Ngày 01/01 sẽ tổ chức nghi thức nhậm chức của Tân Tướng quân Lăng gia, rất nhanh sẽ được cử hành, tiêu điểm của mọi người đều tập trung vào chuyện này.
So với nghi thức hạ hạ táng Tướng quân Lăng Thừa Vân, lại càng tận lực hạ thấp mà tiến hành.
Nếu Lăng gia muốn đem chuyện này thành bản tin trực tiếp, tất nhiên có thể tranh thủ thêm càng nhiều tư bản chính trị, nhưng cho dù là Lăng phu nhân hay Lăng Vệ, đều bác bỏ đề nghị tuyên truyền toàn Liên Bang này, nhất trí cho rằng, phải đem chuyện này trở thành việc riêng của gia đình.
Bởi vì trong miệng vết thương, vẫn còn máu chảy đau đớn.
Loại đau đớn này, đối với mỗi người nhà của Lăng Thừa Vân mà nói, không chỉ đau có một ngày.
Dựa theo ý của Lăng Thừa Vân khi còn sống, cũng không mai táng ngoài vũ trụ, mà là dùng một loại hạ táng cổ đại của địa cầu xưa chính là chôn xuống đất.
Vào một ngày cuối tháng mười hai, sau khi đã che chắn hết truyền thông, ba anh em Lăng gia mặc quân trang chỉnh tề, tự mình an táng ba của bọn họ.
Lễ tang đơn giản, ngoài một ít bà con xa của Lăng gia và một số cấp dưới quan trọng, thì còn có hai vị Thượng Tướng quân còn lại.
Tổng thống Babu cũng không ngại xa ngàn không gian mà tới, nhưng vì lại có công vụ quan trọng phải xử lý, cũng chỉ trịnh trọng an ủi Lăng phu nhân vài câu rồi liền cáo từ rời đi.
Nhưng sự xuất hiện của ông cũng đủ chứng minh Lăng gia cùng chính phủ Liên Bang có quan hệ chặt chẽ với nhau.
Ở Thủy Hoa Tinh, Lăng Thừa Vân cùng vô số chiến sĩ Liên Bang bị nổ đến vô pháp tìm được thi thể.
Trong quan tài cũng chỉ để bộ quân phục thường ngày Lăng Tướng quân hay mặc.
"Chờ một chút."
Trước khi đóng chặt nắp quan tài thì Lăng phu nhân đã gọi bọn họ lại, đi đến mở nắp quan tài ra.
Đôi tay gầy yếu khẽ đưa vào, nhẹ nhàng vuốt ve bộ quân phục kia, ánh mắt vô cùng dịu dàng, phảng phất như kia không phải một bộ quần áo, mà chính là người chồng mà nàng yêu nhất.
Biết rõ sức khỏe của mẹ không tốt, sợ rằng nàng sẽ không chịu nổi không khí bi thương của đám tang, cả ba anh em đều toát ra vẻ lo lắng.
Lăng Vệ quay đầu, khẽ nhìn về phía Lăng Hàm, Lăng Hàm hiểu ý, bất động thanh sắc mà huých tay Lăng Khiêm đang đứng cạnh hắn.
"Mẹ," Lăng Khiêm tiến lên, cẩn thận mà nắm lấy tay Lăng phu nhân , "Thời gian không nhiều, làm cho bọn họ cái quan đi."
Lăng phu nhân như đang suy nghĩ điều gì mà nâng mắt lên nhìn con trai, tựa hồ lúc này mới phát hiện mình đã đứng bên quan tài thật lâu, mà tất cả mọi người còn đang chờ đợi.
Nàng cười khổ xin lỗi, thu tay về, yên lặng chỉnh lại cảm xúc và trang phục, cho đến khi không còn một sợi tóc nào tán loạn, "Có chút thất thần, nhớ tới rất nhiều...
Chuyện quá khứ."
Ánh mắt của nàng nhìn lần lượt từng người trong đám tang, cuối cùng lại dừng lại trên mặt Lăng Vệ.
Trái tim Lăng Vệ đập loạn.
Từ sau khi ở Thủy Hoa tinh trở về, đây là lần đầu tiên mẹ dùng ánh mắt thương xót nhìn cậu như vậy.
"Tiếp tục đi." Lăng Khiêm kéo Lăng phu nhân lùi ra phía sau một bước, ý bảo thị vệ tiếp tục.
