Đối mặt với sự trêu chọc chờ cơ hội trả đũa của người đàn ông, Đường Ly sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt.
Nhưng nghĩ lại thì, tại sao cô phải sợ anh?
Anh là người không muốn sống mà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay anh ăn mặc trịnh trọng như vậy, thậm chí còn dùng giả vờ dùng tên của Diệp Liên để lừa cô đến xem hí kịch, tất cả các dấu hiệu đều khác xa so với trước đây.
Điều này không vui chút nào.
Chuyện khác lạ chắc chắn là có điềm.
“Có phải anh thật sự sắp chết… sắp sụp đổ không?” Đường Ly yếu ớt nhìn anh, suy đoán của cô có lý mà.
Mọi thứ đang trở lại điểm giữa làn trước bọn họ kết thúc đột ngột.
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng: “Em thấy ông đây có giống không?”
“Giống lắm.” Cô lẩm bẩm mấy hồi, tiếp tục suy đoán của mình: “Cho nên anh trở nên minh mẫn lúc cuối đời, anh hẹn em ra ngoài để kéo em làm đệm lưng cho anh…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“… Mẹ nó chứ.”
Tần Du bực bội kéo cà vạt, khi anh nói tục còn cố ý quay người tránh cô một chút.
"Đường Ly, em có thể có chút lòng tin với ông đây được không?"
Anh mắng xong, đưa tay lên muốn chạm vào đầu nhỏ của cô.
Cô lại giống như chim sợ cành cong, ngay khoảnh khắc anh giơ tay, cô cắn một nhát vào cổ tay anh sau đó chạy trối chết.
Để lại một mình Tần Du cô đơn đứng tại chỗ.
Rõ ràng người đàn ông cũng phát bực trước hành động phản kháng của cô.
Đầu lưỡi anh liếm nhẹ bờ môi mỏng, ngón tay vân vê một vị trí nào đó trong không trung.
Anh thật sự muốn bạch bạch cái miệng nhỏ nhắn của cô ngay tại chỗ, đâm gậy thịt lớn vào đến khi mắt cô trợn tròn, nước miếng chảy ròng. Anh còn muốn hỏi xem trong đầu cô đang nghĩ chuyện vớ vẩn gì thế.
“Sĩ quan…?” Người trong đội đặc công đứng bên cạnh nơm nớp lo sợ xin chỉ thị.
Người đàn ông bị cắt ngang dòng suy nghĩ, anh lạnh lùng nhướng mày: “Còn ngây ra đó làm cái gì không biết!”
Đường Ly chạy trốn rất nhanh và cực kỳ thông thạo, không biết từ lầu mấy chạy đến lầu một. Cô trốn ở góc hành lang đối diện với cửa ra vào để giảm tốc độ.
Nơi soát vé và bên ngoài đều có người của đội đặc công tuần tra nên cô không dám tùy tiện chạy ra ngoài, chỉ có thể tạm thời trốn ở chỗ này.
Rốt cuộc Tần Du bày ra một màn này tối nay để làm gì?
Cô nhìn đám khách quý trang phục lộng lẫy mà ngao ngán không nghĩ thông được.
Cô trốn một hồi, có hai cô gái trẻ ăn mặc sang trọng đi về phía bên này.
Đường Ly bí mật lắng nghe, thu thập được thêm nhiều thông tin từ cuộc trò chuyện của bọn họ.
Chỉ những cặp đôi yêu nhau mới được phép tham dự buổi biểu diễn hí kịch này theo cặp.
Tần Du đứng ra tổ chức buổi biểu diễn, đồng thời phát thiệp mời dưới tên của mình.
Ai không đến sẽ bị xử bắn.
…
Đúng là phong cách của người đàn ông kiêu ngạo đến mức không quan tâm đến sống chết của người khác.
Cộng thêm một chút ngang ngược không thể hiểu thấu.
Đường Ly vừa hơi thất thần, kết quả cô bị hai cô gái đang nói chuyện giết thời gian kia phát hiện ra.
“Cô không sao chứ? Chồng cô đâu rồi?”
Họ thấy cô chỉ có một mình thì vội vàng tỏ ra quan tâm, trò chuyện với cô.
Đường Ly không biết bọn họ, cô co người lại: “Tôi không có chồng…”
Phối hợp với vẻ mặt đau khổ của cô, Tần Du lại được “chết” thêm một lần nữa trong miệng cô.
Trước khi Đường Ly kịp sám hối, từ xa đã truyền đến tiếng của đội đặc công đang tìm kiếm người.
Cô tranh thủ thời gian di chuyển đi.
Động tĩnh lớn như mây đen thổi qua hành lang.
Chương Thanh Dứu và Lạc Vân vừa đối phó với đội đặc công xong, bọn họ quay đầu lại phát hiện đã không còn thấy bóng dáng cô gái đẹp như nàng tiên pha lê.
“Sao tôi chưa từng thấy cô ấy bao giờ nhỉ?” Lạc Vân nghi hoặc.
“Tôi còn định hỏi khăn lụa và màu son môi của cô ấy nữa.” Chương Thanh Dứu cũng không hiểu ra sao: “Xinh đẹp thật đấy.”
