Địa điểm nói chuyện là phòng Lăng phu nhân hiện tại đang ở, đó cũng chính là phòng cũ của Lăng Vệ.
Đi vào là nhìn thấy trên giường bày ra bao la những bức ảnh gia đình, có Lăng phu nhân cùng Lăng Tướng quân tương thân tương ái tuổi trẻ, cũng có anh em sinh đôi khi còn nhỏ cực kỳ đáng yêu sinh hoạt, đương nhiên, càng không thể thiếu ảnh cả gia đình ảnh chụp chung.
Tuy rằng ảnh chụp rất nhiều, nhưng không có bừa bãi, thậm chí có thể nói là rất ngăn nắp.
Hiển nhiên, người đó đối với ảnh chụp cực kỳ quý trọng.
Lăng Hàm liếc mắt đảo qua, dùng trí nhớ rất mạnh mà nhận ra, ảnh chụp từ phòng ba mẹ chuyển qua còn thiếu ít nhất một tấm.
Là tấm ảnh Lăng Vệ ở học kì thứ nhất trường quân đội Trấn Đế.
Tấm ảnh kia là mẹ đến trường học thăm hỏi rồi chụp chung với anh, hai mẹ con thân mật mà sóng vai đứng trước cổng trường quân đội Trấn Đế, tràn ngập hạnh phúc.
Hiện giờ, tấm ảnh vốn dĩ ở trong album lại rơi ở chân giường.
Lăng Hàm bất động thanh sắc mà đi qua đi, xoay người nhặt lên tấm ảnh, đặt nó lên bàn học.
Lăng phu nhân yên lặng mà nhìn nhất cử nhất động của hắn.
"Mẹ, mẹ cần gì làm vậy chứ?"
Lăng Hàm kéo qua ghế qua, đem mẹ ngồi xuống.
Chính mình thì tỏ ra thái độ trịnh trọng, thu dọn ảnh chụp trên giường, ra vẻ không lưu tâm nhìn tới bàn học, đem hết ảnh bỏ lên trên.
Sau đó ngồi xuống bên giường đối mặt với Lăng phu nhân.
Trầm mặc vài giây, Lăng Hàm mở miệng, "Hội nghị Quân bộ toàn bộ đều được ghi hình lại.
Tuy rằng mẹ đã biết kết quả, nhưng con xin mẹ xem lại ghi hình hội nghị một lần.
Anh rốt cuộc là làm sao mà kế nhiệm ba, còn có là ai chủ đạo hội nghị, thúc đẩy đến kết quả như vậy.
Con tin rằng sau khi mẹ xem xong, sẽ tự có kết luận của chính mình."
"Mẹ đã có kết luận của mình."
"Mẹ, xin đừng....."
"Khóe miệng con.." Khuôn mặt Lăng phu nhân dịu dàng còn mang nhiều phần cố chấp, làm người ta không dám khinh thường, "Là nó đánh con?"
Ngữ khí vợ của Thượng Tướng quân, giờ phút này không một chút bình tĩnh.
Lăng Hàm không có ngu xuẩn mà lại nói dối.
"Đúng vậy."
Đây là đáp án mà Lăng phu nhân đã sớm xác định, nghe thấy Lăng Hàm trả lời, cũng không có phản ứng lớn, chính là chua xót đến buồn cười.
"Hai mươi năm qua, mẹ chưa bao giờ đánh nó, ba của con cũng chưa bao giờ đánh nó, hai con là em trai của nó cũng sẽ không cùng nó đánh nhau.
Không nghĩ tới hôm nay, nó lại đối với con của mẹ mà động tay động chân."
Lăng Hàm âm thầm nhíu mày.
Một câu tru tâm của mẹ nói ra như vậy đã đem Lăng Vệ đẩy xuống vị trí không ra gì.
Hắn sờ sờ khóe miệng, "Mẹ, chuyện này không liên quan đến anh,là con gieo gió gặt bảo, là con đi quấy rầy anh.
Tối hôm qua, ở trong phòng....."
"Mẹ không muốn nghe."
"Mẹ?"
"Ở trong phòng, không...
Có lẽ là cho tới nay, không chỉ ở trong phòng, có lẽ thậm chí còn ở phòng của ba mẹ, còn có ở trong trường quân đội, hoặc là một ít nơi mẹ căn bản không biết...
Các con cùng Lăng Vệ có gian tình, ba mẹ cũng không biết nên đối mặt thế nào.
Cái này, mẹ đã sớm đoán được."