Nghi thức an táng liền tiếp tục tiến hành, trước khi quan tài hợp kim được đưa xuống, thì đã đặt xuống vòng năng lượng bảo vệ bao trùm cả mảnh đấtn.
Xung quanh còn có mầm thực vật mới được Bộ khoa học chế tạo, chỉ chưa đầy năm phút đồng hồ sau, cả mảnh đất liền giống như tấm thảm màu xanh lục dịu nhẹ bao trùm lấy cả mộ phần ngọc trắng của Lăng Thừa Vân Tướng quân.
Sau khi kết thúc nghi thức, Tướng quân Lawson đã lâu không xuất hiện trong Quân bộ liền bảo người hầu đẩy xe lăn đến trước mặt Lăng phu nhân.
"Phu nhân, xin hãy nén bi thương.
Tuy rằng ta cùng Lăng tướng quân đã từng vì công việc mà xảy ra một ít động chạm, nhưng ở trong lòng ta, thực ra ta vẫn rất kính trọng Lăng tướng quân."
Giọng nói của người già đặc biệt nặng nề, giống như trong cổ họng tắc nghẽn cả cục đờm vậy.
Trong Hội nghị Quân bộ kia, Al khiến cho phe phái bên trong Lawson đi theo lập trường, trên thực tế đã là soán vị thành công được một nửa.
Thâm thụ đả kích Lawson tướng quân tại hội nghị sau một bệnh không nổi.
Lần này xuất hiện ở tang lễ của Lăng Thừa Vân Tướng quân, cũng có thể nhìn ra thể lực của ông rất miễn cưỡng, không thể không ngồi xe lăn, mái tóc so với hai tháng trước đã tái nhợt rất nhiều, nếp nhăn trên mặt cũng ngày càng nhiều.
Thậm chí khiđang nói chuyện,khóe miệng còn thỉnh thoảng hơi run rẩy.
Cho đu là ai nhìn thấy ông, đại khái đều có thể đoán được, tin đồn gần đây là chính xác -- Bệnh não của Lawson Tướng quân tương đối nghiêm trọng.
"Cám ơn ngài, Lawson Tướng quân." Lăng phu nhân thấp giọng trả lời.
"Ta kính trọng không chỉ có là Lăng tướng quân, mà còn kính trọng cả ngài, phu nhân."
Lawson Tướng quân cảm khái mà nói, "Ngài là một người vợ vĩ đại, cũng là một người mẹ vĩ đại.
Thiếu tướng Lăng Hàm cùng Chuẩn tướng Lăng Khiêm tuổi trẻ tài cao, năng lực tuyệt trác.
Ta già thế này rồi, cũng hy vọng có một ngày thể có nhìn thấy bọn họ bay lượn.
Ngài, nhất định sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì chúng."
Lăng phu nhân yên lặng mà nhìn Lawson Tướng quân đàn ngồi ở xe lân, người đàn ông này đã mắc bệnh nguy kịch, tính mạng như ánh nến mỏng anh giữa trời đông giá rét, nhưng lời nói vừa rồi lại dụng tâm kín đáo, khơi dậy bản năng làm mẹ của Lăng phu nhân.
"Ta chẳng những kiêu ngạo vì Lăng Hàm cùng Lăng Khiêm, mà còn kiêu ngạo về cả Lăng Vệ.
Nói đến năng lực bảo vệ Liên Bang, ta cho rằng, nó so hai em trai lại càng xuất sắc hơn." Lăng phu nhân ngẩng đầu, "Ngài hẳn là sẽ không quên, ta có ba đứa con chứ?"
Không đoán được vị phu nhân vẫn luôn không rành thế sự này lạ tỏ ra thái độ sắc bén như vậy, Lawson Tướng quân sửng sốt một chút, lộ ra có chút tươi cười xấu hổ, "À..à...
đương nhiên.
Quan chỉ huy Lăng Vệ, cũng là kiêu ngạo của phu nhân."
"Ngài nói không sai."
Những người đến tham dự lễ tang đều hướng đến Lăng phu nhân biểu đạt an ủi, rồi lại lục đục rời đi.
Lăng Khiêm lo lắng mẹ ở lễ tang lâu như vậy, cơ thể không trụ lâu được, liền đi lên thấp giọng nói, "Mẹ, chúng ta trở về đi."
