiếm nữa.
Đây không phải là việc có thể đưa ra đùa cợt.
Chẳng qua vì bất đắc dĩ, hắn mới phải dùng đến hạ sách này.
Bắt đầu từ khi mở lệnh tấn công, bày hình trận càn quét khắp mọi ngóc ngách căn cứ, mục đích hàng đầu vẫn là nhằm dồn Al Lawson đã bắt cóc anh trai của bọn họ vào địa điểm mai phục; và trọng yếu hơn nữa là phòng ngừa người của gia tộc Lawson sẽ chóng vánh mang anh rời khỏi căn cứ Tucson.
Nếu anh bị đưa ra khỏi căn cứ, muốn giành về được sẽ càng khó khăn gấp bội.
“Sao có thể có chuyện như vậy? Ta là e đạn pháo không có mắt, Lăng Vệ ở nơi này trao đổi một số vấn đề, vạn nhất vì việc mà ngươi gọi là tiêu diệt gián điệp Đế Quốc mà phá hủy địa điểm cơ mật của chúng ta, thì chẳng phải sẽ dính vào tội danh mưu sát sĩ quan cấp cao Quân bộ Liên Bang ư? Các ngươi lấy lý do này tùy tiện làm càn, một chút cũng không màng đến hậu quả về sau, nói vậy cũng quá đủ để khiến Lăng Thừa Vân đau đầu!”
Trao đổi thảo luận?
Bớt miệng lưỡi tráo trở đi!
Anh và mày còn mơ mới ngồi cùng một chỗ mà trao đổi thảo luận!
Từ sau khi đợt đặc huấn kết thúc, cái nhìn và cảm nhận về Al Lawson trong Lăng Vệ đã có sự thay đổi rõ rệt.
Điểm này, hai anh em luôn kề cận bên người Lăng Vệ, quan sát chú ý tỉ mỉ từng hành động cử chỉ của anh, hiển nhiên không thể nào không nhận thấy.
Lăng Khiêm giận đến điên lên được đang tính há miệng chửi, thì bị Lăng Hàm bình tĩnh ngăn cản.
“Là bắt cóc hay trao đổi, sau khi đón anh trở về, sẽ có kết quả cuối cùng! Ngươi đã thừa nhận anh đang ở chỗ của người, thì chắc hẳn sẽ không phiền nếu ta phái người đón anh ấy về.
Hạm trưởng của Lăng Vệ hạm không thể rời đi quá lâu, nơi này còn rất nhiều công việc đang chờ quyết định của anh ấy.” Lăng Hàm châm chọc nhếch khóe môi “Cho dù có phiền, cũng đã quá trễ.”
Dưới sàn rung rung chấn động.
Từ một giây nhận được thông tin địa điểm, tất cả mọi chiến cơ của Lăng Vệ hạm đang phủ kín khắp không trung đã như những mũi tên đồng loạt lao về một địa điểm nằm trong căn cứ Tucson.
Rung chấn vừa rồi biểu thị, bọn họ đã hoàn toàn khống chế cục diện trên bầu trời.
Cửa thông xuống hầm hiển nhiên đã sớm mở ra, toàn bộ chiến cơ mini của Lăng Vệ hạm đều nhắm thẳng mục tiêu là tòa BK7, bao vây kín Al Lawson.
Cho tới giờ khắc này, Lăng Hàm vẫn đang ra sức đánh cược.
Bình thường trong những tình huống tương tự, một đội quân kiên quyết vây quanh sẽ đẩy con tin vào tình cảnh nguy hiểm, bọn tội phạm có khả năng rất cao sẽ lấy tính mạng con tin ra uy hiếp.
Nhưng Al Lawson thì hoàn toàn bất đồng.
Gã đàn ông bị đóng băng hai mươi năm này xem Vệ Đình đã chết như sinh mệnh của mình, Lăng Hàm cá y tuyệt đối không dám mạo hiểm tính mạng anh trai giống đúc Vệ Đình!
Một khi bị bao vây, Al chỉ còn nước chờ đợi bọn họ công phá tòa nhà, bắt y phải trả giá cho hành động ngang ngược của mình.
Đến lúc đó, đẩy y vào tội danh chủ mưu bắt cóc, hoặc giết chết y giữa đạn lạc, đều là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cơ hội ngàn năm có một này, người thừa kế gia tộc Lawson đã một mình đơn độc chạy từ căn cứ đầu não xa xôi đến đây, bại lộ kế hoạch để dâng tính mạng lên cho hắn, không thừa dịp này tiêu diệt y, thì hắn không phải là Lăng Hàm nữa!