Một lát sau.
Lúc Đường Ly bị đội đặc công bắt về phòng bao, chiếc khăn lụa của cô đã rơi mất, son môi cũng phai màu.
Cũng bởi vậy mà cả người cô mang một vẻ đẹp xốc xếch tan nát.
Tiếng thở hổn hển khẽ khàng, cô thút thít không phục.
Buổi biểu diễn trên sân khấu sắp bắt đầu, bên trong căn phòng tối om.
Khoan thai, yên ắng.
Tần Du tạm thời có việc bận, anh lạnh lùng nhìn cô một cái, rút ra một đôi còng tay, còng ngay cô sang ghế ngồi bên cạnh.
Kịch, rắc.
“Có phải anh bị bệnh không hả…?”
"Buông ra!"
Cô giống như một con mèo bị nhốt trong lồng, không thể trốn thoát, cô chỉ có thể mắng anh vừa mềm mại vừa khó nghe.
Tần Du chắc chắn muốn cô bình tĩnh lại, anh không để ý tới cô mà tạm thời lo xử lý một bản báo cáo trước đã.
Báo cáo phân tích về động cơ xâm nhập của Nam Sa Bắc.
Mấy ngày trước đây, Bùi Xu đã khiêu khích anh một lần.
Vụ tranh chấp xảy ra ở vùng biển quốc tế bị anh ta dập tắt với lý do nổ giếng dầu.
Cây bút máy để lại một câu trả lời ở cuối tài liệu, yêu cầu có người quay trở lại các tổ chức màu xám ở các tỉnh biên giới để thử hỏi về dây chuyền của các đơn đặt hàng vũ khí.
“Có lẽ người ta không tới đây để bàn chuyện kinh doanh.”
Người đẹp bé nhỏ bên cạnh luôn quan sát anh từ nãy đến giờ, tức giận nói.
“Bây giờ có điện thoại rồi đấy.”
“Bàn chuyện công việc qua điện thoại không phải là chuyện hay.”
Cô đã bình tĩnh lại, nhưng rõ ràng vẫn còn giận anh, lời nói của cô có vẻ ghét bỏ anh rõ ràng, làm người ta phải nghẹt thở.
Giống như một con mèo hoang chê bai kỹ năng săn mồi không mấy xuất sắc của một con sư tử lớn.
Tần Du đặt bút máy xuống và ra hiệu cho tất cả những người không có phận sự trong phòng bao đi hết ra ngoài.
Màn trình diễn trên sân khấu vẫn chưa bắt đầu.
Bởi vì phải đợi anh cho phép, buổi diễn mới được khai mạc.
Đường Ly không có can đảm nhìn thẳng vào người đàn ông, cô vẫn cảm thấy anh muốn giết mình để bịt miệng.
Trong bầu không khí tĩnh lặng và sóng gió, anh chợt nở nụ cười nghiền ngẫm.
Đường Ly nhìn mà rùng mình sợ hãi.
Anh rất biến thái.
Tiếng nhạc vang lên đúng lúc giải vây cho cô, vở hí kịch trên sân khấu là một màn giai nhân tài tử.
Vở kịch ngày trước thường xuyên được diễn ở Đường Viên.
Hôm nay anh lại “Ép buộc” toàn bộ các cặp đôi giới thượng lưu đến xem lại cùng cô một lần.
Đường Ly không có tâm trạng mà xem, nhưng khổ nỗi một tay cô bị còng lại, tay kia thì bị anh nắm lấy.
Anh bắt cô phải xem, không được phép đi đâu cả.
Vở kịch diễn ra trong sự đồng bộ giữa những bông hoa, dưới ánh trăng phản chiếu, giữa những đôi khán giả yêu nhau, dường như đều đang chỉ cho thấy vô số hình dạng của tình yêu.
"Về chuyện chúng ta thảo luận lần trước.” Tần Du vuốt ve tay cô, anh dùng lực rất mạnh: “Đường Ly, em nhất định phải tin tưởng anh.”
Giọng điệu anh rất nghiêm túc.
Cho dù anh sắp sụp đổ, anh cũng có năng lực “uy hiếp vua để điều khiển chư hầu”.
Xương cốt Đường Ly cũng sắp bị anh bóp gãy, cô mắc kẹt trên ghế giãy giụa vô ích.
“… Nói miệng không có bằng chứng."
Anh lẳng lặng nhìn cô, đột nhiên rút ra một tờ giấy, anh cắn ngón tay rướm máu viết xuống đó.
"Chúng ta không cần phải rời đi."
"Anh hứa sẽ không chết, anh sẽ sống cùng em đến hết đời."
"Đường Ly, anh cam đoan với em.”
Mùi máu thoang thoảng lan tỏa, dường như tối nay anh điên cuồng đến khác lạ.
“Tần Du! Anh đang làm gì vậy?”
Đường Ly hoảng sợ hét lên, cô cố gắng ngăn anh lại.
Anh vẫn nắm lấy tay cô như trước, vẻ mặt nghiêm túc trịnh trọng nhưng cũng có vẻ đắm chìm.
“Anh đang cầu hôn em.”