Lăng phu nhân trong lòng cảm thấy buồn ức, âm điệu hơi cao, nhưng lại lập tức khống chế trở lại bình tĩnh rồi hít sâu.
"Mẹ cũng đã từng khiếp sợ, cũng thử khuyên bảo Lăng Khiêm không cần tiếp tục lún sâu, nhưng là đứa bé kia vì yêu Lăng Vệ mà đau khổ, nó đau khổ đến không tiếc thương tổn chính mình."
Nghĩ đến đứa con đã mất đi, đôi mắt Lăng phụ nhân mãnh liệt đỏ lên.
Cố gắng hết sức mới không chảy ra nước mắt đang run rẩy.
"Nếu một người, yêu mà không để ý đến hậu quả, cho dù là thế tục không dung, mẹ nghĩ ít nhất cũng có thể chiếm được một ít đồng tình, Lăng Khiêm là coi trọng nó như vậy.
Chính nó có bản lĩnh đặc biệt, rõ ràng có năng lực giải cứu ba cùng em trai ngoài tiền tuyến, nhưng lại khoanh tay đứng nhìn.
Vị trí Thượng Tướng quân đối với nó quan trọng thế sao....."
"Mẹ thật sự hiểu lầm anh rất nhiều, cho nên, con lần thứ hai xin mẹ xem lại toàn bộ hội nghị Quân bộ."
Lăng phu nhân lạnh lùng mà nhìn con trai "Con đưa ra yêu cầu này, mẹ không cần xem cũng biết trong ghi hình nhất định có lợi đối với Lăng Vệ.
Còn con, mẹ đã bị con nói dối nhiều lắm rồi.
Mẹ hiểu rất rõ Quân bộ muốn che dấu chuyện gì thì đều có thể."
"Mẹ bây giờ cố chấp như vậy, chỉ tin vào cảm giác của chính mình sao sao?"
"Có gì mà không thể?"
Đối thoại của hai mẹ con thình lình rơi vào trầm mặc.
Cảm giác khó chịu lan toả xung quanh.
Lăng Hàm từ lúc chào đời tới nay, vẫn là lần đầu tiên đối với mẹ mà sinh ra cảm giác tức giận.
Mỗi người đều có mê tư của chính mình, không có khả năng lúc nào cũng thông tình đạt lý, cho dù đó có là người luôn luôn thông tình đạt lý, vì người khác suy nghĩ - Lăng phu nhân.
"Mẹ, rốt cuộc là vì cái gì mà giận anh? Là giận anh trở thành Tướng quân kế nhiệm, hay tức giận vì ba cùng Lăng Khiêm đã rời đi? Nhưng, anh cho dù có năng lực lực đặc biệt, anh cũng không phải thần, Liên Bang cùng Đế Quốc chiến tranh là điều không thể tránh khỏi.
Đem hết thảy trách nhiệm đổ lên người anh, thật không công bằng." Lăng Hàm trầm giọng nói, "Thậm chí có thể nói, cảm xúc uất hận tích lũy của mẹ cần được phát tiết, mà đúng lúc người đó lại là anh."
Lăng phu nhân rụt rè mà nhìn hắn, trong mắt tràn đầy thất vọng bi thương.
Tựa hồ cảm thấy vết thương trên miệng Lăng Hàm thực chướng mắt, nàng dời đi ánh mắt, Lại chăm chú bình hoa Hồi Ức màu trắng trên bàn học.
Sau sự kiện Thủy Hoa tinh, hoa Hồi Ức màu trắng cư nhiên được tiêu thụ nhiều nhất Liên Bang.
Mọi người sôi nổi mua đoá hoa để hồi tưởng ai đó, đem hoa xếp trên đầu đường cùng quảng trường, vô số thành thị đã biến thành biển hoa Hồi Ức.
Trong rừng hoa Hồi Ức rậm rạm thường dán lên ảnh chụp các chiến sĩ đã hy sinh vì Tổ quốc.
Mà chồng của nàng, ở tiền tuyến hy sinh Thượng Tướng quân -- Lăng Thừa Vân, ảnh chụp của ông ngay ở trên những ảnh chụp kia, tựa như một viên ngọc sáng rực rỡ trên đỉnh Kim Tự Tháp, mà phía dưới là sao vàng.
"Con...
Từ nhỏ liền cùng Lăng Khiêm rất khác biệt.
Nó là đứa bé tươi cười thích làm nũng, luôn có quỷ kế nhỏ.