Dám mưu đồ cướp anh trai của ta, ta sẽ khiến ngươi phải chết một cách đau đớn!
“Trưởng quan, đã bao vây toàn bộ tòa nhà!”
Lăng Hàm và Lăng Khiêm không một phút chần chờ, lập tức chạy xuống khoang dưới, tự mình lái chiến cơ đằng đằng sát khí xông thẳng vào cửa chính tòa nhà BK7!
“Không có lệnh của quan chỉ huy Vương Duyệt, nơi này cấm được tới gần! Kẻ nào chống lại, sẽ bị tiêu diệt!” Vệ binh chĩa súng, ánh mắt đồng dạng đầy hăm dọa, giọng điệu đanh thép.
Bộ phận Vương Duyệt bố trí trong tòa nhà này đều là thành phần tinh nhuệ bậc nhất căn cứ, là những quân nhân Liên Bang dũng mãnh đã sống sót trải qua cuộc công kích bất ngờ của Đế Quốc vừa qua.
Bọn họ nhận được lệnh, ngày hôm nay phải bảo vệ trị an chặt chẽ cho tòa nhà!
Trang thiết bị thám thính của tinh cầu phòng thủ Tucson, trải qua lần tập kích đã hư hại gần như hoàn toàn, không có cách nào bắt kịp thông tin Lăng Vệ hạm bỗng dưng chĩa mũi tấn công vào bọn họ.
Càng khiến tướng sĩ căn cứ Tucson ngạc nhiên hơn nữa là, tàu bảo vệ của Lăng Vệ hạm cư nhiên dám bất chấp sống chết, nã pháo oanh tạc chính anh em ruột thịt của mình.
Thêm vào đó, việc quan chỉ huy Vương Duyệt im lặng, cũng góp phần trì hoãn thời gian phản pháo.
Chờ mọi người phản ứng, thì tòa nhà BK7 đã lâm vào trùng điệp vây giáp.
Bốn phía ầm vang tiếng động cơ chiến cơ mini, bên trên là Lăng Vệ hạm chẳng khác nào đám mây đen phủ, hạm chỉ huy khổng lồ như đè nặng áp lực cùng bức bách vô hình lên đầu bọn họ.
Song tất cả những chuyện này không khiến nhóm quân nhân trong tòa nhà sợ hãi, ngược lại, càng kích thích sự phẫn nộ cùng quyết tâm chống cự đến cùng.
Mọi người xem đây là cái chợ sao?
Đế Quốc kéo đến đánh lén, hủy hoại tàu chiến của bọn họ, giết chết quan chỉ huy Miran của bọn họ.
Giờ lại đến phiên chính Liên Bang, đến phiên chính người một nhà láo xược giày xéo lên.
Căn cứ Tucson đã xem những người này như bạn bè mà đối đãi nhiệt tình, tiếp tế năng lượng cho bọn họ, mà bọn họ lại dẫn tàu chiến, ném bom vào nhà cửa của mình.
Quân nhân luôn lấy máu tươi cùng nóng súng làm phương hướng phán đoán, thế nên vào giây phút này, bao nhiêu kính ngưỡng biết ơn Lăng Vệ hạm, đều đã hóa thành căm thù vì thái độ xấc xược vừa rồi!
Tôn nghiêm và danh dự của căn cứ Tucson không thể để cho bất cứ ai muốn dẫm đạp lên là dẫm đạp! Muốn ép buộc những người đã nhận lệnh bảo vệ tòa nhà là chúng ta phải nhường bước, thì trước tiên phải bước qua xác chúng ta đã!
Trong tòa BK7, mỗi cánh cửa sổ đều có những họng súng đen kịt chĩa vào bọn họ, trước cửa lớn cũng là hàng chục tia sáng lạnh lẽo của hàng chục khẩu pháo laser, vững vàng như có thể phóng ra bất cứ lúc nào.
Rõ ràng đều là đồng chí đồng đội, nhưng giờ song phương lại hằm hè chĩa gươm súng vào nhau.
Tình hình hết sức căng thẳng.
Trong suốt quá trình, Lăng Hàm tuyệt không ngắt kết nối với tần số liên lạc của Al Lawson, chuyển tín hiệu từ màn hình qua máy thông tin trên cổ tay.
