Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt FULL




Phòng khách sạn xa hoa, tựa như địa ngục.

Bởi vì sợ hãi một đêm trước đối với đồ chơi tình dục cắm vào còn tràn đầy, lại cởi quần, trước mặt em trai lộ ra vật đàn ông to lớn, khuôn mặt Lăng Vệ lộ ra biểu tình hoảng sợ.

“Không được!”

“Cái gì không được? Anh lại quên mất lời thề mình vừa nói! Cho dù không có lời thề gì, tự mình thoải mái là được rồi.
Không để ý tới người chết sống vì anh, cũng là rất ích kỷ.” Lăng Khiêm lạnh lùng liếc cậu, cũng rất nhanh lại lộ ra nụ cười có thâm ý khác, “Có điều, có lẽ có phương pháp giải quyết tương đối hòa hoãn hơn.”

Bức bách cùng với dâm uy, Lăng Vệ bị buộc đáp ứng yêu cầu bỏ đá xuống giếng của Lăng Khiêm, thề thốt.

“Sau ba ngày, nhất định tuân thủ hiệp định, cho cậu tùy… tùy ý… làm như vậy.”

Không cam không nguyện nói ra lời hứa đáng sợ, Lăng Vệ bị tra tấn đến thiếu chút nữa rơi nước mắt.

Mặc dù như thế, Lăng Khiêm vẫn không dễ dàng buông tha cậu.

Trước khi đi ra, mệnh lệnh anh trai dùng tay xoa nắn hầu hạ dục căn bành trướng nảy lên của mình.
Hắn nhẫn nại thật lâu, trong chớp mắt từ nửa thân dưới trần trụi của Lăng Vệ liền cứng rắn đến khiến người phát điên, vì thế, Lăng Vệ không dùng nhiều thời gian đã khiến hắn bắn ra.

“Hô, anh thật tuyệt!” Rên rỉ thỏa thích say sưa, hơn nữa cứng rắn cầm lấy tay Lăng Vệ, dùng trọc dịch màu trắng mình lưu lại tại đỉnh làm bẩn đầu ngón tay thon dài khêu gợi của anh.

Đầu ngón tay bị bắt bôi đầy tinh dịch của em trai, Lăng Vệ bị làm nhục, tức giận đến đỏ bừng mặt.

“Anh, cũng bôi tinh dịch lên cái tay kia.”

Lúc Lăng Vệ thủ dâm cho hắn, chỉ dùng tay trái.

Nhìn thấy vẻ mặt nhanh phát điên “Cậu mơ tưởng” kia của anh trai, Lăng Khiêm từ đáy lòng cảm vui vẻ khi bắt nạt được anh cả đáng yêu.
Đôi môi xinh đẹp hơi giương lên, “Nếu anh nghe lời, em sẽ từ bi, hôm nay trước khi đi ra, sẽ quên cắm gậy mát xa vào cái mông của anh.
Hay là anh thích cắm gậy mát xa đi dạo phố hơn?

Điều kiện này, Lăng Vệ căn bản không thể nào chống cự.

Màu gậy mát xa hồng phấn vẫn còn rơi trên cái thảm ban nãy, giống như một bằng chứng phụ nguy hiểm ác độc.

Lăng Khiêm lại đắc thắng.

Dưới nụ cười dương dương đắc ý của hắn, Lăng Vệ xấu hổ ngồi xổm xuống, dùng đầu ngón tay chạm vào bạch dịch còn nóng nóng sền sệt trên thảm, yên lặng bôi lên hai tay mình hương vị giống đực phát tán của phái nam nhỏ tuổi, nhuộm đầy năm ngón tay, bàn tay sạch sẽ của cậu.
Thậm chí mu bàn tay cũng không thể may mắn thoát khỏi.

“Thật ngoan.”

Sau khi hoàn thành, còn phải tiếp nhận cái hôn cường liệt ý vị chiếm giữ.

“Được rồi.
Đừng nhìn chằm chằm em như vậy.
Hại em lại cứng lên rồi nha.
Em sẽ không buộc anh bôi thứ của em đi dạo phố, ít nhất trước mắt sẽ không.
Anh đi rửa tay đi.” Sau khi Lăng Khiêm cảm thấy mỹ mãn, tất cả mới chấm dứt, cười nói với Lăng Vệ, “Chờ một chút, chúng ta sẽ đi ra.”

Lăng Vệ trì hoãn thật lâu trong phòng tắm.

Rửa tay hao phí không ít thời gian, tiếp theo, cậu còn thử làm cho quân phục dúm dó phẳng phiu một chút.

Ở trường quân đội nhiều năm, cậu không thể chịu đựng được quần áo nhăn nhúm bẩn thỉu, nhất là quân phục trong tư duy luôn phải thẳng thớm mới tinh.

Tiếng gõ cửa, làm cho cậu phiền lòng xoay người.

Mở hé cửa ra, trầm giọng nói với người bên ngoài, “Tôi còn chưa xong, đợi lát nữa.”

“Anh, cái này cho anh.”

Thứ đưa vào có chút bất ngờ, lại là bộ quân phục trường quân đội Trấn Đế mới tinh, ngay cả cỡ cũng không sai

Lăng Vệ sợ hãi than một hồi, lập tức lửa giận bốc cháy lên trong ngực bụng.

Lăng Khiêm nó vốn đã thiết kế tốt! Cái gì đều sớm có chuẩn bị!

Thay xong quần áo, mở cửa, kinh ngạc phát hiện Lăng Khiêm đã thay quân phục Chinh Thế mới trong phòng.