Nhưng Lăng Hàm, con ngày lúc này còn có thể mắt cũng không chớp mà phân tích tâm lý của mẹ ''cảm xúc tích lũy cần phát tiết ''.."
Lăng phu nhân cười khổ.
"Lần nói chuyện hôm nay rốt cuộc là gì? Mẹ tìm con vốn là ôm hy vọng, nhưng những dấu tích, vết thương trên khóe miệng...
Không cần chen miệng, để cho mẹ nói hết.
Các con rốt cuộc ở phòng trong làm cái gì, mẹ không muốn biết, bởi vì nó làm mẹ thấy không thoải mái.
Cho dù không thoải mái thì làm gì được? Ta là mẹ của các con, đối với hai đứa đã trưởng thành thì đâu có năng lực mà nói.
Muốn ngăn cản những chuyện đó, mẹ cũng bất lực ."
"Chuyện con với anh, là việc riêng của chúng con.
Con chỉ muốn xin mẹ đối với anh công bằng một chút.
Đó cũng không phải yêu cầu quá phận."
"Xin lỗi." Lăng phu nhân cơ hồ không có chút gì do dự mà cấp ra đáp án, "Điều này, mẹ cũng bất lực."
"Mẹ!" Lăng Hàm đề cao âm điệu.
Trong đầu cấp tốc mà cân nhắc nặng nhẹ lợi và hại -- Nguyên nhân thật sự mà ba đem hạm đội đến Thủy Hoa tinh, một khi tiết lộ, Lăng gia sẽ bị toàn Liên Bang thóa mạ cùng bị xử tử toàn thể.
Thảo luận cùng Mike và Lăng Vệ, tất cả mọi người đồng ý không thể đem chân tướng sự việc nói cho mẹ nghe.
Không phải là không tin nàng, mà là Lăng phu nhân chưa trải qua huấn luyện nghiêm khắc cách giữ bí mật, nếu nói cho nàng sẽ gia tăng tính để lộ bí mật, cũng thêm một tầng tâm lý gánh nặng cho nàng.
Nhưng hiện tại nếu vẫn muốn giữ chân tướng bí mật, mâu thuẫn bên trong Lăng gia sẽ bị đẩy càng lên cao.
Lăng Hàm tuyệt không muốn nhìn thấy trình độ nghiêm trọng như vậy.
Một hai giây sau, Lăng Hàm nhanh chóng đưa ra quyết định mạo hiểm.
Hắn hít sâu một hơi, " Sự kiện ở Thủy Hoa tinh đều không giống với lời đồn bên ngoài, giấu bên trong là bí mật lớn.
Anh chẳng những không có phản bội Lăng gia, mà còn không để ý tính mạng ra cứu viện.
Nên giờ phút này con mới có thể bình an vô sự mà ngồi ở trước mặt mẹ."
Mặt Lăng phu nhân cứng lại, hắn nói lúc trước cùng ba bày ra kế hoạch kinh thiên động địa.
Mượn cơ hội cực hạn thẩm vấn giả vờ hôn mê, thông qua đủ loại biện pháp mê hoặc Quân bộ, đem nhân bản ở trong bệnh viện giả mạo Lăng Hàm, làm Quân bộ thả lỏng cảnh giác.
Mà Lăng Hàm thật, lại giả làm quân binh, âm thầm đi lên quân hạm.
Ở nửa chặng đường, cha con ba người gặp mặt, định đề ra kế hoạch kỹ càng tiến vào Thủy Hoa tinh.
Lăng Vệ không hề dự liệu mà từ không gian thứ năm nhảy vọt ra, mang đến tin đoàn tụ vui mừng không dám tin.
Còn chưa kịp vui sướng thì tai nạn hủy diệt liền bao phủ trên đầu.
Lăng Vệ, bảo vệ em trai của cậu!
Anh bảo vệ em trai, nhưng chỉ có thể bảo vệ một người.
Người bị chọn may mắn là Lăng Hàm.
Lăng Hàm thấp giọng nói lại, toàn bộ quá trình vẫn luôn bảo trì lãnh tĩnh, như thế kinh tâm động phách trải qua, đủ để rung động tâm linh.
Đây là bí mật khiến Lăng gia có thể sống hay chết.
"Cho nên, nếu mẹ nhất định phải trách tội ai đó chuyện ba cùng Lăng Khiêm.
Trách tội con, thì đúng hơn."
Lăng phu nhân thật lâu mà lâm vào trầm mặc.