Bị Lawson Tướng quân kia kích thích, Lăng phu nhân tựa hồ đang nhớ lại chuyện gì.
"Mẹ?"
"Lăng Khiêm, con gọi anh cùng Lăng Hàm lại đây." Ngắm nhìn mộ bia của chồng thật lâu, thật lâu sau, Lăng phu nhân mới lên tiếng.
Lăng Khiêm quay đầu lại, ra dấu hiệu.
Lăng Vệ cùng Lăng Hàm nhanh chóng đến đây.
"Các con có biết tại sao ba các con lại chọn thổ táng không? Tại sao lại muốn thổ táng trên ngọn núi cách đại trạch Lăng gia không xa?" Lăng phu nhân trầm tư đã lâu, mới thấp giọng đặt câu hỏi.
Cả ba người đều không có lên tiếng, cũng không trao đổi ánh mắt với nhau.
Bọn họ biết, sở dĩ mẹ đặt câu hỏi này không phải vì muốn nghe đáp án của họ, mà mẹ muốn tự đưa ra đáp án.
Tận mắt nhìn thấy quan tài của chồng hạ xuống hố đất lạnh lẽo kia, người làm vợ như nàng cũng không khỏi cảm khái bi thương.
"Ba của các con, vẫn luôn vướng bận công việc.
Ông ấy từng cảm thán với mẹ mấy lần, giống như không được làm ba vậy, bọn nhỏ chỉ chớp mắt đã trưởng thành.
Ông ấy cảm thấy việc ở Quân bộ đã khiến ông bỏ lỡ cơ hội nhìn các con lớn lên.
Cho nên, khi còn sống ông ấy đã chọn nơi này để thổ táng."
Lăng phu nhân chậm rãi xoay người.
Phần mộ trên sườn núi, bia mộ hướng đến đại trạch Lăng gia, vừa lúc có thể ở đây quan sát Lăng gia mỗi ngày.
"An nghỉ ở chỗ này, ông ấy sẽ không bỏ lỡ nữa."
Nghe mẹ nói, trong lòng cả ba anh em đều dâng lên đau khổ bi thương, hốc mắt nhịn không được đã đỏ hoe.
"Hôm nay, nhìn thấy mộ phần này, mẹ cuối cùng cũng muốn thừa nhận, ba của các con đã đi rồi.
Về sau, trọng trách của nhà này liền muốn rơi xuống trên người các con."
Lăng phu nhân nói, nâng nhẹ lông mi.
Lăng Vệ bị nàng nhìn đến trong lòng run lên.
"Lăng Vệ." Tiếng gọi nhẹ nhàng như vậy lại giống khúc cây đột nhiên đánh vào sâu thẳm trái tim Lăng Vệ.
"Mẹ..." Lăng Vệ vạn phần bất an.
"Video hôm Hoàng thái tử tổ chức yến tiệc, hôm qua mẹ đã xem được." Lăng phu nhân hỏi, "Con ở trên sân khấu phát biểu diễn thuyết, kính chào đến ba con.
Lúc đó, con thật sự nghĩ vậy sao?"
Lăng Vệ dùng sức mà gật đầu.
Lăng phu nhân lộ ra biểu tình vui mừng.
"Mụ mụ muốn ở riêng với ba của các con trong chốc lát." Lăng phu nhân lần thứ hai nhìn về phía ánh mặt trời đang phủ khắp mộ bia.
Tuy rằng bên trong chỉ mai táng một bộ quân phục, nhưng chồng nàng anh linh, nhất định sẽ nghe thấy nàng.
"Mẹ ..."
Lăng Vệ cảm thấy không thể mặc kệ Lăng phu nhân đắm chìm trong thương tiếc mãi được, đang muốn mở miệng khuyên can, lại bị Lăng Khiêm đột nhiên kéo lại, "Anh, để cho mẹ yên tĩnh một lúc."
Vì muốn để lại không gian cho mẹ, cả ba người liền đứng sang một triền núi khác, yên lặng chú ý động tĩnh của Lâng phu nhân.
Nếu phát hiện nàng thương tâm quá độ, liền sẽ lập tức đưa người đến an ủi chiếu cố nàng
"Trái tim của mẹ...."
"Anh không cần lo lắng, mẹ là người phụ nữ kiên cường nhất mà em đã từng gặp qua." Lăng Khiêm an ủi, một bàn tay lại rất tự nhiên không làm người chú ý mà ôm lấy thắt lưng Lăng Vệ.