Tuy tức giận đến lợi hại, ánh mắt chạm đến Lăng Khiêm thân hình thon dài, mặc quân phục màu trắng đẹp trai, cũng không khỏi không tán thưởng phong độ thế gia tướng quân toát ra trong xương cốt ấy.

Chỉ cần trên mặt Lăng Khiêm không có cợt nhả đáng ghét.
Lúc im lặng, đích xác có loại khí thế kiên cường dứt khoát phát ra.

“Bộ dáng anh mặc quân phục, thật sự là rất đẹp trai.” Lăng Khiêm cũng đánh giá người từ trong phòng tắm ra.

Tao nhã tới gần, môi nóng kề vào tai, thấp giọng hỏi, “Anh cả ngày ở trong trường quân đội ăn mặc đẹp trai như vậy đi tới đi lui, làm cho người ta thèm nhỏ dãi, trong trường quân đội Trấn Đế nhất định có rất nhiều người buổi tối nghĩ tới khuôn mặt của anh mà tự an ủi.”

Hắn luôn có thể dễ dàng làm cho Lăng Vệ chật vật khốn quẫn.

“Nói bậy cái gì? Chỉ có cậu mới có thể biến thái như thế.” Lăng Vệ lạnh mặt, “Không phải muốn đi ra sao? Định đi nơi nào?”

“Anh muốn đi đâu?

“Cậu là quan trên của tôi, người quyết định hẳn là cậu.” Sắc nhọn ném lại lời nói về cho Lăng Khiêm, quân phục mới tinh phẳng phiu làm nổi lên khí thế lão luyện, Lăng Vệ không tự do trở nên cường ngạnh, “Dù cho tôi nói ra nơi bản thân muốn đi, cậu cũng sẽ bác bỏ, sau đó dùng quyền lực của cậu ép tôi đi với cậu.”

“Chậc chậc, anh cũng rất thông minh nhé, biết dùng phép khích tướng với em.
Đáng tiếc a, em chính là sinh viên ưu tú đứng đầu về chiến thuật tâm lý trong hệ chỉ huy, sẽ không dễ dàng mắc mưu.” Lăng Khiêm búng tay.
“Vốn định cùng đi nơi anh muốn đi.
Bây giờ đổi ý, do em quyết định hành trình.
Anh, nhớ kỹ bài học này, cũng không thể chơi thủ đoạn tâm lý với em nha.”

Khi rời khỏi khách sạn tính tiền, giá cả xuất hiện trên hóa đơn, làm cho Lăng Vệ không thể tin vào hai mắt của mình.
Biết nơi này chi phí rất cao, có điều chỉ là một căn phòng buổi tối, lại có thể có loại giá này?

Lăng Khiêm không thèm quan tâm kí tên trên hóa đơn, dẫn Lăng Vệ ngồi trên chiếc xe hình đĩa rêu rao kia.

Mục đích của hai người, cũng là một nơi vô cùng xa xỉ.

Lấy cuộc sống tại trường quân đội cứng nhắc của Lăng Vệ, cũng từng nghe cái tên “Cảnh đẹp linh hoạt”.

Câu lạc bộ chỉ người có đặc quyền mới có thể tiến vào, chi phí đắt đỏ.
Nghe nói tương ứng với cơ sở phục vụ toàn bộ.
“Không cần căng thẳng.
Hôm nay sẽ không mang anh đi cửa hàng đồ chơi tình dục.
Lần trước mua đều mới dùng mà, bằng không quá lãng phí tiền tiết kiệm của anh.” Câu lạc bộ trang hoàng đủ loại, Lăng Khiêm dường như ngựa quen đường cũ, cự tuyệt dẫn đường của người hầu nữ xinh đẹp, lập tức dẫn Lăng Vệ đi vào trong, ấn nút thang máy, “Chỉ là mang anh đi ăn cơm, sau vận động kịch liệt, chẳng lẽ bụng anh không đói sao?”

Lăng Vệ cố gắng hết sức không để ý tới ngôn từ hạ lưu mờ ám của hắn.

Sau khi ra khỏi thang máy, tới nhà hàng cao cấp nằm ở tầng cao nhất

Lăng Vệ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc với phong cảnh xuất hiện trước mắt.
Lăng Khiêm nhìn cậu, thú vị cười rộ lên, “Anh chưa từng tới nơi này đi?

“Đương nhiên chưa.” Lăng Vệ từ trước đến nay tránh nơi xa hoa, cậu cảm thấy nó không thuộc về thế giới của cậu.

Nhưng nhà hàng trước mắt, thật sự làm cho người ta kinh ngạc.

Không nghĩ tới có thể được thấy lâm viên Trung Quốc cổ trong truyền thuyết của thời đại trước, bất kể là có giống hay không, nhưng núi giả, đình đài, lầu các mà tầm mắt trông thấy, gần như giống y xuất hiện trong video hư cấu.

Phong cảnh sắp xếp trình tự sâu xa, chằng chịt thích thú, không trung thậm chí phất phới hơi nước mơ hồ, tuyệt đẹp đến làm người ta cảm động.

Ở tầng cao nhất trên không tạo ra phong cảnh làm rung động như thế, nhất định hao không ít tâm huyết của nhà thiết kế.

Cũng là một công trình khổng lồ.

“Núi giả bên kia, còn có giống thực vật gọi là cây liễu, đều là cố ý dùng quân hạm chở từ trên trái đất tới.
Lăng Khiêm mỉm cười, trái đất mặc dù đã bỏ hoang rất nhiều thế kỷ, đã không còn loài người cư trú, thế nhưng vẫn có không ít thứ tốt.”

