Sáng sớm vẫn như thường lệ thức giấc trên giường Lăng Khiêm.
Mọi thứ tựa hồ chẳng có gì thay đổi, xem ra việc ngủ chung giường với hai đứa em là chuyện không thể tránh được đây.
Nhưng sau khi mở mắt, thoáng cái liền cảm thấy có điều khác thường.
Hình như thiếu gì đó.
Lăng Vệ đưa tay dò dẫm xuống phần eo, có người duỗi tay từ phía sau ôm lấy mình, không ngoài ai khác chính là Lăng Hàm.
Thế nhưng, Lăng Khiêm giống như bạch tuộc, tay chân luôn quấn khắp người mình thì không nằm kế bên.
Lăng Vệ lấy làm ngạc nhiên lắm.
Nghe có tiếng động, Lăng Vệ tối hôm qua bị làm tới tưởng chừng gãy thắt lưng trở mình ngồi dậy.
"Anh tỉnh rồi à?" Lăng Khiêm vừa bước ra khỏi phòng tắm, thần thanh khí sảng, mặc quân phục chỉnh tề, tướng mạo anh tuấn hơn người, thừa sức làm người mẫu chụp ảnh giới thiệu bộ sưu tập mới.
Thấy Lăng Vệ, Lăng Khiêm có chút ảo não "Em xin lỗi, em đã cố nhẹ nhàng hết mức, không ngờ vẫn làm anh thức mất."
"Có gì đâu." Lăng Vệ kỳ quái nhìn Lăng Khiêm vẫn luôn thủng thẳng chậm muộn "Em phải ra ngoài sao?"
"Vâng, chứ sao không dưng lại dậy sớm vậy chớ.
Ôm anh ngủ là chuyện hạnh phúc nhất trần đời này mà."
Có tiếng chuông cửa vang lên.
Lăng Khiêm ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nhướng mày "Đúng giờ thật đấy, không hổ danh là Quân bộ.
Em phải đi rồi, tối nay không về sớm nấu cơm cho anh được.
Nếu Lăng Hàm cũng ở ngoài thì anh phải lo ăn uống đàng hoàng đó."
"Không cần nhắc hoài đâu, anh sẽ ăn mà, đừng xem anh như con nít thế."
"Vậy thì tốt, em đi đây." Trước khi rời khỏi, Lăng Khiêm đi đến bên giường, chống hai tay xuống nệm, cúi đầu đòi hôn.
Lăng Vệ ngẩng đầu, dung túng để cho hắn thực hiện.
Nụ hôn chào buổi sáng dường như cũng đã dưỡng thành thói quen, con người được nuông chiều thật dễ dàng hư hỏng.
Sau khi Lăng Khiêm đi, Lăng Vệ cũng xuống giường.
Chuyện miễn cưỡng tối hôm qua khiến chỗ kín bây giờ còn đau râm ran kháng nghị, lúc hai chân buông xuống cạnh giường, cảm giác khó chịu truyền tới làm Lăng Vệ không khỏi nhíu mày.
Cái gì mà song long nhập động chứ, thật không rõ tên quái đản nào nghĩ ra được chủ ý này nữa.
Không hề phù hợp với cấu tạo sinh lý của đàn ông một tí nào!
Thế nhưng, vì hành vi biến thái này mà đạt đến cao trào, mình cũng có thể đưa về biến thái một loại.
Lăng Vệ cảm thán nghĩ.
Sau khi rửa mặt xong, lúc mặc quần, động tác nhấc chân cũng tác động đến mặt sau.
Bởi từng động tác đều phải cẩn thận, thế nên thời gian vệ sinh buổi sáng so với bình thường cũng lâu hơn nhiều.
Lúc đi ra, Lăng Vệ ngạc nhiên phát hiện Lăng Hàm cũng đã tỉnh dậy, chẳng những thế còn thay quân phục thuần đen thẳng thớm, có lẽ trong lúc mình ở trong nhà tắm rửa mặt, cậu ta đã về phòng mình thay.
