Lúc ăn cơm trưa, tất cả mọi người đều ăn trong phòng riêng.
Khi Lăng phu nhân vào phòng tìm con trai, lại nhìn thấy vết xanh tím trên khóe mắt Lăng Khiêm, đau lòng mà truy hỏi, đáp án nhận được cũng chỉ là câu nói tùy ý của Lăng Khiêm, "Lúc tắm rửa, không cẩn thận bị vòi hoa sen rơi vào."
Đương nhiên nàng không tin nổi lý do này, tuy rằng con trai lớn lên anh tuấn, đôi lúc lại lỗ mãng xúc động như đứa trẻ, thường xuyên đánh nhau, trên mặt xuất hiện vết thương cũng không phải chuyện hiếm thấy.
Không muốn con trai vừa mới về nhà lại bị truy hỏi đến phiền lòng, Lăng phu nhân cũng không hỏi nhiều hơn nữa.
Nhưng lúc ăn cơm tối, mọi thành viên trong gia đình đều xuất hiện trong phòng ăn, nàng liền nhìn ra vấn đề.
Tuy rằng Lăng Vệ cũng che giấu nói dối do lúc tắm rửa không cẩn thận bị trượt ngã, nhưng khóe miệng sưng lên, cùng vết xanh tím trên khóe mắt Lăng Khiêm, quả thực là càng khẳng định thêm suy nghĩ của Lăng phu nhân.
"Hai người các con, rốt cuộc là làm sao?"
"Đập phải vòi hoa sen."
"Trượt ngã một chút."
"Mẹ không tin lời nói dối như thế này." Lăng phu nhân giận tái mặt.
Không lâu trước đây, đã từng nhìn thấy trên mặt Lăng Hàm mang dấu vết bị ẩu đả từ trong phòng ngủ Lăng Vệ đi ra, hôm nay Lăng Khiêm vừa mới xuất viện liền đã...
Đã từng là con trưởng ngoan ngoãn, nhưng sau khi chiếm được quyền lực, lại đối xử như vậy vậy với hai em trai vừa mất đi ba?
"Mẹ," Lăng Khiêm cười tủm tỉm, từ bàn ăn đối diện chạy lại ôm Lăng phu nhân, "Đêm nay Lăng Hàm không trở về ăn cơm, bánh kem sinh nhật, con có thể ăn cả hai phần không?"
Nụ cười của bảo bối vừa mất đi mà có lại, lực sát thương không gì sánh kịp.
Nàng trầm xuống mặt, không thể không dịu dàng lại, "Sao lại không thể? Bánh kem thôi mà.
Lăng Hàm luôn không thích ăn bánh ngọt.
Nếu nó trở về lại muốn ăn thì mẹ sẽ nướng cái khác cho nó.
Còn con, Lăng Khiêm, rốt cuộc con cùng Lăng Vệ làm..."
"Đúng rồi, con nói cho mẹ nghe một chuyện tốt." Lăng Khiêm lại không hề kiêng kị mà cắt đứt lời nói của nàng.
"Chuyện gì?"
"Anh muốn trả lại phòng cho mẹ." Lăng Khiêm cao cao tại thượng, từ lúc bắt đầu ăn cơm đã liếc mắt nhìn Lăng Vệ, bao hàm ý tứ cảnh cáo.
Kỳ thật căn bản không cần phải cảnh cáo.
Có thể dọn ra khỏi tầng hai, trở lại phòng của chính mình, Lăng Vệ cầu còn không được.
Ngược lại là Lăng phu nhân, lại tràn ngập khiếp sợ.
"Con chính là..
Vì chuyện này mà cùng Lăng Vệ đánh nhau sao?" Con trai có hiếu như vậy, khóe mắt nàng bỗng nhiên đã ươn ướt, "Lăng Khiêm, không cần phải như vậy, mẹ ở đâu cũng không quan trọng? Còn con, lại chỉ vì một cái phòng liền đánh em trai vừa mới dưỡng bệnh về nhà?"
Một câu cuối cùng là nhằm vào Lăng Vệ.
Ánh mắt trách cứ của Lăng phu nhân đảo qua Lăng Vệ, giống nhue đâm vào một dao.
"Mẹ, con không có..."
"Con không quản nhiều vậy, đó là phòng của mẹ, mẹ nhất định phải trở về.
Anh cũng đã nói, đêm nay sẽ dọn ra ngoài ngay." Lăng Khiêm hoà âm nói.
Đem miếng thịt gà nuốt vào trong bụng, dùng khăn tay tao nhã mà lau khóe môi, gọi Vệ quản gia đem bánh sinh nhật đưa lên.