Lăng Vệ bị dẫn theo, đi lại trên con đường đá nhỏ giống như trong mộng.

“Anh rất thích chỗ như thế.”

“Vậy sao?”

“Ít chơi chữ trước mặt em đi.” Giọng nói Lăng Khiêm hơi trầm, “Anh thích cái gì, chẳng lẽ tự anh không biết sao? Phải dùng cái loại chữ như đúng mà là sai này tới lấy lệ? Lại nói, nếu em không xác định đây là sở thích của anh, cũng sẽ không mang anh tới nơi này.”

Lăng Vệ bị quở trách vô cùng xấu hổ.

Thân là anh cả, lại là sĩ quan dự bị, lại có thể bị em trai dạy bảo như thế.

Thế nhưng, cậu không thể cãi lại.

Lăng Khiêm quả thật hiểu rõ sở thích của cậu.
Nếu so sánh, cậu là anh trai đây mới không có cái lập trường ấy.

Sau khi chuyển vào núi giả, tiếng nước chảy róc rách càng phát ra rõ ràng.
Lăng Vệ trong hi vọng thiếu chút nữa phân không rõ phương hướng, đi theo Lăng Khiêm dẫn đường, đi qua một cây liễu rủ

“Rất thú vị đi?” Giọng nói của Lăng Khiêm lại trở nên thật đắc ý lấy lòng.

Đúng vào lúc ăn cơm, trong nhà hàng ngồi mấy bàn người, hai ba người tụ một chỗ, đang vừa dùng cơm, vừa nói cười.
Nhìn ra được, toàn bộ là người có thân phận.

Cũng đúng.
Câu lạc bộ này, vốn chính là người đặc quyền mới có thể gia nhập.

Khi bóng dáng hai anh em xuất hiện, toàn bộ nhà hàng an tĩnh lại một cách kỳ lạ.

Ánh mắt mọi người chuyển hướng sang bọn họ, Lăng Vệ cảm thấy gây nên sự chú ý cũng không phải là Lăng Khiêm, mà là chính cậu.
Cậu cúi đầu nhìn đồng phục màu lam đậm trên người mình, sợ rằng có tư cách tiến vào cũng chỉ là nhân vật quyền uy tương lai của trường quân đội Chinh Thế.

“Bọn họ đều đang nhìn anh nha.
Anh trai.” Trong lời nói của Lăng Khiêm chứa thâm ý khiến cho Lăng Vệ không thể phỏng đoán.

Hắn cầm lấy cánh tay Lăng Vệ, giống như sợ cậu chuồn mất.

Đi vào nhà hàng, chọn vị trí gần cửa sổ, nơi này có thể nhìn thấy dòng nước nhân tạo và cây liễu bên ngoài, phong cảnh hợp lòng người.

“Ăn cái gì?” Lăng Khiêm đưa thực đơn cho Lăng Vệ.

Lăng Vệ nhíu mày với chữ tiếng Trung trên thực đơn.

Căn cứ vào chương trình học huyết thống, cậu và tướng quân Lăng cùng một giống người, hẳn là có nguồn gốc với Trung Quốc trên trái đất cổ đại, có điều, loại chữ tiếng Trung này dưới chế độ hệ thống văn tự liên bang, đã dần dần biến thành thứ chỉ có người nghiên cứu chuyên nghiệp mới hiểu.

“Anh không thích những thức ăn này? Cũng phải, đều là tên món ăn Trung Quốc cổ đại, gì mà phỉ thúy bát trân (1), căn bản không biết là cái gì.”

“Không phải.” Lăng Vệ không muốn vòng vo, nghiêm nghị trả lời, “Tôi chỉ là không biết xem văn tự của Trung Quốc cổ đại.” Nếu như không phải rất có hứng thú đối với Trung Quốc thời cổ đại, cậu có lẽ ngay cả trên thực đơn chính là chữ tiếng Trung cũng chưa chắc đã biết.

“Xin lỗi, em không để ý.” Lăng Khiêm sau khi ngớ ra, lập tức rút thực đơn Lăng Vệ trên tay Lăng Vệ, “Em từng học tiếng Trung, vì thế không nghĩ vấn đề trên phương diện này của anh.
Em xin lỗi, em không cố ý khiến anh khó xử.” Hắn nhẹ nhàng hơn một chút.
Giống như hi vọng bù lại thấp giọng hỏi, “Em đọc tên mấy món ăn đặc biệt trên thực đơn cho anh nghe nhé?”

Lăng Vệ giật mình.

Cậu vốn tưởng rằng Lăng Khiêm sẽ không nể nang chút nào tăng thêm chế nhạo với cậu.

Lăng Khiêm thật sự đọc hết các món ăn quan trọng một lần, có cái tên Lăng Vệ từng xem qua trong tư liệu dùng ngôn ngữ liên bang, không nghĩ lại thật sự có người có thể căn cứ vào phương pháp cổ mà làm ra.

“Ngoài mấy cái này, anh còn muốn ăn món gì nữa không?”

Bởi vì may mắn bước vào nhà hàng như vậy, Lăng Vệ có chút khó khăn rốt cuộc nên nếm thử món nào mới tốt.
Không phải ăn ngon, cậu chỉ là rất tò mò rốt cuộc sẽ có hương vị gì.
Trong tài liệu mơ hồ, Trung Quốc thời cổ, là một quốc gia tràn ngập văn hóa ẩm thực.

Lăng Khiêm nhìn ra do dự của cậu, “Món nào cũng gọi là được.”