"Hôm nay em cũng ra ngoài à?"
Lăng Hàm chỉnh trang lại cà vạt gắn cờ hiệu Quân bộ Liên Bang được ủi phẳng phiu "Vâng, chuyện khẩn cấp bên Quân bộ, tối qua gấp gáp trở về đột ngột, hôm nay phỏng chừng còn phải tìm lý do thoái thác một phen."
"Lăng Khiêm sáng sớm cũng đã đi."
"Em biết, người của Khoa thẩm vấn nội bộ vĩnh viễn đều đúng giờ như thế."
Lăng Vệ sửng sốt.
"Khoa thẩm vấn nội bộ?" Cách một hồi, Lăng Vệ ngữ điệu ngưng trọng lặp lại những từ này, lo lắng nhìn Lăng Hàm "Lăng Khiêm thì liên quan gì đến Khoa thẩm vấn nội bộ?"
Lăng Hàm biểu tình trầm mặc, làm Lăng Vệ sợ hãi như có sâu lông bò trên lưng.
"Nói cho anh biết, Lăng Hàm."
Lăng Hàm bình tĩnh nói một câu "Anh cho Quân bộ là nơi nào chứ? Tự tiện điều tra văn kiện Quân bộ tuyệt mật.
Có thứ gì không công khai mà có thể thoải mái kiểm tra được không?"
Tim Lăng Vệ đột nhiên run rẩy "Em là nói..."
"Hồ sơ về Vệ Đình là tài liệu nghiêm mật của Quân bộ, không có đặc quyền tuyệt đối không được phép xem xét.
Thế mà anh cư nhiên cả gan tự ý tra tìm, tuy rằng không không có mật mã, mở ra cũng không nhìn được nội dung, nhưng đã có hành vi mở văn kiện, nên Lăng Khiêm nhất định phải bị giải đến Khoa thẩm vấn nội bộ để thẩm vấn."
Máu Lăng Vệ trong khoảnh khắc như đông lại.
"Chuyện này không liên quan tới Lăng Khiêm, là anh lạm quyền tra xét.
Nếu Khoa thẩm vấn muốn bắt người thì hãy bắt anh đi! Tuyệt đối không thể để Lăng Khiêm gánh tội thay được!" Lăng Vệ chạy về phía máy thông tín "Anh sẽ lập tức tự thú với Quân bộ, làm sáng tỏ chân tướng!"
Lăng Hàm bắt lấy cánh tay cậu, dùng sức kéo lại, đem cậu đẩy mạnh xuống giường.
"Điều tra cho thấy tất cả đều sử dụng tài khoản quyền hạn của Lăng Khiêm, mặc kệ người ngồi trước máy tính mở văn kiện là ai đi chăng nữa Lăng Khiêm đều không thể tránh khỏi trách nhiệm để lộ bí mật.
Nếu hành động theo cảm tính, kết quả duy nhất chỉ là làm cho cả Lăng Khiêm và anh bị bắt mà thôi!" Lăng Hàm từ trên cao nhìn xuống.
Nghĩ đến Lăng Khiêm trước khi đi còn cười hì hì hôn mình, tim Lăng Vệ như bị dao cứa vào.
"Anh..." Cậu hít vào một hơi, môi tái nhợt "Vì sao...
tìm hiểu về Vệ Đình lại nghiêm trọng như vậy?"
"Người tên Vệ Đình này, là đối tượng mà Quân bộ nghiêm cấm điều tra trong nhiều năm, nhất là về chuyện anh ta bị bắt.
Hai mươi năm qua, Quân bộ luôn đặt việc giám thị internet làm ưu tiên hàng đầu.