Sống lưng Lăng Vệ cứng đờ.
Đây là lễ tang của ba, mẹ còn đang cách bọn họ không xa, Lăng Khiêm lại dám lớn mật, hơn nữa...
"Đầu em không đau?"
"Tuyệt đối không đau, vừa rồi em đánh châm, hiện tại có thể cùng anh làm bất cứ chuyện gì..
..
Xuy!" Lăng Khiêm nói đến một nửa, bỗng nhiên ăn đau mà rít một hơi.
Lăng Hàm không biết từ lúc nào đã đứng ở sau hắn, ngay lúc mẹ không để ý, liền đánh lên vai hắn một cú.
Liền như kia trương toàn gia phúc sở quay phim như vậy.
Ánh mắt của nàng, chuyển hướng đứng sửng ở mạ non nhung thượng trượng phu mộ bia, giống chính diện đối mỉm cười trượng phu, thấp giọng thì thào.
"Từ lúc nhận được tin tức ở Thủy Hoa tinh cho đến nay, tựa như một giấc mơ chân chật.
Cảm giác bất lực lại tức giận này, em không biết nên nói ra như thế nào."
"Nếu anh ở đây, nhất định sẽ có biện pháp an ủi, khuyên bảo em."
"Nhưng là, em rốt cuộc cũng không tìm thấy dáng hình anh, rốt cuộc cũng không nghe được giọng anh..."
"Cảm giác cô độc sẽ không còn gặp được anh nữa, mỗi giờ mỗi phút đều như thiêu đốt trái tim của em, đau đến chỉ hy vọng có thể tìm được một người để trách cứ.
Không, phải nói là hy vọng tìm được một người có thể cho em trút hết nỗi giận."
"Em lựa chọn oán hận đứa bé kia."
"Có lẽ trong lòng em đã sớm hiểu rõ ràng, đứa bé kia, là không quản là phải chịu ấm ức như thế nào, nhất định cũng sẽ không oán giận người mẹ này.
Không quản là có bao nhiêu áp lực, nó sẽ đều nhẫn nhịn xuống."
"Lăng Hàm nói, kế hoạch ở Thủy Hoa Tinh là của anh, là thật đi? Kia đích thực là phong cách làm việc của anh."
"Lăng Hàm nói, nó ở Thủy Hoa tinh được Lăng Vệ cứu trở về, có thật không? Có lẽ, em hẳn là tin tưởng nó."
"Còn có Lăng Khiêm, em lo lắng sẽ khiến nó sẽ chịu thêm đau khổ, cho nên đã xin Mike hạn chế kí ức của nó.
Chính là, không cần biết khó chịu thế nào, nó vẫn giống như hoa hướng dương tìm đến ánh mặt trời, chấp nhận đau đớn, một lần lại một lần mà muốn tiếp cận người kia."
"Em chợt phát hiện, loại phản kháng như vậy, cá tính tuyệt đối không hối hận rất giống ba của chúng nó..."
"Dưới sự bảo vệ của anh, em vừa yếu ớt lại vô năng, hiện tại em đã tỉnh.
Bởi vì em oán trời trách đất, chẳng những khiến Lăng Vệ phải chịu ấm ức, cũng làm cho Lăng Khiêm hương tổn.
Nếu anh còn ở đây, nhất định sẽ không để cho như em đối đãi con của mình như vậy, nhất định sẽ..
Khuyên can em."
"Em muốn làm một người mẹ xứng đáng với tụi nhỏ."
"Em phải, chân chính, tỉnh lại."
Nàng vuốt mộ bia bạch ngọc giống như đang âu yếm khuôn mặt của chồng vậy, cảm giác nước mắt ở khóe mắt nặng trịch mà ngưng tụ thành từng giọt.
Giống như anh đã từng nói với em, chỉ cần chúng nó ở bên giúp đỡ nhau, không li không rời là tốt rồi.
Nói với em, anh không phải là đã biết chuyện của chúng nó rồi chứ?
Anh sớm đã hiểu được, Lăng Khiêm cùng Lăng Hàm, kế thừa cố chấp cùng thâm tình của anh, trong đời chúng nó, chỉ có một lần yêu thương.
Cho nên, chỉ cần yêu rồi, vĩnh viễn sẽ không buông tay.