“Không, quá lãng phí.”

“Đừng lo.”


Lăng Vệ còn muốn lên tiếng, Lăng Khiêm hảo tâm chêm một câu, “Dù sao tiêu cũng là tiền của em.
Tiền anh, giữ lại mua đồ chơi dùng trên người anh là được”.

Lại kéo đến chuyện này!

Lăng Vệ tức giận giống như bị người đánh một cái gậy, lập tức xoay mặt ra phía ngoài cửa sổ.

Lăng Khiêm trầm thấp cười, gọi một nữ bồi bàn mặc trang phục Trung Quốc cổ đại.
Gọi mỗi đồ ăn tương đối ngon trong nhà hàng năm đĩa.

Bởi vì Lăng Khiêm sau đó có xin lỗi, đồ ăn Trung Quốc tản ra mỹ vị rất nhanh được bưng ra từng món, Lăng Vệ bắt đầu bụng đói kêu vang cuối cùng vẫn là bỏ qua khó chịu với em trai, bắt đầu cùng ăn.

Nói chuyện phiếm trong trường quân đội, bầu không khí bữa trưa của hai anh em xem như không tệ.

Ăn được một nửa, lại có khách không mời mà đến tới quấy rầy.

“Lăng Khiêm, đây là anh cả của cậu?” Giọng điệu ngả ngớn, người thanh niên xuất hiện trước bàn cơm có một đầu tóc vàng đã được tỉ mỉ chải chuốt, “Hiếm thấy quân phục trường quân đội Trấn Đế gần như thế.
Quả nhiên không giống trường học của chúng ta.” Giọng nói thờ ơ biếng nhác, nghe cũng biết là con cháu thế gia sinh ra miệng đã ngậm chìa khóa vàng.

Hắn không mặc áo khoác, áo cũng chỉ có sơ mi, hơn nữa hai cái cúc áo trên cùng cũng không cài, nhưng chỉ nhìn quần quân đội màu trắng gọn gàng, liền biết hắn cũng là một học sinh của trường quân đội Chinh Thế.

Ánh mắt từ trên cao nhìn xuống khiến thái độ kiêu căng của hắn càng thêm rõ ràng.

“Phải, Y Ân, đây là anh của tôi.
Có gì dạy bảo?” Lăng Khiêm đặt đũa xuống, tao nhã lau khóe miệng, ngẩng đầu không thua khí thế liếc nhìn đối phương.
“Tên là Lăng Uy, đúng không?”

“Tôi tên là Lăng Vệ.” Lăng Vệ trầm tĩnh đón nhận ánh mắt quan sát của đối phương, “Có chuyện mời cậu nhanh nói, cậu quấy rầy anh em chúng tôi ăn cơm.”

Y Ân sửng sốt.

Một đứa con nuôi của tướng quân, ngay cả huyết thống cao quý chân chính cũng không có, không thể không học tại trường quân đội Trấn Đế, cũng dám biểu lộ ánh mắt không kiên nhẫn với hắn.

“Anh biết tôi là ai không?”

“Người quấy rầy tôi ăn cơm.”

Trước khi Y Ân nổi giận, Lăng Khiêm xen vào.

“Anh, hắn là em họ của Bội Đường.”

“Bội Đường?” Cái tên không quen thuộc, dường như từng nghe thấy ở đâu đó.

“Chính là người của gia tộc Tu La.”

Thì ra là thế, chẳng trách hắn lại có bộ dạng như thế.

Y Ân đắc ý nhìn cậu.

Lăng Vệ nghĩ, duy trì lễ phép của quân nhân, “Tôi từng gặp phu nhân Tu La, bà tới nhà gặp mẹ tôi, là một quý phu nhân rất có phong độ.”

“Hừ! Anh nói là bác gái cả của tôi sao? Bác gái cả của tôi luôn là phu nhân được người khác tôn kính nhất trong xã hội thượng lưu.” Lăng Vệ căn bản không ngờ đối phương đang chờ đợi cậu tỏ vẻ tôn kính.
Sau khi quét mắt Y Ân một cái, đúng trọng tâm nói, “Tôi không thể tưởng tượng được cậu lại là thân thích với vị đại nhân Tu La kia.”

Trong khi Y Ân xấu hổ giống như bị người đánh một bạt tai, Lăng Khiêm không lưu tình chút nào dữ dội cười, “Anh cũng quá trực tiếp.
Cho dù em có nghĩ ra, cũng không dám nói ra khỏi miệng, ha ha ha!”

Trong gia tộc Tu La, Y Ân là người không được coi trọng nhất, mặc dù cũng có huyết thống tôn quý, nhưng năng lực so sánh với anh họ Bội Đường, căn bản là khác nhau trời vực.

Nhưng tuy không có cái thiên phú tốt, bằng sự ra đời của hắn, cũng có thể vào học trong trường quân đội Chinh Thế.
Có thể nghĩ, dưới tình huống đặc thù ở thân phận, thiên phú cũng không đủ bằng người ta, tính tình Y Ân trở nên càng thô lỗ nóng nảy.

Tự ti cực độ, bóp méo thành tự phụ cực độ.
Gần như bất cứ lúc nào cũng lấy bối cảnh người của gia tộc Tu La ra khoe khoang.

Ở trong lòng hắn, bị Lăng Vệ bỏ qua, là sỉ nhục tuyệt đối không thể tha thứ.