Là Lăng phu nhân tự tay làm, mặt ngoài bánh kem, tràn đầy ánh vàng của thịt quả kim cương.
Dựa theo tập tục của người địa cầu cổ đại, Lăng Khiêm vui vẻ mà cầm dao lên cắt bánh, đầu tiên cắt một miếng lớn đưa cho Lăng phu nhân, khiến nàng vô cùng vui vẻ.
"Trên đời này, chỉ có gia khỏa Lăng Hàm kia là không biết thưởng thức bánh kem do mẹ làm.
Thật sự là quá tuyệt vời, con còn có thể ăn thêm một cái nữa."
"Thật là, chỉ biết nói ngọt thôi."
"Mẹ, mẹ như vậy là ám chỉ con đang nói dối sao, con muốn nghiêm túc kháng nghị! Mẹ, hát một bài chúc mừng cho con nghe đi."
"Con, đứa nhỏ này lại làm khó mẹ rồi, mẹ đã lớn tuổi, hát sẽ không hay."
"Không! Mẹ hát rất hay, giống như làm con thư thư phục phục đi vào giấc mộng."
Trên bàn cơm, hai mẹ con miệng cười vui vẻ, thân thiết vui đùa.
Hoàn toàn bỏ lại Lăng Vệ một bên.
Người hầu bên cạnh Lăng Vệ cũng cảm thấy xấu hổ, chỉ có thể cố gắng nhìn xuống mũi chân.
Lăng Vệ cũng biết mình bị đối xử lãnh đạm, nhưng là vô pháp oán giận, dù sao em trai vừa mới từ bệnh viện trở về, quả thật bị chính cậu đánh đến sưng tím.
Tuy rằng Lăng Khiêm cũng đả thương cậu, nhưng muốn quy tội thì đều là do cậu.
Là anh trai bất hòa với em trai, liền vung tay đánh nhau, cũng không phải chuyện tự hào gì.
Lúc nào mới có thể học được nội liễm trầm ổn như Lăng Hàm đây?
Đại khái là Lăng phu nhân cũng hiểu được mình quá phận, nhắc nhở Lăng Khiêm, "Thế nào lại chỉ lo chính mình ăn? Cũng cắt cho anh con một miếng bánh đi."
Lăng Vệ yên lặng mà ăn xong thức ăn trong đĩa, đang định đứng lên về phòng, bỗng nhiên có một vật hình dạng không rõ ràng đổ ụp vào đĩa.
Cậu nhìn chăm chú miếng bánh kem được đưa tới, không tiếng động mà quét mắt lên nhìn Lăng Khiêm.
"Miếng này là cho anh." Trên mặt Lăng Khiêm mang vẻ tươi cười bỡn cợt.
Thịt quả kim cương tươi ngọt bên trên, toàn bộ lại nằm trong đĩa của Lăng Khiêm, chỉ còn phần bánh bên dưới đã không nhìn ra nổi hình dạng gì nằm trong đĩa của Lăng Vệ.
"Lăng Khiêm, con như vậy rất không lễ phép." Lăng phu nhân nhíu mày.
Đối với việc con nuôi đánh con trai bảo bối vừa dưỡng bệnh trở về, trong lòng nàng rất không vừa lòng.
Nhưng nàng cũng không muốn nhìn thấy Lăng Khiêm làm khó Lăng Vệ.
Nàng không có yêu cầu đặc biệt, chỉ cần mấy đứa con kia về sau từng người có sinh hoạt riêng biệt là tốt rồi.
Không cần lại dây dưa ở cùng một chỗ.
"Mẹ, anh không thích ăn quả kim cương, cho nên con mới giúp anh ăn luôn."
"Không cần biện bạch vớ vẩn, rõ ràng là do con ham ăn."
Tình hình trên bàn ăn rất khó coi, thế là Lăng phu nhân giả vờ buồn ngủ mà nói hai câu, liền đi lên trên tầng.
Lăng Khiêm nhu thuận mà đuổi theo, "Mẹ, con giúp mẹ dọn phòng."
"Không cần, mẹ ở tại tầng ba cũng rất tốt."
"Coi như là vì con mà dọn phòng đi mẹ!"
Dưới lời ngon tiếng ngọt của con trai, Lăng phu nhân vẫn là đồng ý đổi phòng lại, Vệ quản gia nghe được tin tức mà tươi cười hớn hở, chỉ huy người hầu hỗ trợ, "Phu nhân, nên như vậy từ sớm cho rồi.