Hắn cười lạnh nhìn chằm chằm cửa lớn, nói vào máy thông tín “Khách đã đến nhà, vì lý gì còn chưa mở cửa? Càng tiếp tục bày thế kháng cự giằng co, càng chứng tỏ tội danh ngươi bắt cóc quan chỉ huy Liên Bang là đúng! Biết điều thì mau mở cửa, để chúng ta đưa anh ấy đi, chúng ta còn có hy vọng đàm phán, bằng không…”
Từ khi Liên Bang xây dựng chế độ Tướng quân đến nay, đây là lần đầu tiên trong lịch sử các thành viên gia tộc Tướng quân thẳng thừng đối mặt trực tiếp, giương cao vũ khí chuẩn bị mở một cuộc tấn công vũ trang.
Lăng Hàm đương nhiên sẽ không đời nào bỏ qua cho Al Lawson.
Bất quá, việc chừa một cơ hội đàm phán, cũng đã khiến Al Lawson tan biến sạch mọi hứng thú vừa phát sinh.
“Hừ, nhãi ranh nhà họ Lăng, các ngươi cho rằng bản thân rất thông minh, đúng chứ?” Al ung dung nhếch môi “Dễ dàng bao vây ta ở trong tòa nhà này, cũng chắc chắn ta không dám đả thương anh trai các ngươi.
Không sai, ta không giống các ngươi, không thể đưa tính mạng Lăng Vệ ra để đặt cược.
Đối với ta mà nói, bất cứ điều gì có thể giúp Vệ Đình quay trở lại đều rất mực giá trị.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa ta sẽ dâng cả tính mạng của mình cho những kẻ ti tiện bỉ ổi như các ngươi!”
Đôi đồng tử màu cà phê của Al, chậm rãi híp lại, bắn ra quang mang sắc lạnh.
“Muốn đẩy ta vào chỗ chết, các ngươi còn kém lắm.
Đợi đến khi nào mọc đủ lông, lăn xả từng trải ngoài chiến trường vài năm đi rồi hẵng tính!” Đưa ánh mắt bén nhọn khinh thường đảo qua những khuôn mặt non nớt trên màn hình, sắc mặt Al hờ hững lạnh nhạt.
Lăng Hàm và Lăng Khiêm đồng thời sầm xuống.
Cảm giác bất an dấy lên.
Bọn hắn đã xem nhẹ điểm nào?
Giữa một mảnh tĩnh lặng, tiếng hú khẩn cấp chói tai bất ngờ the thé xuyên thủng màng nhĩ.
“Trưởng quan! Là hạm đội Liên Bang! Bọn họ đã tiến vào căn cứ Tucson!”
“Số lượng đối phương có đến hơn một ngàn tàu chiến!”
“Báo động! Chúng ta đang bị bao vây! Hiện tại chưa có giao tranh, ba trăm tàu chiến đang lọt vào trận hình vây ép!”
“Xin mau chóng chỉ thị có được sử dụng hỏa lực hay không! Trưởng quan xin mau chóng ra chỉ thị! Nếu không chúng ta sẽ không kịp đáp trả!”
Vô số âm thanh từ đủ mọi hướng thông qua loa dội đến, nội trong vài giây đồng hồ, sắc mặt Lăng Hàm đã liên tục biến đổi.
Hắn cả gan dùng vũ lực, chính là vì khẳng định căn cứ Tucson hiện tại không thể đủ hỏa lực để đấu lại bọn họ, nhưng giờ lại lòi đâu ra một cú đấm dội ngược dòng.
Hạm đội khốn kiếp này rốt cuộc từ đâu mà tới?!
Thân là người thừa kế ngôi vị Tướng quân của gia tộc tối cao toàn Liên Bang, hắn làm sao có thể thật sự hạ lệnh tấn công chính quân đội Liên Bang? Điều đó sẽ ảnh hưởng to lớn đến ba trong Quân bộ, liên lụy đến mẹ yếu ớt, đồng thời gây áp lực lên ngọn nguồn của mọi động thái lần này – anh Lăng Vệ – người vẫn đang bị khống chế trong tay Al Lawson!
Anh, em thật sự rất vô dụng, rất vô dụng…
“Không được nổ súng! Ta nhắc lại một lần nữa, không được nổ súng!” Lăng Hàm cơ hồ nghiến răng, thét lớn ra lệnh rút lui các tàu chiến “Hạm đội kia do ai dẫn đầu?!”
“Đối phương thông tri, tuyên bố là thuộc hạ của Trung tướng Neville!”
Trung tướng Neville?
Lão già chết toi!