Hoàn toàn không có phong độ con cháu thế gia nên có, Y Ân lập tức lộ ra biểu tình tàn bạo, chằm chằm nhìn Lăng Vệ, “Mỗi quan quân của trường quân đội Trấn Đế đều phải chịu sai phái của quân bộ.
Ở trong mắt chúng tôi, anh cùng lắm là một bia đỡ đạn bất cứ lúc nào cũng có thể đưa ra chiến trường mà thôi.
Hừ, đừng tưởng rằng nhà họ Lăng có thể che chở anh.
Không có thêm huyết thống chân chính, anh kiếp này cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, ngày sau rơi vào trong phạm vi quản hạt của nhà Tu La chúng tôi, anh cứ chờ coi đi!”

Uy hiếp kiêu căng như thế, nông cạn buột miệng mà ra.
Lăng Vệ ngạc nhiên.

Không phải là bởi vì cảm thấy nguy hiểm, mà là những thiếu niên này của nhà Tu La, thật sự là rất không có trình độ.

Cũng không chú ý tới, trên khuôn mặt Lăng Khiêm bên cạnh, xẹt qua âm trầm như cảnh giới.

“Y Ân.
Cậu dạo này có thấy em trai tôi không?” Lăng Khiêm đột nhiên mỉm cười dời đi vấn đề.

“Em trai cậu? Lăng Hàm khiến người ta chán kia?”

Hệ thống quân quyền liên bang là một kết cấu thú vị.
Các bậc trên của gia tộc Tu La và gia tộc Lăng đấu quên trời đất tại quân bộ, các phu nhân nhàn rỗi lại tụ hội nói chuyện phiếm, trút ra oán hận, sắm vai nhân vật vợ con và mẹ, đấu tranh giữa những người thừa kế đời thứ hai, lại bắt đầu từ trường quân đội.

Trước khi đám trẻ con còn chưa học được thâm tâm kế, đọ sức có thể là so sánh.
Sau khi lớn lên, có lẽ sẽ giống như bậc cha chú, mỗi người đều khẩu Phật tâm xà.

“Phải.
Lăng Hàm đang tham gia cuộc thi đặc thù hình thức mô phỏng khép kín.”

Nháy mắt, yên tĩnh đến tĩnh mịch.

“Cái… Cái gì? Không có khả năng!” Y Ân đã trắng bệch, cũng hiểu được ý nghĩa của cuộc thi này.
Vẻ mặt hắn không thể tin được.

“Lăng Hàm không có khả năng thành công xin, ngay cả Bội Đường xin cũng không thể thông qua.”

“Con yêu của tướng quân Tu La sốt ruột sao? Thế nhưng người cha có phong phạm tướng lĩnh chân chính của tôi đây, lại dứt khoát gật đầu đồng ý.” Lăng Khiêm nhún vai, “Đây có lẽ chính là điểm khác biệt tinh tế giữa tướng quân thượng đẳng đi?”

“Khốn kiếp! Cậu sỉ nhục gia tộc Tu La chúng tôi!”

“Tôi chẳng sỉ nhục cái gì.
Chỉ nói sự thực này mà thôi — Cha tôi lấy thân phận người giám hộ, đồng ý cho em trai tôi tham gia cuộc thi nguy hiểm tính mạng, mà gia tộc Tu La không cho phép Bội Đường tham gia.” Nụ cười nơi khóe miệng Lăng Khiêm càng lớn.

“Vậy thì thế nào?” Y Ân bị sỉ nhục đến có chút chật vật rống to hơn.

Người trong nhà hàng vẫn đang âm thầm chú ý bên này.
Hiện giờ, cuối cùng có cái cớ thích hợp, làm bộ như bị kinh động dời ánh mắt hào phóng qua, tập trung trên người ba người bọn họ.

“Không thế nào cả.” Lăng Khiêm sau khi mỉm cười, đột nhiên lạnh mặt, “Chỉ là sau này người của gia tộc Tu La các cậu trước khi muốn làm chuyện gì không tốt với anh tôi, trước tiên phải suy nghĩ chuyện này đã.”

Tạm dừng một chút, nhả từng chữ chứa đầy lực áp bức, “Trong đám người thừa kế đời thứ hai của các cậu, kể cả Bội Đường Tu La, có người nào có thể thông qua cuộc thi đặc thù hình thức mô phỏng khép kín? Hoặc là, các cậu có thể ứng phó với một người thông qua cuộc thi đặc thù hình thức mô phỏng khép kín bởi vì anh trai bị người làm gì mà phát cuồng trong tương lai không? Đừng quên.
Căn cứ pháp lệnh liên bang, người thông qua cuộc thi này, có thể có được đặc quyền mà học sinh tốt nghiệp Chinh Thế bình thường không cách nào có được tại quân bộ.”

Nhìn sắc mặt Y Ân lúc đỏ lúc trắng, Lăng Khiêm khẽ quét mắt coi thường hắn, “Được rồi, bây giờ mời cậu rời đi.
Chúng tôi muốn tiếp tục ăn.
Mặt khác cho cậu một cái đề nghị lương tâm, về sau lúc đụng phải anh trai tôi, tốt nhất lễ phép một chút, cũng đừng tùy tiện uy hiếp anh ấy.
Tính khí của tôi không tệ, còn có thể dễ dàng tha thứ đối với lời nói ngu ngốc.
Nhưng Lăng Hàm, đứa em trai đáng ghét kia của tôi, chính là phái hành động tiêu chuẩn.”

Lăng Vệ bị lời nói của Lăng Khiêm khiến cho rất mơ hồ, cuộc thi của Lăng Hàm và gia tộc Tu La, đối với mình lại có dính dáng không rõ ràng.
Cậu kinh ngạc nhìn gã nhà Tu La nổi giận đùng đùng rời đi, còn chưa kịp phản ứng, lại bị một cánh tay nắm chặt lấy cổ tay.