Như vậy ngài mói thoải mái."
Nhiệt tình mà giúp mẹ chiếm lại phòng, Lăng Khiêm giống như hoàn thành nhiệm vụ chiến đấu, đắc chí cười tươi.
Không biết tâm tình gia khỏa bị đuổi khỏi phòng kia giờ thế nào rồi.
Trong đầu lại hiện ra khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt đen huyền của người nọ, rõ ràng là ra vẻ đạo mạo, vì sao lại có vẻ mê người bất khả tư nghị như vậy?
Không xong, thần kinh lại bắt đầu bị dày vò rồi.
Lăng Khiêm tức giận xuống nhà ăn tầng một, nhưng lại không tìm thấy người muốn trút giận.
Cơm nước xong xuôi, Lăng Vệ đã rời đi, nhưng trên bàn cơm, vẫn còn lưu lại bánh kem be bét kia.
Được lắm! Ném quà sinh nhật trước mặt ta, bây giờ lại khinh thường bánh kem sinh nhật của ta?
Đáng giận!
***
Công việc Quân bộ hay sinh nhật, cả hai đều quan trọng cả.
Lịch trình hôm nay của Lăng Hàm vẫn giống thường ngày, nhưng lại gấp gáp hơn một chút.
Ngoài việc phải tham gia hai hội nghị quân sự, hắn còn phải xử lý văn kiện do bí thư đệ trình lên, gặp mặt an ủi các quan quân tỏ vẻ nguyện trung thành với Lăng gia.
Thậm chí trên đường về nhà, lúc ngồi trong xe bay cao cấp, Lăng Hàm còn kiểm tra một báo cáo quân sự trên máy truyền tin.
Mặt trời trên Yên Vui tinh đã lui xuống từ lâu, rừng cây ngoài cửa sổ trong bóng đêm lại càng hiu quạnh.
Ánh sao lấp ló dưới mây đen tựa như đang ngủ gật ê a.
Đối với nhóm người trên tinh cầu này mà nói, đây là lúc mọi người đang tiến vào mộng đẹp hạnh phúc.
Mà Lăng Hàm thân là quan quân cao cấp đều biết rõ ràng, cái gọi là hòa bình cùng hạnh phúc, lúc nào cũng có thể bị đánh tan.
Ở nơi xa xôi ngàn vạn vì sao ngoài kia, kẻ địch ngấp ngó như hổ rình mồi, nếu bùng nổ đại chiến lần thứ hai, Quân bộ Liên Bang làm sao có thể tập trung lực lượng chiến đấu?
Lăng Hàm nhìn quét qua văn kiện báo cáo, rồi tắt đi.
Tựa vào ghế dựa mềm mại thoải mái, nhắm hai mắt lại.
Đầu óc lại đang suy nghĩ đến văn kiện tình báo vừa rồi.
Đế Quốc ngoài tiền tuyến bỗng nhiên lui bước, đương nhiên là có công lao đẫm máu của Trung tướng Wood, nhưng lúc đó hàng phòng thủ của Wood dường như sẽ không chống đỡ nổi, không kiên trì nổi vài ngày.
Vương tộc Đế Quốc đều là những kẻ sĩ diện ngoan cố, bọn họ vì cái gì lại đồng ý lui bước dù thắng lợi ngay trước mắt chỉ cách có mấy bước?
Trong tình báo mới nhất đã đề cập, Đế đô thần hồn nát thần tính, tăng mạnh phòng thủ, mỗi cảng đều gia tăng binh lính tuần tra, mỗi đầu đường đều có tốp lính nhỏ giám sát mọi người, thậm chí còn kiểm tra thân phận các quý tộc Vương tộc.
Vương tử Điện hạ La Đan của Đế Quốc, rốt cuộc đang làm cái gì? Là phòng bị gian tế Liên Bang lẻn vào, hay là muốn truy tìm người nào đó...
"Đã đến nơi." Xe bay vang lên gợi ý tự động.
Lăng Hàm đem phân tích tình báo, chiến lược tạm thời để sang một bên, miễn cưỡng ngồi thẳng dậy.
Sau khi xuống xe, cước bộ Lăng Hàm ổn trọng mà đi vào nhà.
Đã mười một giờ rồi, không biết anh đã ngủ chưa?
Chắc là chưa ngủ, dù sao anh biết hôm nay là sinh nhật mình, nói không chừng sẽ chờ mình trở về rồi mới tặng quà.
Lăng Hàm đi lên cầu thang, khóe miệng không kìm lòng nổi mà mỉm cười.