“Lão già chết toi!” Trong lúc Lăng Hàm thầm mắng, Lăng Khiêm bên cạnh đã trực tiếp rống ra khỏi miệng.
Khuôn mặt tuấn mỹ trở nên hung ác dữ tợn, vặn vẹo gằn giọng “Lão thế nhưng cấu kết với gia tộc Lawson, điều binh áp chế Lăng gia, chờ đến khi trở về Thường Thắng Tinh, nhất định phải cho lão trả giá thê thảm!”
Nhưng hiện giờ, bất hạnh thay, anh em nhà họ Lăng dường như chỉ có thể để người ta nắm thế chủ động.
Ba trăm tàu chiến bên ngoài nhận được hiệu lệnh rút quân, Lăng Vệ hạm ở giữa như mất đi lá chắn, trên bầu trời từ bốn phương tám hướng xuất hiện một quân hạm khổng lồ, dẫn đầu đội hình dần dần tiến tới phía Lăng Vệ hạm.
Đó chính là quân hạm chiến đấu loại hình mới dưới quyền chỉ huy của Trung tướng Neville.
Chỉ chốc lát, cỗ quân hạm đen sì đã chiếm cứ một khoảng không lớn, che lấp gần như toàn bộ ánh sáng bên dưới.
Lăng Vệ hạm bị bọc ở giữa, chẳng khác nào một đứa trẻ bị một gã khổng lồ đe dọa.
Trên bầu trời trượt ra một khoang trắng, một con thuyền phóng ra khỏi hạm đội, đáp xuống mặt đất, đậu ở ngay trước cửa tòa nhà BK7, chen vào giữa lực lượng hai bên đang ra sức giằng co.
Trung tướng Neville được vài vị quan tâm phúc vây quanh phía sau, sắc mặt âm trầm từ cửa khoang thuyền bước ra.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì? Còn chưa đuổi được lũ Đế Quốc cút về nước, các người đã tự giết chết nhau rồi đúng không?! Tất cả buông vũ khí cho ta!”
Vị Trung tướng chiến công sáng chói nhưng tính cách nóng nảy lửa này, một khi cất giọng mắng chửi, chất giọng trầm khàn sẽ chuyển sang ồm ồm rung rung như chiếc cọc gõ vào chuông lớn, lọt vào màng nhĩ khiến tai ù cả lên.
Rống một tiếng như sấm rền xong, Trung tướng tiếp tục giận tím mặt nghiến răng nghiến lợi mắng sa sả.
“Quân bộ cung cấp vũ khí cho các ngươi, là để các ngươi giết lũ quân tặc Đế Quốc, không phải để các ngươi giết lấy chính Liên Bang ruột thịt! Thật bẽ mặt làm sao!!!”
“Dư Phác Nguyên! Đừng tưởng chui trong cỗ chiến cơ đó thì ta không biết ngươi đang ở đâu! Toàn bộ chiến cơ chiến đấu hiện tại đều ở trong trạng thái không được phép hành động, óc ngươi là óc heo hay sao? Thậm chí là óc heo đi nữa cũng còn tốt hơn ngươi, cũng còn biết đâu là đồng loại của mình! Lăng Vệ hạm là một nơi công tác lý tưởng, thế nhưng chưa được hai tháng, ngươi đã học lấy trò cầm súng chĩa thẳng vào người nhà! Đây là những gì Lăng Vệ dạy các ngươi sao?! Lũ đầu đất dốt nát, đến heo đến chó cũng chẳng thể ngu đần được như các ngươi! Nếu đã khởi động chiến cơ rồi thì đâm thẳng vào tòa nhà chết quách luôn đi, đừng làm nhục mặt toàn thể trước lũ Đế Quốc!!!”
“Sử dụng vũ khí Quân bộ cung cấp trong giao tranh ẩu đả đều lọt vào tử tội! Nếu các người thiếu não, thì hãy dùng đầu gối mà suy nghĩ cho kỹ càng!”
Trung tướng Neville không phải là quân nhân quyết đoán nhất Liên Bang, nhưng gã, khẳng định là quân nhân biết mắng chửi nhất toàn bộ Liên Bang này.
Suốt mấy chục năm nay, gã chẳng những ra sức đánh trận, mà còn dốc hết kinh nghiệm truyền thụ cho vô số lứa học trò.
Chỉ cần đã lên lớp của gã, thì không một người nào là chưa từng nghe tiếng mắng ra rả đến xói tai của gã.