Dùng sức giống như mang theo tức giận, ngón tay gần như bóp vào bên trong thịt.

Lăng Vệ bị đau quay đầu.
Khuôn mặt khắc ở đáy mắt tràn đầy phẫn nộ.

Em trai đang không ổn định bộc phát bên cạnh, hơn nữa rất không lý lẽ, nó vừa mới chế giễu một người của gia tộc Tu La, làm cho đối phương chạy trối chết, hẳn là vì cái gì đó chứ

Vì sao đột nhiên phát hỏa?

Tên kỳ quái.

“Đi theo em!”

Rõ ràng vừa rồi còn nói muốn tiếp tục dùng cơm, sau khi Y Ân biến mất khỏi nhà hàng, Lăng Khiêm lại lập tức đứng lên, quăng lại món ngon quý đến đáng sợ đầy bàn, lôi Lăng Vệ khỏi nhà hàng.

Trong quá trình đè nút xuống thang máy và đợi, khuôn mặt tuấn mỹ của Lăng Khiêm khó chịu vô cùng, ngay cả bầu không khí xung quanh hắn cũng đông đặc, áp suất thấp tới cực điểm.

Lăng Vệ cảm thấy người đang hung tợn nắm lấy mình dường như là bom hẹn giờ bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

Sau khi cửa thang máy mở ra, không rảnh quan sát hành lang thiết kế mới mẻ độc đáo, trực tiếp bị Lăng Khiêm quen thuộc dùng sức kéo đến trước cửa ở hành lang cách đó không xa.

Lăng Khiêm lấy ra chìa khóa đã chuẩn bị, mở phòng giải trí tư nhân của câu lạc bộ mình đã đặt trước, không đợi Lăng Vệ di chuyển bước chân, trực tiếp thô lỗ đẩy anh trai đi vào.

Bộp!

Cửa gỗ vốn được thiết kế chậm rãi tự động đóng lại, bị Lăng Khiêm đạp một cước dường như trút giận.

Tính tình cuồng bạo bùng nổ không thể dừng lại, sau khi đạp cửa, cơ thể ngưng lại chốc lát, Lăng Khiêm nổi giận bắt đầu phá hoại thiết bị trong phòng.

Phương tiện giải trí điện tử đắt tiền, đồ trang trí ngoại tinh cầu tinh xảo hiếm thấy, cho dù là thứ khó có được bao nhiêu, hoàn toàn không đếm xỉa lạch cà lạch cạch đánh rơi trên mặt đất, giống như cuồng phong quét lá rụng, phòng giải trí trong phút chốc bị phá hỏng đến không còn thừa cái gì.

Lăng Vệ nhìn thằng nhóc bỗng nhiên phát điên này, quyết không tùy tiện với hành vi trút căm phẫn của hắn, “Lập tức dừng tay.
Lăng Khiêm.
Cậu phá hủy hết đồ vật rồi.
Phải bồi thường!”

“Câm miệng! Đứng một bên cho tôi! Nếu không tôi lập tức cưỡng hiếp anh!”

Lăng Khiêm căm tức nhìn quét trong phòng.
Chợt xoay người, nâng bàn trà trong suốt tạo hình thạch anh tím qua đầu, hung hăng ném vào tường.

Loảng xoảng! Bàn trà vô cùng thê thảm đánh lên vách tường, vỡ đầy đất.

“Tôi hận Lăng Hàm! Tôi hận Lăng Hàm! Tôi hận nó!” Sau khi phá hỏng mọi vật, oán hận trong cơ thể Lăng Khiêm dường như còn chưa trút hết ra.
Nếu không phải phòng có đầy đủ hệ thống cách âm lợi hại, có lẽ tất cả mọi người trong câu lạc bộ đều có thể nghe thấy tiếng rống giận của hắn, “Vì sao ba đồng ý cho nó tham dự cuộc thi, lại bác bỏ đơn xin của tôi? Vì sao! Vì sao có thể bảo vệ anh, là Lăng Hàm mà không phải tôi.
Tôi không phục! Không phục!”

Lăng Vệ khiếp sợ nhìn em trai đang điên cuồng hét lên, cậu không biết Lăng Khiêm cũng từng xin tham dự cuộc thi đặc thù hình thức mô phỏng khép kín.
Hơn nữa, vì sao lại có chữ như “bảo vệ anh” xuất hiện?

“Lăng Khiêm!”

“Tôi chỉ xin chậm hơn một chút.
Có thể thành tích bình thường cũng không ưu tú bằng Lăng Hàm.
Thế nhưng ba cũng quá bất công ! Tôi hận Lăng Hàm! Tôi hận ba! Cũng bởi vì tôi không giống ba như Lăng Hàm, vì thế ba mới bất công.”

Rống giận của em trai dường như vẫn còn tiếp tục.

Bộ dáng không khống chế được, làm cho người ta hoảng sợ mà lo lắng.

Lồng ngực Lăng Vệ không biết vì sao mà quặn đau từng trận.

“Tôi nghĩ.
Ba không phải bất công.
Ông hẳn là yêu thương cậu thôi.
Nếu như thành tích của cậu không tốt bằng Lăng Hàm, tham gia cuộc thi rất có thể sẽ…”

Cậu đến gần một chút, mà lời trấn an nói ra, lại lập tức bị Lăng Khiêm ôm chặt lấy giống như tìm được cọng rơm cứu mạng.