Lăng Hàm cũng không nói gì nữa, hắn hiểu mẹ cần thời gian để tiêu hóa những điều này.
Đại khái mười mấy phút đồng hồ sau, Lăng phu nhân đứng lên, ra khỏi phòng.
Lăng Hàm lo lắng mà đi theo, nhìn Lăng phu nhân xuống lầu, đi vào phòng bếp sạch sẽ, đem tạp dề màu trắng thường dùng mặc vào.
Bật bếp, nấu nước, thái hành....
Chuyện Lăng phu nhân làm dĩ nhiên là nấu mì.
Nàng nấu ba bát mì, đặt ở trên khay.
Lăng Hàm vẫn luôn đứng cạnh nhìn chăm chú bỗng đi đến chủ động bê khay lên, Lăng phu nhân không có từ chối.
Trở lại trong phòng, nàng lấy một bát đặt bên cạnh bình hoa Hồi Ức.
Hai bát còn lại, mẹ con mỗi người một bát, không nói một lời mà ăn.
Mùi thơm toả ra không có cách nào hình dung, nhưng đã có thay đổi so với trước đây.
"Sau khi nhận tin dữ ba của con cùng Lăng Khiêm, có một đoạn thời gian, mẹ cả người đều trống rỗng.
Sau khi thấy tốt hơn, mẹ như phát điên khắp nơi tìm đồ vật của ba con cùng Lăng Khiêm lưu lại, hành động không có mục đích chính là một loại bản năng thuần túy."
Lăng phu nhân ăn xong rồi mì sợi, cầm bát đặt ở trên bàn học.
"Thật may mắn, hoặc là nói là thật bất hạnh, mẹ tìm được tin tức về Lăng Khiêm.
Tuy rằng mẹ chỉ là một nữ nhân không hỏi thế sự, nhưng cũng có vài người có thể tin tưởng, có thể xin bạn bè giúp đỡ.
Bọn họ nói cho mẹ biết, muốn mở mật mã thông tin là rất khó khăn, nhưng bọn hắn vẫn hứa hẹn sẽ cố gắng hoàn tâm nguyện của người mẹ vừa mất đi con trai."
Nàng dừng một chút, "Hôm nay bọn họ cuối cùng có thu hoạch, mẹ nhận được một phần văn kiện, là một cái văn kiện đã bị tổn hại, không đầy đủ thông tin.
Thời gian là lúc Lăng Khiêm bị ba của con giam lỏng tại trong bệnh viện, đối tượng trò chuyện lại là Al Lawson."
Lăng phu nhân mở ra ngăn kéo, lấy ở bên trong ra một văn kiện để ở trên mặt bàn.
"Con cầm lên nhìn xem!"
"Con nói mẹ không công bằng, Lăng Hàm, mẹ cũng cho rằng con không có công bằng.
Ở trong mắt con, Lăng Vệ tất cả đều là hoàn mỹ, trên người nó không có cái gì làm người ta phải khinh thường."
"Cho nên mẹ đã chuẩn bị tâm lý, có lẽ sau khi con xem xong cái thông tin ký sự này, chỉ biết nghĩ đến Al Lawson lợi dụng Lăng Vệ uy hiếp Lăng Khiêm, bắt nó phải chịu khổ, cũng sẽ phải nghĩ lại.
Giống như con dùng ghi hình hội nghị Quân bộ thay đổi cái nhìn của mẹ."
"Nhưng mẹ nói cho con biết, mẹ sẽ không thay đổi cái nhìn."
"Mẹ không quan tâm, thông tin video nàu rốt cuộc là Al Lawson lợi dụng Lăng Vệ, hay là....
Chính là một hồi phối hợp lẫn nhau, đem anh trai sinh đôi của con bức vào đường chết!"
"Mẹ chỉ có một cái nhìn, Lăng Khiêm đúng là bởi vì yêu Lăng Vệ nên mới chủ động xin đi giết giặc, mới chết ở nơi xa xôi như vậy.
Nó bởi vì Lăng Vệ mà chết."
"Kết cục của ba con, cũng có lẽ là do nó tạo ra."
"Nhưng Lăng Khiêm, anh ấy không...."
"Nó là bị uy hiếp rời khỏi mẹ, nó vốn dĩ có thể giống như con ăn mì tự tay mẹ làm."
"Cái gọi là quân bộ, cái gọi là quan quân cao cấp, bọn họ biểu hiện giả dối nhiều lắm, mẹ không nghĩ lại đi tiếp nhận.