Hết khóa này đến khóa kia, đến tận lúc được điều động tới trăm ngàn căn cứ khác nhau, trong lòng bọn họ vẫn luôn tồn tại sự kính sợ vị trưởng quan này.
Đây cũng là điểm khiến Quân bộ vừa mắt gã, là một trong những nguyên nhân trọng yếu giúp gã trở thành quan chỉ huy căn cứ đặc huấn.
Mọi người bị gã mắng đến xám ngoét mặt mày.
“Cả ngươi nữa, Emerson! Trong lúc căn cứ Tucson bị đánh lén ngươi đã chui nhủi ở đâu? Khi Trung tướng Miran bị giết hại, lúc đó ngươi đang làm gì?! Đối đầu với kẻ địch thì nhục nhã co vòi lại, giờ thì dám vác pháo laser nhằm vào Trung tướng nhà mình như vậy sao?! Thứ súc sinh! Ngươi đã quên ai là người dạy cho ngươi phóng quả pháo đầu tiên rồi đúng không? Ranh con hèn kém! Ngươi phóng pháo ra cho ta! Nếu không, ta sẽ tống xéo ngươi cút đi làm đĩ điếm cho lũ Đế Quốc! Đó mới chính là nơi xứng đáng cho đám nhát cáy các ngươi rúc vào!!!”
Thiếu tá Emerson bị gã chỉ đích danh tái mặt, sợ hãi lập tức buông tay khỏi nút điều khiển.
Các phân đội chiến cơ chiến đấu đang lơ lửng trên không trung, cũng sớm xấu hổ vạn phần mà giấu mặt sau buồng cabin.
Tình cảnh giương cung bạt kiếm, dưới câu từ đay nghiến cùng lời lẽ miệt thị của thượng tướng, nhất thời vơi đi phần nào.
“Trung tướng Neville.” Lăng Hàm bước chân trầm ổn đi tới bên người thượng cấp đang nổi giận đùng đùng, nhìn thẳng vào hai mắt gã, trầm giọng nói “Al Lawson bắt cóc quan chỉ huy Lăng Vệ của Liên Bang! Ông đang bao che cho y sao?”
Cặp mắt Trung tướng Neville trợn lên hung tợn.
Phát hiện mình không thể hù thằng nhãi cuồng vọng nhà Tướng quân, Trung tướng Neville hừ một tiếng, dùng chất giọng trầm đục ồm vang nói “Ta không bao che cho bất luận kẻ nào! Nhưng nếu người trong Quân bộ tự ý giết hại lẫn nhau, ta tuyệt đối không ngồi yên.
Cho dù các ngươi là con trai của Lăng Thừa Vân đi nữa, nếu gây nên tội trạng tày đình, cũng nhất định bị phán tội chết!”
“Vậy thì gia tộc Lawson bắt cóc quân nhân có thể được khoan dung?”
“Bắt cóc quân nhân là tội lớn, đương nhiên cũng sẽ bị nghiêm trị!”
Lăng Hàm giương mắt, trong đôi con ngươi là tinh quang lợi hại.
Hắn mở đôi môi.
Nhưng dường như biết hắn sẽ nói gì, cánh cửa kim loại tòa BK7 tích hợp lưới phòng hộ vẫn luôn khép chặt, đúng lúc này lại từ từ mở ra.
Một bóng dáng điềm tĩnh, theo hai cánh cửa mở rộng, tiến vào tầm mắt mọi người.
Al Lawson trong bộ quân phục Thiếu tướng đen tuyền, thần sắc lạnh nhạt, thân hình cao ngất rốt cuộc xuất hiện.
“Al Lawson! Anh của tao đang ở đâu?!” Lăng Khiêm mắt tràn ngập lửa giận.
“Trung tướng Neville, cám ơn đã trợ giúp.”
“Không cần cám ơn, ta không phải vì trợ giúp ngươi mà đến.
Sự việc lần này, ta không giúp bất cứ kẻ nào! Nếu ngươi thực sự bắt cóc quan chỉ huy Liên Bang, ta sẽ làm chứng cho Lăng gia! Đừng tưởng các ngươi là người thừa kế quân quyền thì có thể ngang nhiên xằng bậy! Mẹ kiếp!”
Lời nói dứt khoát của Trung tướng Neville, khiến anh em nhà họ Lăng cũng cảm thấy kinh ngạc.
Lão già chết tiệt đó tuy rằng phá ngang chuyện tốt của bọn họ, nhưng cho đến bây giờ, vẫn giữ thái độ trung lập.