Sở dĩ cố ý đăng trên đó một văn kiện cần mật mã đặc biệt là để làm mồi nhử, chỉ cần có người tự tiện tra tìm sẽ tự động báo động, giây phút anh mở văn kiện, Lăng Khiêm cũng đã nằm trong danh sách bắt giữ của Khoa thẩm vấn.
Những người có cha làm tướng quân như bọn em, căn bản cũng chỉ như chạy được hòa thượng nhưng không chạy được khỏi miếu, nếu không sẽ liên lụy đến cả gia tộc.
Bình thường Khoa thẩm vấn sẽ bắt người vào sáng hôm sau, đây đã trở thành lệ thường."
Nghe Lăng Hàm điềm tĩnh giải thích, cảm giác hối hận như răng nọc, không ngừng cắn nuốt Lăng Vệ.
Hệt như phải chịu cực hình, thần kinh căng như xé, ôm hai tay gắt gao cuộn lấy mình.
"Vì sao không nói cho anh biết?" Lăng Vệ ngẩng đầu, ánh mắt thống khổ nhìn Lăng Hàm "Đêm qua, sao lại không nói cho anh về chuyện Khoa thẩm vấn nội bộ?"
Lăng Hàm lạnh lùng hỏi "Tâm tư của Lăng Khiêm, anh thật là không rõ sao?"
Nhìn Lăng Vệ cứng ngắc, Lăng Hàm cười khổ.
"Vệ Đình là chuyện không thể điều tra lung tung, đây có thể xem là bí mật công khai thượng tầng Quân bộ, Lăng Khiêm và em đều tường tỏ điều này.
Trước khi anh làm việc, nếu hỏi qua tụi em một chút, dù chỉ một câu thôi cũng tốt, thì đã có thể tránh khỏi chuyện này."
Lăng Vệ bị ánh mắt sắc bén của hắn đâm xuyên qua người.
Trong đầu văng vẳng câu nói tràn ngập bất đắc dĩ của Lăng Khiêm tối hôm qua.
Nếu muốn xem văn kiện nào đó, nói thẳng với em không được sao?
Có nên vụng trộm lén lút như vậy không?
Anh đối với em và Lăng Hàm, tại sao ngay cả tín nhiệm tối thiểu cũng không có?
Lăng Hàm nói rất đúng, mình là một người luôn tự cho là mình kẻ bị hại, được nhận yêu thương lại cảm thấy đó là điều đương nhiên, là một tên ti tiện hết sức.
Cậu đứng lên, lảo đảo đi về phía cửa.
Lăng Hàm ngăn cậu, xoay cậu lại, ấn lên cửa phòng "Anh muốn đi đâu?"
"Tìm Đàm Phong."
"Tìm hắn làm gì?"
Trong mắt Lăng Vệ tràn ngập hận ý "Đòi lại công đạo cho rõ ràng."
Tiểu nhân đê tiện!
"Cái gì mà công đạo chứ? Hai bên giao chiến, có ai đi tìm kẻ địch chất vấn vì sao hãm hại mình không? Anh đã sớm biết Đàm Phong là người mà gia tộc Tu La chọn.
Hắn phụng mệnh gia tộc Tu La đối phó với em và Lăng Khiêm, đây chẳng qua là điều cực kỳ bình thường mà thôi.
Lăng Hàm dùng giọng điệu cùng lý lẽ chính đáng nói.
Lăng Vệ không giỏi đối đáp, nhưng đối với chuyện này không cách nào chấp nhận.
"Đê tiện hết sức! Cư nhiên dùng thủ đoạn âm hiểm như vậy!"
"Cả kế hoạch căn bản là nhằm vào em cùng Lăng Khiêm.
Quyền hạn của anh không có khả năng tra đến hồ sơ tuyệt mật, gây tò mò cho anh, chính là để anh trộm dùng quyền hạn của tụi em để điều tra.
Không thành công bọn họ cũng không tổn thất gì, còn nếu thành công thì có thể đổ tội xuống đầu tụi em.