Lúc phát hiện trong ngăn kéo có hộp quà, liền cảm thấy ngọt ngào mừng thầm, hơn nữa cũng rất ngạc nhiên, anh sẽ tặng quà gì? Tuy rằng rất muốn mở ra ngay, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn lại.
Niềm vui lớn nhất, đương nhiên muốn để đến lúc cuối.
Để anh tự tay đưa cho mình, sau đó mà mở ra trước mặt anh.
Đây là chuyện mà tình nhân hay làm đi.
Mạnh mẽ mà bước tầng hai, Lăng Hàm trực tiếp đến phòng của Lăng Vệ, không gõ cửa thừa thãi mà lại trực tiếp nhập vào mật mã.
Nghe thấy âm thanh cửa đã mở ra, Lăng Hàm mở cửa quen thuộc mà đi vào.
Một đường dẵm lên thảm trải sàn mềm mại, đi qua phòng khách nhỏ, tiến vào ngủ phòng.
Lăng phu nhân vừa mới tắm rửa xong, mặc áo ngủ tơ lụa đang định lên giường ngủ, lại phát hiện trong phòng đột nhiên không tiếng động mà xuất hiện một thân hình cao lớn, sợ hãi hét lên, "Là ai?!"
Nụ cười trên mặt Lăng Hàm cứng lại.
Hắn cũng cảm thấy thật bất ngờ, dưới ngọn đèn mờ mờ mà đi ra "Xin lỗi mẹ.
Con dọa mẹ sợ sao?"
Phát hiện người vừa xuất hiện là con trai của mình, vẻ đề phòng của Lăng phu nhân lập tức biến mất, nhưng giây tiếp theo, nàng lại nghĩ đến chuyện gì, hơi hơi nhíu mày nhìn Lăng Hàm.
"Lăng Hàm, muộn thế này còn có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì, mẹ nghỉ ngơi sớm đi."
Lăng Hàm đang muốn xoay người rời đi lại bị Lăng phu nhân gọi lại.
"Thật ra là con muốn đến đây tìm Lăng Vệ phải không?"
Nếu người đứng ở trước mặt Lăng phu nhân là Lăng Khiêm, tám phần sẽ lời ngon tiếng ngọt mà trả lời.
Nhưng đây lại là Lăng Hàm, cũng chỉ trầm mặc một chút, đưa ra lập trường của chính mình "Đúng vậy."
Quan hệ của anh và mình, cũng không muốn giấu giếm trước mặt mẹ.
"Nó đã lên tầng ba ở rồi."
Nhận được đáp án của Lăng phu nhân, Lăng Hàm cũng chỉ nhẹ nhàng mà ừ một tiếng, ngay cả lông mày cũng không động.
Người giống như hắn, căn bản sẽ không hỏi vấn đề ấu trĩ linh tinh"Vì sao anh lại bỗng nhiên chuyển đi?"
Ngược lại là Lăng phu nhân, đối mặt với con trai vẻ mặt lãnh tĩnh đến băng giá, trong lòng khó chịu không muốn bỏ qua vấn đề này.
"Nhìn thấy mẹ ở trong phòng, con thấy không vui phải không?"
"Vì sao mẹ lại nói như vậy?"
"Trong lòng con, có lẽ cảm thấy phòng này đã là của Lăng Vệ, đoán rằng do mẹ cố ý làm khó nó, đuổi nó về phòng cũ.
Nhưng mẹ không có làm như thế."
"Con cũng không đoán mò như vậy." Lăng Hàm trầm thấp đáp lại, nhưng lại làm người ta cảm nhận được khẩu khí cường ngạnh bên trong.
Không khí trong phòng tuy rằng không thể ngưng tụ thành khối băng, nhưng cũng đủ lạnh như băng.
Rõ ràng là mẹ con ruột, trải qua biến cố gia đình, hẳn là nên nương tựa lẫn nhau, không nghĩ tới lại biến thành chỉ cần nói chuyện với nhau là không khí như đóng băng.
Khiến người khác cảm thấy thật khó hiểu.
"Xin lỗi, mẹ nói sai rồi.
Cũng không biết vì cái gì mà cảm xúc tối nay lại như vậy, chắc là do hôm nay là sinh nhật của các con.
Nghĩ đến ngày này nhiều năm trước, cõi lòng tràn ngập vui sướng mà sinh ra các con.
Lúc đó, ba của con cũng rất sung sướng, đến chân tay cũng cuống cả lên...
" Trong mắt Lăng phu nhân đã bắt đầu tràn ngập nước mắt.