Điều này so với phỏng đoán ban đầu đương nhiên tốt hơn nhiều lắm.
“Như ta đã nói, không có chuyện bắt cóc, chỉ e có người muốn vu oan giá họa cho gia tộc Lawson.
Quan chỉ huy Lăng Vệ đã đến đây gặp mặt, cùng ta thảo luận một vài vấn đề trong quân đội…”
“Hàm hồ!”
“Lăng Vệ hạm có công việc khẩn cấp cần xử lý, ta yêu cầu lập tức gặp được hạm trưởng của chúng ta!” Lăng Hàm lạnh lùng dồn ép.
Bây giờ không phải là thời cơ tốt để tranh luận.
Nếu Trung tướng Neville đã duy trì thái độ trung lập, thì đây là điều không thể tốt hơn.
Quan trọng nhất là mau chóng đưa anh từ bên người Al Lawson trở về, còn hận thù cá nhân sẽ tính toán sau.
Thật sự là, lòng nóng như lửa đốt.
“Lăng Vệ hiện tại đang ở đâu?” Trung tướng Neville hỏi.
“Ở trong tòa nhà.”
“Đây không được tính là câu trả lời! Al Lawson, mày không nhất thiết phải tiếp tục kéo dài thời gian nữa! Tao muốn nhìn thấy anh của tao ngay lập tức! Chính tao sẽ tự mình xác nhận!”
Al lạnh nhạt quét mắt nhìn Lăng Khiêm một cái.
“Chuẩn tướng Lăng Vệ đang trao đổi kinh nghiệm tác chiến với quan chỉ huy căn cứ Tucson.
Thằng nhóc các ngươi có cần khẩn trương vậy không? Chờ cuộc họp chấm dứt, cậu ta rất nhanh sẽ có mặt tại đây.
Ta đã ở nơi này, còn có Trung tướng Neville làm chứng, chẳng lẽ có thể không màng danh dự gia tộc Lawson lừa gạt các ngươi?”
“Cái gì?!” Lăng Hàm gần như nhảy dựng, sắc mặt trầm trọng “Ngươi giao anh ấy cho Vương Duyệt?!”
Biểu hiện của hắn, khiến Al Lawson chợt cảnh giác.
“Bọn họ đang cùng ở chung một chỗ, có vấn đề gì?” Al hỏi như bản năng.
“Có phải là tâm phúc của ngươi hay không?”
“Sao?” Y nhướng mày.
“Ta đã đoán được Vương Duyệt là kẻ trợ giúp cho ngươi, nhưng đối tượng mà hắn trung thành, là cá nhân ngươi, hay vẫn là gia tộc Lawson?” Khuôn mặt anh tuấn của Lăng Hàm phủ kín sốt sắng, ánh mắt nhìn Al chằm chằm bức bách, rít từng chữ một “Ngươi sẽ không giao anh của ta, vào tay tâm phúc của Lawson tướng quân chứ?!”
Từng chữ phảng phất như biến thành kim nhọn đâm vào tai.
Cơ thể Al Lawson hoàn toàn cứng đờ.
Sắc mặt khẽ biến.
Chết tiệt!
Y đã quá chú tâm đến việc hồi sinh Vệ Đình, quá chú tâm đến việc đối phó anh em họ Lăng!
Sao y có thể quên mất đứa em còn đang ngồi trên chiếc ghế Tướng quân kia?
Sao có thể không để mắt tới thái độ của các Tướng quân đối với Lăng Vệ?
Lawson tướng quân, đứa em trai già nua mập mạp, không bao giờ quan tâm đến Vệ Đình, chỉ lo lắng đến tồn vong của gia tộc Lawson.
Trong mắt của những kẻ quyền thế, bất kể là Lăng Vệ hay Vệ Đình, đều là những tính mạng có thể tùy tiện hy sinh.
Y như thế nào có thể ngu xuẩn đến mức độ này?!
Chuyện thẩm vấn Lăng Vệ, thế nhưng mù mắt giao lại cho Vương Duyệt luôn nguyện trung thành với gia tộc Lawson!
“Khốn kiếp!” Al mặt mày sa sầm gầm lên, xoay người, chạy như bay vào trong tòa nhà.
Lăng Hàm cùng Lăng Khiêm cơ hồ đồng thời lao vào theo, gắt gao đuổi bám phía sau!
Trung tướng Neville cũng chửi nhỏ một tiếng, dắt theo hơn mười cấp dưới, vội vàng truy sát nút!
.