“Anh, anh đừng bị Lăng Hàm cướp đi.” Khuôn mặt bởi vì phẫn nộ mà nóng hổi, khẩn thiết dán chặt lên hai má băng lãnh mà ngạc nhiên của Lăng Vệ.

Nhiệt độ cao quá mức, thông qua nước da mặt truyền tới, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bốc cháy lên.

“Nói mê sảng cái gì?”

“Lăng Hàm chắc chắn sẽ cướp lấy anh, nó vì anh ngay cả mạng cũng không cần, chỉ cần có thể thông qua cuộc thi, nó chắc chắn không từ thủ đoạn nắm anh trong tay! Anh, nhận lời em, cho dù chỉ có nó có thể bảo vệ anh chu toàn, nhưng lúc tới thời điểm ấy, cũng không thể bỏ rơi em.
Anh mau thề với em! Nói sẽ không bỏ rơi em!”

“Mau thề đi, anh!”

“Tôi sao có thể?”

“Không muốn sao? Thật đáng buồn! Như vậy em bây giờ sẽ cưỡng hiếp anh đến khi anh chịu thề mới thôi!”

“Dừng tay! Lăng Khiêm! Cậu dừng tay lại cho tôi!”

Em trai nhỏ tuổi hơn mình, trong nháy mắt phơi ra thể lực tới cực điểm, Lăng Vệ hoàn toàn bị hắn đè trên mặt đất.
Quân phục chỉnh tề rất nhanh bị xé đến rách nát không chịu nổi.

Mông vừa bị giật quần lộ ra, vật cứng to lớn nóng bỏng liền không trình tự gì đâm đến chỗ sâu.


“A!”

Bị xâm phạm mãnh liệt xỏ xuyên qua đến sâu nhất, Lăng Vệ phát ra tiếng kêu thê thảm.

“Xin lỗi, anh, em biết là đau, nhưng anh cho em làm đi.
Chỉ có không ngừng xâm phạm thân thể của anh, em mới có thể an tâm.”

Hung ác tàn nhẫn đột nhập vào mông anh cả, giọng điệu sau đó nhổ tận gốc.

Lăng Vệ còn chưa kịp kêu đau, giây tiếp theo, nghênh đón lại là một cái xỏ xuyên qua cắm vào.

“A… Dừng lại! Không cần a a!” Sau khi liên tục bị cắm vào mấy cái, Lăng Vệ bị tra tấn đến mất mặt khóc kêu lên.

Xâm phạm của em trai lần này, kinh khủng gấp mười lần so với tối hôm qua.

Không hề khống chế, dường như muốn xuyên vào cậu đến cơ thể nứt ra thành mấy mảnh mới hài lòng.

“Không sợ nha, anh, em lập tức làm cho anh cũng thoải mái.” Lăng Khiêm cuồng dã động thắt lưng, khoái cảm xỏ xuyên qua anh cả, làm cho phẫn nộ cùng sợ hãi chạy dọc cơ thể hắn, đều bị thả ra.

Nam vật hung mãnh một lần lại một lần ma sát niêm mạc bên trong yếu đuối.

“Đừng! Đừng đụng nơi đó… Ô…”

Không nhìn thỉnh cầu nghẹn ngào của cậu, Lăng Khiêm vòng tay qua phía trước, cầm phân thân bởi vì bị cắm vào mà bị bức dựng đứng của anh trai, lấy tư thế chiếm giữ vui vẻ đùa bỡn.

“A! Buông… Buông tay… A… Ô… Đừng đâm nữa! Ưm…” Thứ cương lên bị người xâm phạm cầm thật chặt, mang đến đau đớn nghẹt thở, nhưng ở chỗ sâu trong thân thể bị côn thịt tập kích không gián đoạn, trong quá trình mềm mại bị tàn nhẫn cuồn cuộn đến mãnh liệt, lại sinh ra khoái cảm gần như sôi trào.

Giống như khi trời đông giá rét bỏ hai tay đông tím vào trong nước ấm áp.
Cái loại nhất thời chan chứa toàn thân này, vui sướng cay độc đau đớn khó mà nói rõ.

“Anh bắt đầu thoải mái sao? Kêu thật mê người nha”

Lăng Khiêm đong đưa thắt lưng tráng kiện, hai tay nâng hai chân dài xinh đẹp của Lăng Vệ lên càng cao.

Biến hóa động tác nhỏ bé, khiến nơi ma sát mật hợp trong cơ thể làm việc sinh ra phản ứng dây chuyền nghiêm trọng.
Lăng Vệ khóc kêu lên, rên rỉ đứt quãng.

Lăng Khiêm phát ra tiếng thở dài dường như hưởng thụ, “Nóng quá, bên trong anh giống như kem nóng đang tan chảy.”

Dịch ruột non mà ruột tiết ra, khiến cho cú nhấp càng thêm thông thuận, tiếng vang pít-tông vận động phát ra nhóp nhép.

“Không… Không cần a a…”

“Anh thực sự không thành thật, cứng rắn thành như vậy còn nói không cần cái gì?”

Tính khí Lăng Khiêm nắm, quả thực trướng lớn đến mức sắp bùng nổ.
Trên đầu ngón tay em trai, dịch trong suốt rỉ ra, cái đỉnh đang kêu gào, bây giờ thậm chí cũng bắt đầu tràn ra chất lỏng bạch trọc.

Bị khoái cảm điên đảo thác loạn tập kích.
Lăng Vệ dưới tình huống bị em trai mãnh liệt xỏ xuyên qua, thân thể hưng phấn lâm vào run rẩy.