Lăng Hàm bước lên một bước, muốn tìm đồ vật gì đó giúp mẹ lau nước mắt, nhưng trong túi áo quân phục không có khả năng có vật linh tinh như chiếc khăn tay được.
Lúc hắn rút ra bàn tay trống trơn khỏi túi, Lăng phu nhân đã xoay người tìm được một chiếc khăn cạnh giường, rụt rè mà lau đi vệt nước nơi khóe mắt.
"Lúc này nên đi ngủ, lại bỗng nhiên lại nhớ lại không dứt ."
Lăng phu nhân quay đầu, miễn cưỡng mà cười cười.
"Con không nên cứ đứng ở đây, cả ngày làm việc mệt mỏi nên đi nghỉ sớm một chút.
Nếu con muốn tìm Lăng Vệ...
Mẹ biết là không quản nổi con, cho nên, mẹ cũng không muốn nói chuyện thừa cả."
"Mẹ..."
"Không cần phí phạm miệng lưỡi mà nói tốt cho nó.
Hiện tại, mẹ cũng không có ý xấu với đứa bé Lăng Vệ kia, cũng sẽ không thương tổn nó.
Mẹ chỉ cần nó không thương tổn con cùng Lăng Khiêm, là mẹ đã cảm thấy mãn nguyện rồi."
Lăng Hàm chỉ có thể thở dài dưới đáy lòng.
"Còn một việc nữa." Lăng phu nhân chợt nhớ tới mà gọi hắn lại.
Lăng Hàm đành phải dừng bước, quay đầu chờ.
"Lăng Khiêm không hiểu chuyện, đã ăn hết sạch bánh kem, cũng không biết khẩu vị của nó tốt lên từ lúc nào." Nói đến Lăng Khiêm, thanh âm của Lăng phu nhân không tự chủ được mà nhu hòa lại, "Mẹ đã làm một cái bánh nhỏ khác, có hạt dẻ con thích ăn nữa, đặt ở trong máy giữ nhiệt trong bếp.
Buổi tối nếu đói, có thể lấy làm bữa khuya."
"Cám ơn mẹ." Đáy mắt Lăng Hàm toát ra một tia ôn nhu.
Lăng phu nhân chăm chú nhìn hắn, chần chờ một phút, cuối cùng vẫn là nhịn không được đi tới ôm con trai cao lớn, hôn lên trán hắn một cái.
Lăng Hàm cong thắt lưng, phối hợp với nụ hôn của Lăng phu nhân.
"Lăng Hàm, sinh nhật vui vẻ." Lăng phu nhân thấp giọng chúc phúc.
"Con cũng chúc mẹ vui vẻ." Lăng Hàm cũng thấp giọng nói.
"Đối với anh con cho tốt."
"Mẹ, con sẽ."
"Ý mẹ nói chính là Lăng Khiêm, không cho con trước mặt anh nói cái gì mà nhân bản này nhân bản nọ, rất khó nghe.
Con cùng Lăng Khiêm, đều là con trai của mẹ, hiểu chưa?"
Lăng Hàm từ lúc vào phòng vẫn luôn giữ biểu tình lạnh lùng, cuối cùng cũng có một chút biến hóa, hắn nhẹ nhàng nhấc lên khóe môi, xuất ra một tia không biết nên làm thế nào, rồi lại mỉm cười mang vẻ ôn nhu sủng nịch.
"Mẹ, con hiểu rồi."
***
Sau khi chúc Lăng phu nhân ngủ ngon, Lăng Hàm xuống phòng bếp, đặt bánh kem nhỏ lên khay, tự mình bưng lên tầng ba.
Tuy rằng rất nhiều chuyện không theo lòng người, chẳng hạn như cái nhìn của mẹ đối với anh đã thay đổi, nhưng Lăng Hàm cảm thấy không thể oán giận được.
Hắn đã ngạc nhiên rất nhiều, có mẹ vì hắn mà làm bánh kem, còn có quà tặng của anh, có được những cái này, cho dù muốn hắn phải đối mặt với nhiều trách nhiệm cùng gánh nặng hơn nữa cũng được.
Tiếp theo, hắn phải thoải mái thả lỏng cho tốt.
Hôm nay là sinh nhật hắn, hơn nữa là lần đầu tiên hắn trải qua sinh nhật cùng một mình anh.
Dùng mật mã mở ra cửa phòng của anh, Lăng Hàm đi vào trong phòng, đem bánh kem đặt lên bàn, thuận tay xách lên một bình rượu, lại còn chuẩn bị hai cái ly rượu thủy tinh cao cao.