Hiện tại mẹ chỉ nhìn hiện thực cùng kết quả, chỉ có cài này mới là chân thật nhất."
"Hiện thực chính là ba của con chết, hiện thực chính là Lăng Khiêm vì Lăng Vệ luôn luôn chịu khổ, hiện thực chính là Lăng Khiêm cuối cùng vẫn là vì Lăng Vệ mà ra tiền tuyến, hơn nữa còn chết ở tiền tuyến."
"Mà kết quả, con nuôi của mẹ, Lăng Vệ, trở thành tân chủ nhân của cái nhà này.
Chẳng những có được phòng ba mẹ của con đã từng ở, còn có uy quyền đánh con, còn cho con đến thay nó che lấp giải thích."
Lăng phu nhân một phen nói hết rồi ngừng lại.
Thừa nhận nỗi đau mất chồng con, lòng của nàng tựa như hoa Hồi Ức trên bàn, đã vô sắc tái nhợt, lại còn miễn cưỡng mà chống đỡ.
Con trai ruột trước mặt nói, chính mình đem Lăng Vệ trở thành vật phát tiết, đối với Lăng Vệ không công bằng.
Nhưng, tất cả đối với nàng công bằng sao? Đối cái chết của Lăng Khiêm công bằng sao?
Tuyệt đối không công bằng.
Ở cái nhà này, ai có tư cách yêu cầu công bằng?
"Hôm nay mẹ đã nói rất nhiều, mẹ con nói chuyện đã đủ rồi.
Mẹ biết con lo lắng mẹ sẽ làm khó Lăng Vệ, nhưng là mẹ có năng lực đấy sao? Lăng Vệ đã là Thượng Tướng quân, mẹ không có năng lực thương tổn nó.
Chỉ có hai con đường duy nhất, rời đi hoặc chịu đựng."
"Mẹ lựa chọn chịu đựng, không phải vì Lăng Vệ, mà là vì con."
"Mẹ không hiểu những chuyện trong Quân bộ, nhưng là mẹ đã mất đi một đứa con trai, hiện tại mẹ sẽ không muốn lại mất đi con, sẽ chịu đựng để bảo vệ con.
Vì con, vì để Lăng gia có thể sinh tồn, mẹ sẽ chịu đựng anh cỉa con trở thành Tướng quân kế nhiệm, mẹ sẽ chịu đựng hết."
Ngữ khí của mẹ trầm trọng mà bi thương, giống một khối đá nặng trịch mà đè trên người Lăng Hàm.
Nếu như là chuyện trong Quân bộ, Thiếu tướng cũng có thể sắc bén khôn khéo mà giải quyết.
Nhưng đối với nam nhân cường mạnh như hắn, chuyện khó giải quyết nhất có lẽ chính khúc mắc với người phụ nữ hắn tôn kính nhất.
"Mẹ, sự việc không cần đến mức này." Lăng Hàm nhíu mày, "Con cố gắng nói với mẹ, vì cái gì mẹ lại cố ý không nghe giải thích của con."
"Con luôn trao đổi điều kiện, vậy, chúng ta cũng có thể thử xem.
Nếu con về sau không bao giờ cùng Lăng Vệ vượt qua giới hạn gặp mặt, mẹ cam đoan sẽ tận lực tốt đẹp ở chung cùng Lăng Vệ, thậm chí sắm vai người mẹ ôn nhu trước đây."
Lăng phu nhân đối Lăng Hàm trầm mặc phản ứng không chút nào, ngoài ý muốn cười lạnh nói, "Muốn thay đổi tâm một người, so với thay đổi hiện thực càng khó khăn, đúng không?"
Nàng nói tiếp "Vậy không chạm đến khó khăn của con, thì dùng thủ đoạn Quân bộ thay đổi hiện thực cũng được.
Chỉ cần đem ba của con trở về, hoặc là đem Lăng Khiêm trở về, chỉ cần bọn họ có thể trở về, cái gì mẹ cũng sẽ đáp ứng."
Yêu cầu này, càng là khiến người ta thấy khó khăn.
Lăng Hàm xoa xoa ấn đường.
"Chuyện nghiêm trọng kia, con cùng Lăng Khiêm cũng không phải đứa con hiếu thuận.
Cha mẹ vất vả đem các con nuôi lớn, các con lại yêu người không nên yêu, làm chính mình chịu thống khổ, bị thương, thậm chí mất mạng.