“Thật sự… Ô ô… Tha cho tôi… Không được…”

Đại não hoàn toàn trống rỗng.
Lời nói đáng thẹn chỉ khi người phụ nữ bị người đàn ông xâm phạm mới có thể nói, lại từ trong miệng quan quân nghiêm cẩn đứng đắn nức nở phát ra.

“Muốn em tha cho anh, thì mau ngoan ngoãn thề”

“Không… Ô… A a… Dừng lại…”

“Không thề liền nhắm ngay điểm nhỏ mẫn cảm kia của anh dùng sức đâm nhé, hơn nữa còn vẫn chơi mẩu thịt này của anh.” Dùng sức nắm nam vật cương chơi, tay Lăng Khiêm khiến Lăng Vệ trong nháy mắt mất đi sức hô hấp.

“Ô… Đau quá! Dừng tay!”

“Cầu xin tha không có ích lợi gì, trừ phi em có được thứ em muốn, nếu không sẽ không dừng lại.
Dù cho anh có ngất đi, cũng sẽ làm anh tỉnh tiếp tục cưỡng hiếp đến khi chịu làm theo lời em nói mới thôi.” Ánh mắt hoàn toàn thuộc loại cao ngạo của Lăng Khiêm, tôn lên biểu tình tuấn mỹ lạnh lùng, mặc dù gợi cảm, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy cực kỳ sợ hãi, “Trong trường quân đội của anh không có chương trình học bức cung sao? Bên chúng em thế nhưng liệt vào chương trình học trọng điểm đấy, chia làm tra hỏi tâm lý và tra hỏi thân thể, loại bây giờ đối với anh đây, hẳn là tính vào loại thân thể đi?” Ung dung uy hiếp, hung vật to lớn to lớn mạnh hơn so với ban nãy ép vào trong cơ thể giữa cửa vào màu tường vi đến mức đáng sợ.
Phân thân phía trước lại bị người bức cung vô tình chặn lại, còn muốn dùng đầu ngón tay khiêu khích đùa bỡn.

Lăng Vệ bị buộc đến đỉnh sung sướng và đau đớn, trong tiếng thở dốc rên rỉ dâm mỹ của mình hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi.

“Không cần a… Ô… Tôi… Tôi thề.” Khuôn mặt cân đối, uốn éo thành thảm thương lại khêu gợi đau đớn.

“Rất tốt, xem như anh thông minh, nếu không em sẽ bắt đầu tra tấn núm vú và niệu đạo.
Mau thề với em, về sau cho dù phát sinh tình huống nào, cũng sẽ không tách ra khỏi Lăng Khiêm, cũng tuyệt đối sẽ không một mình chạy mất theo Lăng Hàm, thân thể của anh nhất định phải vĩnh viễn mở ra cho em.”

“Rất… Rất quá đáng!”

“Còn dám tranh luận với em sao?”

“A a a a! Ô… Không… Không cần…”

“Cảm giác đỉnh côn thịt cương cứng bị móng tay gãi thịt non có khó chịu không? Đây chỉ là dạo đầu nho nhỏ nha.
Trong tra hỏi thân thể còn có một nhánh là đặc biệt nhằm vào ngược tình dục, anh không phải cũng muốn thử một chút chứ?”

“Ô ô đừng như vậy… A a…!”

“Anh mau thề với em đi! Đúng rồi, lại thêm một hậu quả trài lời thề.
Anh nếu như vi phạm lời thề, sẽ nguyền rủa em ở trên chiến trường rơi vào tay địch, bị tra tấn một trăm ngày sau lại chết đi hài cốt không còn.”

Cho dù lý trí đã bị khoái cảm đau đớn cực độ làm cho hầu như không còn, lời Lăng Vệ đột nhiên nói ra, vẫn rung động đánh vào thần kinh Lăng Vệ.
Cậu quay đầu, hai mắt đẫm lệ sương mù dường như tìm kiếm biểu tình lúc Lăng Khiêm nói ra lời này.

Nhưng nghênh đón lại là bóng tối đau đớn cường ngạnh.

Lăng Khiêm sáp lại, hung ác đặt môi trên mi mắt ẩm ướt của cậu, cách mi mắt mỏng manh đầu lưỡi nhẹ nhàng đè đẩy giọt nước mắt hoảng sợ bên dưới, “Anh không được dời đi lực chú ý, nhanh lên! Vừa cảm thụ tư vị được côn thịt của em xâm phạm, vừa thề với em.”

“Phía sau… Ô… Ưm… Phía… Phía sau.
Tôi không thể…!

“Không được! Nhất định phải cộng thêm hậu quả vi phạm lời thề phía sau!”

“Ưm… Đừng sâu nữa… Lăng Khiêm! A a a a a a!!”

Trong giằng co kịch liệt, Lăng Khiêm thẳng lưng thật mạnh, bắn ra tinh dịch trong cơ thể anh trai.

Nhưng để trừng phạt anh trai không chịu khuất phục, lập tức lại bắt đầu đợt xâm phạm càng thêm hung ác thứ hai.
Sau mấy lần, lấy tinh thần và thể xác kiện mỹ kinh nghiệm rèn đúc của Lăng Vệ, cũng bị tra tấn đến hai mắt thất thần.

Cuối cùng, dưới hiếp bức không có ý dừng lại của Lăng Khiêm, ậm ờ nhả ra lời thề độc bị ép buộc, sau đó rất nhanh hôn mê giữa khuỷu tay em trai.

Chú thích

(1) bát trân: tám loại thức ăn quý giá ↑


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận