Ngày hôm sau, Đường Ly bỗng nghe thấy Diệp Liên nói bà ấy muốn dẫn cô đi xem một buổi biểu diễn kinh kịch.
Quyết định rất đột ngột.
Sáng hôm đó, cô đang trên đường đến thị trấn đại học, Trần Thiến đã lái xe và kết nối tín hiệu điện thoại với cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Thu Thu, vé đã đặt hết rồi, cô đi với tôi đi, đi cùng bà già như tôi, bình thường không có ai đi cùng tôi cả..."
Đường Ly từ nhỏ đã không có mẹ ruột, nên không có lý do gì để từ chối.
"Được rồi, vậy tối gặp lại."
Cô vừa giả bộ khôn khéo đồng ý, vừa bắt gặp ánh mắt của Trần Thiến qua gương chiếu hậu, yên lặng làm mặt quỷ với cô ấy.
Đối phó với người già thật không dễ dàng.
Trần Thiến cũng cười.
Thị trấn Đại Học không cho phép xe bên ngoài đi vào, sau khi đến nơi, Đường Ly kêu Trần Thiến đi lòng vòng đâu đó và đón cô sau một tiếng nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay cô chờ đến phát chán ở trong khu trụ sở lớn, đơn giản là đến lấy tập tài liệu còn lại hồi còn đi học, nhân tiện giải tỏa tâm trạng một chút.
Khoa Chính trị là một nơi nhỏ và không có gì nổi bật, hầu như chẳng có ai biết một sinh viên tốt nghiệp loại thường như Đường Ly.
Ngoại trừ giáo viên cố vấn đã giúp cô điều chỉnh hồ sơ vẫn còn nhớ hình như cô nhờ quan hệ mới được vào đây học.
"Tiểu Đường, giờ em dự định sẽ làm gì?"
"... Em không có dự định gì."
Sau khi màn chào hỏi gượng gạo kết thúc, giáo viên cố vấn không giữ cô lại nữa mà để cô đi.
Các mối quan hệ con người và xã hội chẳng qua cũng chỉ là khảo nghiệm gia cảnh mà thôi.
Đường Ly cũng không quan tâm nhiều lắm đến những điều này.
Nếu cô muốn nhờ quan hệ để trèo cao này kia, với hai danh phận, một là con gái của Đường Huân, hai là vị hôn thê của Tần Du, thì trưởng khoa đều phải đích thân đến chào đón cô.
Nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy mình có tương lai.
Tương lai của cô chính là là lấy được hồ sơ, sau đó tới con phố thương mại bên cạnh mở một quầy bán đồ ăn vặt nhỏ.
Con phố thương mại kia là một nhóm các cửa hàng được thành lập trong các trường đại học và trung học cơ sở, những thứ họ bán đều có giá cả phải chăng.
Cô thường xuyên đến đây hồi còn đi học, Diệp Liên thấy cô thường mua những món đồ không đáng tiền, tưởng Tần Du tính toán tiết kiệm với cô, thế là lại kêu Tần Du cho cô thêm tiền tiêu vặt.
Đó thực sự là cách các ông bố nuôi dạy con gái.
Nghĩ đến đây, Đường Ly không nhịn được mà thở dài.
Cô biết Tần Du rất giàu có, anh không quan tâm mỗi tháng đưa cho cô bao nhiêu tiền.
Anh sẽ không bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Anh ấy quá bận để có thể hạ mình xuống.
Hôm nay tâm trạng của Đường Ly có hơi buồn bực, thậm chí cô còn nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Đại khái là khi còn học cấp hai, khi cô mới được Tần Du "nhận nuôi", còn chưa kịp làm một phản đồ nhỏ thì đã nổi tiếng là học sinh bị điểm kém trong lớp, còn có một lần nghỉ học đến đây đi dạo.
Trong cửa hàng nhỏ bán vòng tay này, cô tình cờ gặp ba bốn bạn nữ cùng lớp với mình.
Đó là mấy đứa con gái được nước lấn tới, hay ra vẻ nhất trong lớp, vừa thấy con chuột đã giơ chân lên giẫm xuống, bọn họ nhanh chóng phát hiện ra cô.
"Ồ, đây không phải là Đường Ly sao?"
Dường như cái giọng điệu khoe khoang và những nụ cười giễu cợt vẫn còn văng vẳng bên tai.
Đám nữ sinh này biết cô rụt rè, sống nội tâm nhưng trong túi lại có tiền nên dọa cô phải giao tiền ra, nếu không sẽ nhét chuột vào ngăn bàn của cô.
Mặc dù Đường Ly nhút nhát, nhưng không có nghĩa là cô vô dụng.
Cô đã đánh nhau với mấy đứa con gái cùng lớp đó.
Đánh không được thì cắn.
Cắn người ta chảy cả máu rồi, chủ cửa hàng mới chạy tới khuyên can.
"Này! Đồ không có bố mẹ!"
Khi đó, một đứa con gái học cùng lớp đã nói cô như vậy.
"Ai nói tao không có bố… Tao có!"
"Vậy mày gọi điện thoại chứng minh đi? Bố mày còn già hơn cả ông nội tao đúng không? Ghê tởm, sắp xuống lỗ chưa?"
Đường Ly sờ sờ vết sẹo cũ mờ nhạt trên cổ, nhắm mắt lại.
Cô nhớ lúc đó. mình đã rất tức giận và khóc.
Cô không khóc khi bị người khác đánh.
Trong căng tin luôn có một ống điện thoại bàn hoạt động bằng tiền xu, cô không thể gọi cho Đường Huân, cũng không biết số điện thoại của Tần Du.
Sau đó, cô mới phát hiện ra Tần Du vốn không có điện thoại di động.
Anh có thư ký riêng, mọi việc đều thông qua thư ký đó.
Lúc đó, Đường Ly đã tự hỏi nếu một ngày nào đó cô chết, có phải anh cũng sẽ nghe được tin cô chết thông qua thư ký hay không.
Tới giờ, cô đã có cảm giác rằng, một ngày nào đó mình sẽ nghe được tin về cái chết của anh từ Trần Thiến.
Cách truyền đạt như vậy, thật xa vời, thật lạnh lùng.
Đối với một mối quan hệ thân mật mà nói... như vậy thực sự là quá tàn nhẫn.
Khi Trần Thiến đến đón Đường Ly, cô ấy thấy cô có vẻ rất uể oải, sau khi lên xe, cô ngồi thu mình ở hàng ghế sau, nói chuyện một mình.
"Tại sao Tần Du không có điện thoại?"
Người đẹp vẽ những vòng tròn lên lớp sương mù trên kính xe, ủ rũ không vui.
Khi đến rạp chiếu phim, Đường Ly miễn cưỡng tỏ ra có tinh thần để đi cùng Diệp Liên, cô vào phòng thay đồ thay quần áo tử tế, tô son và trang điểm thật xinh đẹp.
Vừa mở cửa đi ra, vốn dĩ cô muốn chào hỏi Diệp Liên, nhưng nhìn trái nhìn phải lại chẳng thấy ai.
Chỉ có một người đàn ông đang ngồi trên băng ghế chờ cô.
Tần Du.
Tần Du mặc một bộ vest.
Đường Ly nhất thời sững người tại chỗ.
Người cô không mong gặp nhất, lại hết lần này tới lần khác xuất hiện trước mặt cô?
Tại sao anh lại ở đây?
Không còn ai khác trong hành lang, cũng đã quá muộn để vờ như chưa nhìn thấy nữa.
Tần Du đứng dậy khỏi băng ghế, chậm rãi đi về phía cô.
Áo khoác đen, áo sơ mi trắng, cổ tay cài khuy, đeo cà vạt.
Người đàn ông vốn đã cao lớn, đột nhiên thay vì mặc quân phục lại mặc bộ đồ này, đường nét vai rộng eo hẹp càng lộ ra rõ ràng với hai tông màu đen trắng chủ đạo.
Áo sơ mi so với đồng phục còn mỏng hơn, cơ bắp của anh nổi lên cuồn cuộn, dày đến đáng sợ, nhưng cũng khiến cô có cảm giác an toàn.
Không chỉ có nét trưởng thành và ổn định của một người đàn ông đứng tuổi, mà còn mang một vẻ vô cùng hoang dã.
"Anh ăn mặc như này là sao?"
Đường Ly giả vờ bình tĩnh, cố gắng ngăn lại mỗi bước chân đang đến gần của anh.
Đôi mắt anh tập trung vào giữa hai hàng lông mày của cô, hung hăng và bá đạo.
Nó giống như cố gắng giải quyết các tài khoản với cô ấy.
"Anh đồng ý để em về ở trụ sở lớn, chỉ là em vẫn không hiểu anh, cũng không sao."
"Em lại đi khắp nơi nói rằng anh đã chết?"