Lăng Khiêm đã mất mạng, tiếp theo, con cũng học theo anh trai sinh đôi của con hay sao ? Con, tự cho là đến khuyên mẹ đòi lại công bằng công chính, lại chưa từng có thông cảm cho tâm tình làm mẹ!"
Cố gắng bảo trì bình tĩnh, bởi vì đáy lòng cảm xúc mãnh liệt phập phồng mà tùy thời có thể bị đánh phá.
Lăng phu nhân rút ra vòng cổ thượng hang, tay phải nắm thật chặt viên đạn được khảm tinh tế, truyền đến lòng bàn tay hàn ý, muốn làm cho chính mình bình tĩnh trở lại.
Nàng gắt gao mà nắm.
Đây là con trai trước khi xuất chinh đưa cho mình lễ vật cuối cùng.
Phảng phất thật lâu trước đây, Lăng Khiêm đã ẩn ẩn ý thức được như lần gặp mặt cuối cùng của hai mẹ con.
Vô sỉ uy hiếp bị bắt bước trên hành trình, lại làm bộ như không có việc gì, lúc gần đi vẫn là cười không quan tâm, cười tươi như vậy, về sau sẽ không còn được nhìn lại.
Con trai của mẹ...
Lăng phu nhân giống e sợ một chút khí tức cuối cùng của con trai sẽ tiêu tán trong không khí, gắt gao mà nắm di vật của hắn.
Một chút chất lỏng đỏ sẫm từ khe hở bên trong tràn đầy ra.
Lăng Hàm lập tức chú ý tới.
"Mẹ!"
Hắn xông về phía trước trước, muốn đem tay mẹ mở ra, nhưng Lăng phu nhân lại sợ hãi hắn cướp đi di vật của Lăng Khiêm, càng cố chấp mà cào, "Lăng Hàm, con muốn làm cái gì? Đây là..
Đây là Lăng Khiêm giao lại cho mẹ."
Lăng Khiêm giao lại cho mẹ?
Lăng Hàm trong mắt xẹt qua nghi hoặc, ở bệnh viện sau khi tỉnh dậy hắn muốn suy nghĩ rất nhiều việc, có rất nhiều rễ nhánh trong tình báo chưa có hợp lý.
"Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút, con sẽ không làm mẹ bị thương.
Nhìn xem, tay mẹ chảy máu sẽ làm bẩn cái vòng, mẹ không phải nói đây là Lăng Khiêm để lại cho mẹ sao? Mẹ cũng không hy vọng nó bị làm bẩn đi."
Lăng Hàm ôn nhu thanh âm trầm thấp xem ra có tác dụng, Lăng phu nhân ngẩng đầu nhìn thân hình cao lớn của con trai, chậm rãi buông lỏng lòng bàn tay.
Con trai thân thiết giúp Lăng phu nhân xử lý miệng vết thương, giảm bớt giằng co vừa rồi.
"Vòng cổ của Lăng Khiêm, có thể cho con xem một chút được không?"
Lăng phu nhân chần chờ một chút rồi vòng cổ từ gỡ xuống đến đưa cho hắn.
"Lăng Khiêm tặng cho mẹ lúc nào?"
"Trước lúc xuất phát ....
Con muốn làm cái gì!" Lăng phu nhân bỗng nhiên la hoảng lên.
Lăng Hàm dùng tay ra hiệu muốn mẹ an tâm một chút, không biết hắn làm thế nào mà vài phút sau cái sau đem phần đầu viên đạn mở ra, lộ ra một hợp kim bé xíu bên trong.
Hắn đem vào máy truyền tin của chính mình.
Trên màn ảnh hiện lên mấy dòng chữ, nội dung cụ thể yêu cầu sử dụng thiết bi chuyên dụng dịch ra, hiện tại chỉ đó có thể thấy được loại hình văn kiện.
"Mẹ" Lăng Hàm biểu tình phức tạp mà nói, "Đây là một hồ sơ ký ức."
***
"Là hồ sơ ký ức của Lăng Khiêm?!" Lăng Vệ vừa mới rời giường, chịu đựng cảm giác hạ thân khó chịu, đi tới trong phòng tắm hỏi.
"Còn chưa có xác định." Lăng Hàm nhìn gương cẩn thận mà cạo râu.
"Nhất định là vậy, không có khả năng khác, dù sao đây là lễ vật Lăng Khiêm đưa cho mẹ, nó không có lý do đem hồ sơ ký ức của người khác đưa cho mẹ.
Anh có thể nhìn vật kia một chút được không?"