Đả kích một trong hai tụi em, cũng có thể ảnh hưởng đến việc tham gia cuộc thi đặc thù của anh."
Lăng Vệ như mới tỉnh khỏi mộng, hối hận vạn phần.
"Lăng Khiêm cũng có sai, quả thật không nên sơ ý như thế, không bảo vệ máy tính mình gì cả."
"Đừng trách Lăng Khiêm, đây đều là lỗi của anh!"
"Anh kích động quá." Lăng Hàm bỗng nhiên nở nụ cười nhàn nhạt, áp sát lại, trấn an mà hôn lên khóe miệng Lăng Vệ "Đừng lo lắng quá, mở hồ sơ tuyệt mật tuy rằng phạm đến cấm kỵ, bất quá cũng không phải là tội mưu nghịch quá lớn gì đó, ba nhất định sẽ sớm cứu Lăng Khiêm ra thôi.
Chỉ cần trước khi hắn được cứu, chu toàn đầy đủ cho người trong Khoa thẩm vấn, cộng thêm không khai bậy bạ, để người ta quơ được nhược điểm là ổn cả thôi."
Lăng Vệ kịch chấn "Ý em là, Lăng Khiêm sẽ bị bức cung?"
"Nếu đã tới Khoa thẩm vấn, ăn chút đau đớn là điều khó tránh khỏi.
Yên tâm đi, e ngại thân phận Lăng Khiêm nên bọn họ sẽ không dám quá phận đâu." Lăng Hàm khinh miêu đạm tả, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Tươi cười điềm tĩnh, lại cất giấu tận sâu trong đó lo lắng không thể nói thành lời.
"Nhưng mà, Lăng Khiêm căn bản là vô tội." Thống khổ tận xương tủy, gian nan đến cả người cũng không chống đỡ được.
Thời điểm Lăng Hàm lại gần sát, Lăng Vệ buông bỏ tôn nghiêm mà một chút ích lợi cũng không có, yếu ớt tựa vào ngực hắn.
Thở dốc thổn thức.
"Bị Khoa thẩm vấn bức cung, phải chịu đau khổ, đáng lý phải là anh mới đúng.
Ấy vậy mà Lăng Khiêm nó..."
"Anh bị dây lưng quật một chút, Lăng Khiêm đã đau lòng nhường vậy.
Nếu anh bị Khoa thẩm vấn mang đi, Lăng Khiêm nhất định sẽ đau đến chết mất, nói không chừng còn điên lên, lái chiến cơ mini đâm vào Ủy ban trung ương Quân bộ mất."
Lăng Hàm vui đùa, một chút hiệu quả cũng không có.
Tim Lăng Vệ không ngừng thắt lại, đau đớn như chảy cạn đến giọt máu cuối cùng.
"Nhất định phải nghĩ biện pháp cứu Lăng Khiêm!" Lăng Vệ ngẩng đầu, kích động nhìn đứa em trai có được Quân bộ đặc quyền "Lăng Hàm, van em, biện pháp gì cũng được hết!"
Chỉ cần cứu Lăng Khiêm ra sớm hơn một phút đồng hồ cũng tốt.
"Cũng không phải không có cách nào, ừm..."
"Van em, bất kể muốn anh làm gì đều được hết, chỉ cần Lăng Khiêm sớm được cứu, chuyện gì anh cũng nguyện ý làm.
Còn nữa, về sau, anh nhất định tín nhiệm bọn em tuyệt đối, không tự tiện hành động một mình."
Lăng Hàm ngưng ở biểu tình của Lăng Vệ, trầm mặc suy tư, giống như phải cân nhắc trong lời nói của Lăng Vệ có bao nhiêu kiên quyết thật sự, bàn tay ở phía sau cổ Lăng Vệ nhẹ nhàng vuốt ve.