Không nhìn thấy anh ở trong phòng, nhưng dưới lớp kính mờ mờ của phòng tắm lại lộ ra dáng người mông lung ái muội.
Người ở bên trong tựa hồ rất cảnh giác, bỗng nhiên tắt đi vòi hoa sen, tiếng nước truyền từ trong ra cũng mơ hồ biến mất.
"Ai ở bên ngoài? Lăng Hàm, là em sao?" Lăng Vệ ở trong phòng tắm hỏi.
"Anh, là em." Lăng Hàm trả lời, bỗng nhiên lại cảnh giác, "Chẳng nhẽ anh còn cho rằng ngoài em ra sẽ có người khác đi vào?"
Không biết là không nghe thấy câu hỏi của Lăng Hàm, hay là cố ý trốn tránh, Lăng Vệ không có trả lời, chỉ đơn giản mà nói, "Chờ anh một chút, sẽ tắm nhanh thôi."
Bên trong lại truyền đến tiếng nước ào ào, chỉ chốc lát lại ngừng.
Nhưng Lăng Vệ cũng không có lập tức đi ra.
Lăng Hàm lắng nghe động tĩnh bên trong, nhận ra anh hình như đang kích động tìm kiếm cái gì đó.
Hắn như nghĩ ra điều gì mà đứng lên, thủ pháp thuần thục như nhân viên điều tra, nhanh chóng kiểm tra từng cái ngăn kéo, rất nhanh đã tìm ra hộp quà
Nhưng, lúc trước còn nhìn thấy có hai cái hộp, giờ lại chỉ còn một cái đơn độc trong ngăn kéo.
Ánh mắt Lăng Hàm không khỏi phát lạnh.
"Anh, anh làm gì bên trong vậy?"
"Không có gì, anh đang mặc quần áo, sẽ xong nhanh thôi." Một lúc lâu sau, cửa phòng tắm mới mở ra, Lăng Vệ mặc áo ngủ rộng thùng thình cầm một cái khăn mặt, tùy ý mà xoa xoa tóc, "Quy tắc của Ủy ban Tướng quân, anh đã nhìn qua hơn nửa, cũng viết một ít điểm mấu chốt đã hiểu được, ở đây này."
Cậu chỉ đến sách ghi chép điện tử ở trên bàn học, lập tức liền phát hiện trên bàn có thêm chiếc bánh kem, còn có champagne ( sâm panh ) cùng ly thủy tinh đầy lãng mạn.
"Bánh kem?"
"Là mẹ làm."
"Thật sao? Vậy thì tốt quá."
Nghe thấy là do mẹ làm, Lăng Vệ để khăn mặt lại một bên, vui sướng mà đánh giá.
Điểm tâm do mẹ làm đối với Lăng Vệ mà nói, là mỹ vị tuyệt vời nhất vũ trụ.
Vốn là bữa tối có thể được ăn bánh do mẹ làm, nhưng bởi vì tiểu ác ma Lăng Khiêm kia...
Mỗi lần sinh nhật trước đây, mẹ đều sẽ vì cậu mà nướng bánh kem thật ngon.
Về sau, có lẽ cậu sẽ không có được loại đãi ngộ như vậy nữa.
Về sau, mẹ sẽ chỉ vì Lăng Khiêm cùng Lăng Hàm mà làm bánh kem thôi.
Nghĩ đến chuyện này lại ẩn dật dật mà đau lòng, nhưng Lăng Vệ không muốn lộ ra cảm xúc này trong sinh nhật chả Lăng Hàm, ngược lại còn vui mừng cho Lăng Hàm, mẹ dù sao vẫn rất ôn nhu.
"Anh ăn một chút không? Coi như là bữa khuya."
"Anh đây liền không khách khí." Lăng Vệ cười cười gật đầu.
Lăng Hàm cắt ra một miếng bánh kem lớn, đặt ở trong đĩa đưa đến trước mặt Lăng Vệ.
Ánh mắt nhìn đến trên mặt Lăng Vệ, Lăng Hàm bỗng nhiên ngừng động tác một chút.
"Khóe miệng, là chuyện thế nào?" Lăng Hàm nhìn chăm chú khóe miệng mà hỏi.
Tim Lăng Vệ mãnh liệt nhảy lên một chút.
Không xong, không nên ở quá gần Lăng Hàm.
Chính là vừa rồi ở trong phòng tắm, đã lấy thuốc bôi lên, che giấu vết thương ở khóe miếng...