"Ở chỗ mẹ ấy.
Mẹ không cho cái vòng rời khỏi tầm mắt."
Lăng Vệ yên lặng xuống dưới.
Mẹ đem cái chết của Lăng Khiêm đổ người cậu, dưới loại tình huống này, Lăng Vệ khó có thể lấy dũng khí đi về phía mẹ yêu cầu nhìn di vật Lăng Khiêm.
Nhưng, đó là di vật của Lăng Khiêm.
Không, là quan trọng hơn đó là hồ sơ ký ức của Lăng Khiêm, là ký ức của Lăng Khiêm! Những chuyện ở chung, hỉ nộ ái ố, thậm chí vụn vặt như ăn cơm khi vui cười, thế nhưng chưa từng hóa thành tro bụi trong kho giận thứ năm, thế nhưng..
Lấy một loại hình thức khác mà tồn tại!
Tựa như trong tối đen tuyệt vọng, bỗng nhiên nhìn thấy một tia sáng phía cuối chân trời.
"Có ký ức hồ sơ, chúng ta nhất định phải làm chút chuyện."
"Ví dụ như?"
"Bộ khoa học không phải đã nói, bọn họ có .......
của Lăng Khiêm.." Lăng Vệ bỗng nhiên dừng một chút, muốn nói ra từ kìa đối với cậu cũng không dễ dàng.
Cậu cố gắng vượt qua chướng ngại, đem lực chú ý tập trung vêd Lăng Khiêm "..Nếu nhân bản kết hợp với hồ sơ ký ức, có lẽ chúng ta có thể xem thử.."
"Xem thử cái gì?"
Lăng Vệ trầm mặc nhìn xuống.
Cậu không cho là Lăng Hàm không để ý tới lời giải thích của mình, Lăng Hàm đơn giản hỏi lại chỉ cảm thấy bất an.
Nhưng cho dù trầm mặc, cậu vẫn kiên trì đối mặt với ánh mắt nhìn Lăng Hàm.
"Đừng tưởng rằng nhân bản có hồ sơ ký ức, đem ký ức chuyển đi là có thể đem người chết sống lại.
Luật pháp sử dụng nhân bản nghiêm khắc quy định trị liệu cấy ghép không chính thức là trái pháp luật.
Những kỹ thuật đó cũng không phải hôm nay mới nghiên cứu ra, anh cho là mình nghĩ đến, người khác sẽ không nghĩ đến?"
Lăng Hàm một bên vô tình mà nói, một bên đem cằm cạo đến sạch sẽ.
"Cho dù chúng ta cuồng vọng mà không để ý đến pháp luật, nhân bản có được ký ức của Lăng Khiêm, chẳng qua cũng chỉ là một vật thay thế.
Hơn nữa Lawson gia cùng Tu La gia là sẽ không để yên, chỉ cần bọn họ chỉ ra đấy là hàng cấm, vậy dựa theo quy định, nhân bản sẽ bị tiêu hủy."
Đem dao cạo còn dính bọt đã dùng xong ném vào bồn rửa, Lăng Hàm ra khỏi phòng tắm, mặc vào quân trang Thiếu tướng sạch sẽ.
Lăng Vệ vẫn luôn không nói chuyện, vẫn có chỗ vu kích động cùng rối rắm, hoặc là hạ quyết tâm muốn liều lĩnh mà đi tranh đoạt cái gì.
Lăng Hàm cố ý đem cậu bỏ lại một bên, chậm rãi mà cài cúc áo, kỳ thật trong lòng cũng rối loạn tắc thành một đoàn.
Ở trên người mẹ lại phát hiện hồ sơ ký ức của Lăng Khiêm là không cótrong dự kiến của hắn.
Chẳng lẽ thật sự tại Lăng Khiêm trước khi xuất phát, có thể đoán được chính mình có lẽ phải bỏ mạng? Thậm chí còn lập ra kế hoạch đem mình sống lại?
Thật nhìn không ra, gia khỏa kia cũng biết nhìn xa như vậy, chọn thời điểm thật chu đáo.
Đương nhiên, sẽ không có người cho rằng Lăng Khiêm là ăn no rửng mỡ, tạo lấy một hồ sơ ký ức để chơi đùa.
Lăng Hàm kiểm tra những ghi chép tương quan, dưới trạng thái bị tẩy não, dùng dụng cụ sóng điện não liên tiếp tạo ra từng ký ức rất nguy hiểm, cũng từng có người lâm vào trạng thái thực vật đáng sợ.