"Có một người, có lẽ có thể lợi dụng sức ảnh hưởng của Người, đốc thúc Khoa thẩm vấn mau chóng phóng thích Lăng Khiêm."
"Là ai?"
"Nữ vương."
"Nữ vương bệ hạ?" Lăng Vệ kinh ngạc.
Trái ngược với Đế Quốc thực thi chế độ quân chủ độc tài, Liên Bang áp dụng chế độ quân chủ lập hiến tiến bộ, nói cách khác, Liên Bang tồn tại vương thất, nhưng vương thất không chân chính nắm giữ quyền điều hành quốc gia, chỉ có thể nói là vương tộc cao quý mà thôi.
"Vương thất tuy rằng không nắm giữ quân quyền, nhưng vẫn có sức ảnh hưởng chính trị không thể khinh thường.
Dù sao cũng là vương tộc hơn một ngàn năm, sức người sức của không phải là thứ người thường có thể tưởng tượng nổi."
"Nữ vương bệ hạ sẽ bằng lòng giúp đỡ sao?"
"Chỉ cần làm cho nữ vương gặp anh một chút, bất luận anh thỉnh cầu gì, em nghĩ nữ vương cũng đều đáp ứng."
Những lời này, thật làm cho con người ta không dám tin.
"Anh không hiểu."
"Tất cả mấu chốt, kỳ thật đều nằm trên người người tên Vệ Đình này."
Cách nói chuyện của Lăng Hàm khá trừu tượng, khiến người khác theo không kịp, không biết đối ứng như thế nào.
Bất quá, sau một đoạn thời gian tiếp xúc, Lăng Vệ rành rẽ hắn sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ nhảy đề tài cả.
"Trên thực tế, em cũng phần nào hiểu được vì sao anh lại rơi vào bẫy của nhà Tu La.
Nếu thay bằng việc khác, có lẽ anh sẽ thương lượng với bọn em, nhưng này là đề cập đến thân thế của mình, anh sẽ khó tránh khỏi việc sinh ra hoài nghi với Lăng gia."
Không đợi Lăng Vệ lên tiếng, Lăng Hàm bén nhọn chỉ ra "Anh sau khi nhìn thấy bức ảnh kia, liền tự đoán mình cùng Vệ Đình có quan hệ huyết thống, đúng không?"
Thẳng thắn vạch trần, làm Lăng Vệ như bị lột bỏ lớp quần áo xấu xí, lộ ra bộ mặt xấu hổ thôi rồi.
Mình thật sự là tên tiểu nhân ngu xuẩn cứ nghĩ ta đây tài giỏi lắm.
Chỉ vì mỗi một cái địa chỉ mà địch nhân đưa cho, thấy được tấm ảnh của Vệ Đình mà thậm chí mình không hề hay biết, đã chẳng rõ vì sao mà bắt đầu hoài nghi ba mẹ đã dưỡng dục mình gần hai mươi năm, hoài nghi hai đứa em vẫn luôn đứng ra bảo vệ mình, ngay cả đánh tiếng một câu cũng không có đã trộm dùng quyền hạn của Lăng Khiêm, để rồi khiến Lăng Khiêm rơi vào hiểm cảnh bị bắt đi thẩm vấn...
Cậu hoàn toàn không có tư cách làm người nhà họ Lăng.
"Anh quả nhiên là, vừa ngu ngốc vừa ích kỷ, không dưng lại tin ba cái lời nói hươu nói vượn ấy..."
"Cũng không hẳn là nói hươu nói vượn.
Vệ Đình quả thật là cha ruột của anh, vốn nói câu trên cho có lệ thôi."
Lăng Vệ há hốc kinh ngạc, đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lăng Hàm "Cái gì?"
"Đây là chuyện hết sức bình thường.