Thế nào lại bị nhìn ra được? Ánh mắt Lăng Hàm, thật sự là còn lạnh hơn hệ thống chiến cơ...
"Sao lại bị thương? "
"Nhất thời không cẩn thận, đập vào..." Lăng Vệ nói đến một nửa liền ngậm miệng.
Trên thế giới này, người vừa có thể đối mặt với Lăng Hàm, lại vừa nói dối trôi trảy, còn chưa có sinh ra đâu?
Dù sao, Lăng Vệ căn bản không có khả năng nói dối trước mặt Lăng Hàm, dưới con mắt của Lăng Hàm đều dễ dàng khai ra bí mật.
"Anh, nói thật."
"À..." Suy xét một chút vẫn nên nói thật, nếu không hậu quả khó có thể tưởng tượng, " Xảy ra chút xung đột với Lăng Khiêm, cho nên..."
Nhìn thấy mẹ vẫn luôn ở trong bệnh viện làm bạn Lăng Khiêm bỗng nhiên lại về nhà, Lăng Hàm đương nhiên đoán được, Lăng Khiêm cũng trở về theo.
"Lý do?"
Lăng Vệ ngậm chặt miệng, tỏ vẻ không nguyện ý nói ra.
Hôm nay, Lăng Khiêm ở trong phòng nói những lời kia, nhớ tới là liền đau lòng, cậu không muốn nhớ lại, lại càng không muốn lặp lại lần nữa trước mặt Lăng Hàm.
Nhưng Lăng Vệ cũng không biết, giờ phút này trên khuôn mặt bình tĩnh vô sóng của Lăng Hàm, ánh mắt như rắn độc ghen tị đã nhuốm máu đỏ tươi, tràn ngập uy hiếp.
Lăng Vệ cố gắng trầm mặc, ở trong mắt Lăng Hàm lại trở thành, chuyện anh cùng Lăng Khiêm, lại không muốn hắn biết rõ.
Huống hồ, vị trí vết thương ái muội như vậy, vết thương là thế nào tạo thành?
Nắm đấm đương nhiên có thể tạo ra vết thương này, nhưng mà kích động hôn môi gặm cắn, cũng sẽ tạo thành dấu vết, hơn nữa tên khốn Lăng Khiêm kia, luôn thích cắn loạn mỗi nơi trên người anh, cố ý lưu lại dấu vết chiếm hữu.
"Anh vì sao không trả lời em?"
"Anh đã nói, chỉ là xảy ra xung đột.
Em rốt cuộc nghi ngờ cái gì?" Lăng Vệ cúi đầu, dùng dĩa đưa bánh kem lên miệng, không vui gì mà hỏi lại.
Được ăn bánh kem do mẹ vất vả làm ra, lúc này phải nên nói chuyện thật vui vẻ, dương dương tự đắc mà hưởng thụ.
Vì sao lại cố tình nói đến chuyện mất hứng này cơ chứ?
Hơn nữa giọng điệu Lăng Hàm, giống như đang thẩm vấn phạm nhân, tràn ngập cảm giác áp bách.
Nuốt bánh kem xuống yết hầu, gian nan khó chịu mà đi xuống.
Nghe thấy Lăng Vệ trả lời phản kháng, Lăng Hàm nhẫn lại ngọn lửa đang bốc lên trong lòng, bất động thanh sắc mà chuyển đề tài, "Quà sinh nhật của em, anh muốn tặng cho em vào hôm nay sao?"
A, đúng rồi.
Lăng Vệ nhìn nhìn đồng hồ, còn kém chín phút nữa là sang ngày mới rồi.
Nếu Lăng Hàm không nhắc nhở, cậu cũng không muốn tặng quà trễ đâu.
Cậu bỏ bánh kem xuống, đi đến bàn đem ngăn kéo mở ra, lấy ra hộp quà bên trong.
"Sinh nhật vui vẻ!" Lăng Vệ đưa cho Lăng Hàm.
"Cám ơn.
Có thể mở ra luôn không?"
Lăng Vệ tỏ ý không thành vấn đề, cậu cũng rất chờ mong phản ứng của Lăng Hàm khi nhìn thấy quà bên trong.
Lăng Hàm xé mở lớp giấy bao bên ngoài, trịnh trọng mở ra, bên trong là một cái kẹp cà-vạt bạch kim kiểu dáng đơn giản.
Lăng Vệ ngại ngùng mà giải thích, "Không biết nên tặng cái gì cho thích hợp, chợt nhớ tới cà-vạt của quan quân sẽ cần đến kẹp này, cho nên liền chọn cái này."