Nói cách khác, Lăng Khiêm đưa ra đồ vật này, là mạo hiểm phiêu lưu, hơn nữa thực sự nghiêm túc.
Cái đồ cuồng vọng tự đại ngu ngốc..
Vừa kỳ tích mà để lại hy vọng, nhưng cũng là để lại một cái..
Khiến Lăng Hàm muốn xử lý đến đau đầu.
"Lăng Khiêm thật vất vả mới giữ lại hồ sơ ký ức, đây là quyết định của nó." Thật lâu sau, Lăng Vệ đánh vỡ trầm mặc, "Em đã nói, trước thời điểm xuất chinh Lăng Khiêm cũng không biết kế hoạch của ba.
Trong mắt nó chỉ là ra tiền tuyến nghênh chiến quân đoàn vũ trụ của Đế Quốc, nhưng sức lực cách xa, cho nên..
Nó đã chuẩn bị cho cái chết thâjt tốt.
Ngược lại là ba.."
Ở mặt ngoài mạo hiểm xuất chinh, Lăng Thừa Vân có một kế hoạch hoàn toàn tràn ngập tin tưởng, ngược lại không có giống con trai mà chuẩn bị mặt này.
"Cũng không cần nghĩ đến ba ở bên kia.
Thượng Tướng quân trên người có quân bộ đặc biệt mang trắng bị giám sát.
Ba ở không gian thứ nhất ở Thủy Hoa tinh mà trực tiếp gặp được tập kích, lúc ấy liền xác nhận đã cái chết.
Cho dù ba giống như Lăng Khiêm lưu lại hồ sơ ký ức là tuyệt đối không thể -- -- Nếu bỗng nhiên xuất hiện nhân bản của ba, là hành vi phạm tội trắng trợn mạo danh, Lăng gia sẽ trực tiếp bị Chính phủ Liên Bang cùng Quân bộ biến thành một đống bột phấn."
Lăng Hàm nói, " Ở Liên Bang, nhân bản có được ý thức là một dêd tài khiến dân chúng bất an thậm chí sợ hãi."
Lăng Vệ bỗng nhiên cảm thấy vớ vẩn vô cùng.
Cậu chính là một nhân bản có được ý thức, mấy mắn có cơ duyên sống sót, mà còn vì thân phận là nhân bản đã trải qua rất nhiều thống khổ.
Nhưng hiện tại, hắn lại đứng ở chỗ này cùng em trai mặt đối mặt mà thảo luận nhân bản, ký ức cùng trọng sinh.
Cảm thấy vớ vẩn, đồng thời cũng thấy thống khổ.
Chính là, câụ không thể ngăn cản chính mình ở trong tuyệt vọng đen tối mà cố gắng bắt lấy tia sáng nhỏ ảm đạm.
"Chuyện của Lăng Khiêm, ban đầu dự đoán là mất tích, bởi vì mất tích lâu ngày không hề tin tức, cuối cùng mới suy đoán đã chết.
Nếu chúng ta có thể bí mật mà tiến hành, tuyên bố với bên ngoài hả mày muốn mắn là từ trên chiến trường may mắn mà sống sót trở về.
Nếu đội cứu viện bên Thủy Hoa tinh vẫn còn tiếp tục thì sao? Ngẫu nhiên phát hiện một lúc hai Lăng Khiêm, cũng nói được đi??."
"Anh không quan tâm đây là trái với pháp luật Liên Bang hay sao?"
Lăng Vệ sợ run một chút.
Cậu cắn cắn răng, con ngươi đen thâm trầm, thấp giọng nói, "Anh để ý pháp luật Liên Bang, nhưng anh càng để ý Lăng Khiêm hơn."
Ánh mắt Lăng Hàm đảo qua như ngọn gió mãnh liệt.
Lăng Vệ biết mình thật ích kỷ, cậu dường như bị ánh mắt đao nhọn của Lăng Hàm hung hăng cắt vào máu thịt, lại quật cường mà đứng thẳng thân thể.
Thật lâu, Lăng Hàm mới đem tầm mắt thu hồi lại.
"Anh phải rõ ràng, Lăng Khiêm là Lăng Khiêm, nhân bản là nhân bản.
Cho dù chuyện kia thành công, cũng không phải vì anh có thể lại ở cùng Lăng Khiêm,"
Hắn giơ tay lên, đem mũ quân đội chỉnh đến cẩn thận tỉ mỉ, lạnh lùng mà nói, "Mà là vì mẹ."
.