***
Mọi người tham gia lễ tang xong cũng tốp năm tốp ba mà rời đi.
Ở lễ tang, ngoài làm theo lễ phép nói hai ba câu an ủi,Tu La tướng quân cũng sẽ không nói nhiều lời, không biết là cố tình hay là vô ý, trên đường xuống núi lại gặp được Lawson Tướng quân.
"Nhiều ngày không gặp, hai chúng ta tán gẫu một chút đi."
"Được, cảnh sắc nơi này không tồi."
Lawson tướng quân ý bảo cấp dưới bên người không cần đi theo, Tu La tướng quân giống như ông bạn già nhiều năm tự nhiên mà đẩy xe lăn, chậm rãi đi trên thảm cỏ xanh mướt.
"Nhìn thấy mộ bia của Lăng Thừa Vân mộ bia, khiến người ta cũng phải cảm khái."
"Đúng vậy, chúng ta, đều không quên khí phách phấn chấn năm đó." Lawson tướng quân có thâm ý khác mà nói, "Tân sinh lực lượng, thủy chung sẽ bộc lộ tài năng, cái này giống như cự thạch hạ ló đầu ra tiểu miêu nhất dạng."
"Nếu như là tam đại gia tộc chính mình tiểu miêu, chúng ta thoái nhượng cũng là cam tâm.
Nhưng là kia một gốc cây đến từ dị tộc tiểu miêu, trưởng thành đứng lên sau, lực phá hoại sẽ có nhiều đại, khiến ông không dám tưởng tượng." Tu La tướng quân nói cũng mang thâm ý, "Không cần biết là tôi hay ông, liền tính đến tắt thở ngày đó, hẳn là cũng sẽ không quên bậc cha chú nói cho chúng ta biết chuyện cũ đi."
Xe lăn dừng lại.
Hai người vừa đứng ngồi xuống, nhìn rừng cây xa xa, trầm mặc nửa ngày.
"Linh tộc cũng không chết hết, đây mới thật là vì vận mệnh ý trời sao?" Lawson tướng quân cảm thán hỏi.
"Ý trời rốt cuộc là gì? Chẳng lẽ ý tứ hàm xúc chính là Quân bộ vì Linh tộc mà quật khởi, cũng sẽ bởi vì Linh tộc mà tiêu vong? Chẳng lẽ trời cao lại nông cạn như vậy, chỉ muốn xoay chuyển sai lầm lúc đầu, mà không tiếc khiến Liên Bang trở thành con rối ngu ngốc cho Vương tộc cai trị?" Tu La tướng quân bỗng nhiên nheo lại ánh mắt, "Nếu đây là ý trời, tôi đây sẽ lựa chọn cùng trời đối nghịch."
Hắn dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Lawson tướng quân ỉu xìu trên xe lăn.
Người này chính là đối thủ nhiều năm trong Quân bộ, tuy rằng lúc này não bộ đã bị tổn thương nghiêm trọng, cho dù kỹ thuật nhân bản cũng khó có thể cứu được.
Nhưng Tu La tướng quân biết, chỉ cần một ngày chưa chết, Lawson tướng quân sẽ nắm trong tay một ít lợi thế cuối cùng.
Al Lawson bản lĩnh có lớn, cũng khó có thể chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà tiếp nhận hết cơ nghiệp của ông.
"Người Linh tộc, rồi sẽ có một ngày hủy diệt toàn Quân bộ."
"Quân bộ nếu bị hủy diệt, Liên Bang sẽ không còn năng lực chống lại Đế quốc."
"Bảo vệ Quân bộ, chính là bảo vệ Liên Bang."
"Phải diệt trừ người Linh tộc."
"Chúng ta đã thành công một lần, lúc này chúng ta cũng phải thành công.
Năm đó phục chế nhầm DNA Linh tộc, mới dẫn đến như vậy.
Lúc này, tuyệt đối sẽ không tái phạm như trên."
Gió nhẹ khẽ thổi.
Cỏ xanh như tấm đệm khổng lồ.
Núi rừng xa xa, tựa hồ cũng không vì cái âm mưu mà động tâm, vẫn thục nữ yên tĩnh như cũ.
Tu La tướng quân nhìn Lawson tướng quân thật lâu, trầm giọng nói, "Vì Liên Bang."
Lawson tướng quân gật gật đầu, già nua khàn khàn mà nói, "Vì Liên Bang."
.