Không tìm một người thế thân, trước đây anh luôn hỏi cha mẹ ruột của mình là ai, ba mẹ phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ nói trắng với anh, cha của anh là Vệ Đình bởi nguyên nhân không thể nói ra đã bị xử tử bí mật rồi sao?" Lăng Hàm dùng giọng điệu bình tĩnh khiến kẻ khác phải khiếp sợ trả lời.
Đầu óc bỗng nhiên như bị bít bùng, kêu ong ong đến phát đau.
Lăng Vệ há miệng thở dốc, thanh quản ma sát quá mức kịch liệt, ngược lại nhất thời không thể thốt thành tiếng.
"Em nói...
Vệ Đình là cha ruột của anh ư?" Một lúc lâu sau, Lăng Vệ mới thấp giọng hỏi.
Không dám tin.
Như thể trời đất vỡ ra, hết thảy mọi chuyện vốn tin tưởng đều biến thành bọt biển.
Lộn xộn không cách nào chịu nổi.
"Vâng, chuyện này vài năm trước em đã phong phanh biết được chút ít, sau Lăng Khiêm cũng biết.
Ba không thích bọn em nhắc tới, cũng không chịu trả lời những câu hỏi của bọn em.
Bất quá, em và Lăng Khiêm đều có điều tra qua.
Đương nhiên, tuyệt đối không thèm để ý hậu quả mà tự ý tìm văn kiện tuyệt mật giống anh.
Phần lớn tụi em đều thông qua quan hệ của mình mà dò la."
"Rốt cuộc là vì sao? Tất cả mọi thứ..."
"Thông tin điều tra không được nhiều, nói cho cùng, quyền lực và dục vọng là hai thứ không thể tách rời." Lăng Hàm thở dài "Tin tức quan trọng nhất, đó chính là có một vị quan quân lão luyện đã bí mật cho em hay, năm đó Vệ Đình vì nữ vương mà bị bắt, bị nghiêm hình khảo vấn, cuối cùng không chịu khuất phục nên bị xử tử.
Có thể nói, công chúa năm đó, cũng chính là nữ vương hiện tại, thiếu nợ cha ruột của anh một đại ân tình.
Chỉ cần anh gặp mặt Người, chẳng những có thể xin Người trợ giúp Lăng Khiêm mà có lẽ còn hỏi thăm được ít sự tình năm đó."
"..."
"Anh, sao lại không nói gì thế?"
Người trong ngực, tựa như phải đè nén run sợ, dồn sức thở hào hển.
"Anh?"
"Không...
sao cả.
Lời em nói anh nghe cả rồi.
Vô luận như thế nào, anh nhất định phải gặp được nữ vương." Trên mặt Lăng Vệ là biểu tình kiên nghị lại yếu ớt.
Ngưng một chút, nâng mi lên, con ngươi đen nhánh nhìn Lăng Hàm "Anh nghĩ, giá như hôm qua em dùng dây lưng hung hăng đánh anh mạnh hơn nữa, có lẽ anh sẽ dễ chịu hơn đôi chút."
"Đừng nói như vậy."
"Không! Hiện tại, lòng anh khó chịu lắm, khó chịu đến nỗi cái gì cũng không nói được, chỉ cần nghĩ tới Lăng Khiêm là giống như bị xé thành từng mảnh nhỏ.
Xin em...
xin em ôm anh chặt hơn một chút."
Bộ dáng Lăng Vệ thần hồn phách lạc, khiến Lăng Hàm thương tiếc ôm siết vào lòng.
Hiện tại, quả thật rất cần vòng tay ấm áp của một ai đó.
Lăng Vệ yếu ớt dựa vào Lăng Hàm.
Nếu, Lăng Khiêm ở đây thì thật tốt.
Ngày hôm qua, thời khắc thừa nhận hai người thống khổ nhường vậy, lúc này nhớ về, lại ngọt ngào biết bao.
Lăng Khiêm bị mang đi chưa đến một giờ, nghĩ lại, chính mình cũng hoàn toàn bị mịt mờ bao phủ.
.