"Chữ khắc ở mặt trên, là cố ý khắc sao?"
"Đúng vậy, là dày công tỉ mỉ khắc lên, là một chữ 'Hàm'.
Làm như vậy, quà tặng mới có ý nghĩa kỷ niệm." Lăng Vệ nhìn sắc mặt em trai, không tự tin lắm hỏi lại, "Không phải rất xấu chứ? Quà này, em sẽ dùng đến sao?"
Câu trả lời của Lăng Hàm là trực tiếp cởi ra áo khoác quân phục bên ngoài, chỉ mặc áo sơ mi trắng bên trong, kẹp lên cà- vạt mà đen tràn đầy nam tính, sau đó, nghiêng đầu cười nhạt nhìn về phía Lăng Vệ.
Bộ dáng lỗi lạc khí suât, khiến Lăng Vệ thất thố không kịp đề phòng mà sững sờ.
"Cảm ơn anh, rất thích hợp."
"Không cần khách khí."
"Vậy, cái còn lại đâu?"
"Cái gì?"
"Anh không phải đã chuẩn bị hai hộp quà sao? Một cái đã tặng cho em rồi, vậy cái còn lại đâu? Em đã nói rồi, không cho phép anh tặng quà cho nhân bản kia."
Không biết từ lúc nào, Lăng Hàm đã ngồi bên cạnh cậu rồi.
Chiếc kẹp bạch kim phát sáng lấp lánh trên cà- vạt màu đen, phảng phất như ánh mắt hẹp dài muốn xuyên thủng bí mật ẩn trong lòng cậu.
"Anh căn bản là không đem lời của em để ở trong lòng.
Anh nhìn thấy nhân bản kia là tâm liền loạn, đem hắn trở thành Lăng Khiêm, đưa quà sinh nhật của Lăng Khiêm cho hắn, đưa cho chính nhân bản của Lăng Khiêm, đúng không?"
Lăng Vệ mất vài giây mới tiêu hóa được chất vấn của Lăng Hàm, lắc lắc đầu nói, "Anh không có đưa quà cho nó."
"Vậy quà ở đâu?"
"Ném."
"Ném?"
"Là ném rồi!" Lăng Vệ nhìn thẳng vào ánh mắt nghi ngờ sắc bén của Lăng Hàm, nghĩ đến sáng nay ném đi món quà, nghĩ đến Lăng Khiêm cư nhiên lại đi vũ nhục tình cảm thân thiết lúc trước, Lăng Vệ cũng giận run cả người, "Gia khỏa kia, anh căn bản không nghĩ sẽ đưa quà cho nó.
Không, lấy lời nói và việc làm của nó bây giờ, căn bản không đáng để anh tặng cho thứ gì!"
Lăng Hàm thực khó tin Lăng Vệ sẽ ném quà tặng của Lăng Khiêm đi.
Nhưng Lăng Vệ cũng không giống như đang nói dối.
"Thật sự đã ném?" Lăng Hàm nửa tin nửa ngờ hỏi.
Trong lòng có một tia vui sướng.
Nếu anh thật sự làm vậy, chứng tỏ anh cũng không bị nhân bản kia mê hoặc.
Chính mình cũng không cần quá lo lắng rằng anh sẽ vất vả lén lút sau lưng mình, tặng quà cho tên kia.
Hắn lúc trước là trải qua tâm lý giãy dụa, dưới tình thế áp bách đành chấp nhận chia sẻ anh với Lăng Khiêm, hai người cùng cố gắng cùng bảo vệ anh.
Nhưng, chỉ có thể là Lăng Khiêm.
Ngoài Lăng Khiêm ra, tuyệt đối không cho phép bên thứ ba chạm vào anh, lại càng không cho phép nhân bản Lăng Khiêm đến đây rêu rao đạo lí.
"Em muốn anh phải nói bao nhiêu lần, ném chính là ném.
Chẳng lẽ muốn bắt anh vào trong kho xử lí rác thải tìm ra, đặt trước mặt em thì em mới bằng lòng tin anh?"
"Không cần anh phải phiền như vậy, em sẽ tự tìm."
Không phải là không tin anh.
Nhưng, anh là người hắn để ý nhất, chuyện của anh cũng là chuyện hắn để ý nhất.
Đối với sự để ý này, Thiếu tướng Lăng Hàm vẫn luôn cẩn thận.
Để xác định chuyện giữa anh và tên nhân bản đáng ghét kia, đừng nói là một kho xử lí rác thải, cho dù muốn hắn lật tung Yên Vui tinh lên, hắn cũng không do dự.
.