Trừng phạt tình dục

Thời gian lái xe qua đêm vẫn còn dài.
 
Đường Ly quấn mình trong một chiếc áo choàng để giữ ấm, cố làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân và cuộn mình trong góc ghế để ngủ.
 
Cô đã trưởng thành và cũng hiểu chuyện rồi, cô biết rằng bây giờ không phải lúc để cô gây rối với Tần Du.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thứ cần anh hơn cô lúc này, chính là đất nước này.
 
Nhưng thân thể của cô đã sớm bị đàn ông làm cho mềm mại mỏng manh rồi, ngồi xe địa hình quá cứng, khi xe lắc lư cô chỉ phải quỳ một lúc thôi mà đã chịu không nổi rồi...
 
Huống chi là ngủ.
 
Cô cố nhắm mắt lại nhưng vẫn không ngủ được, nên cũng chỉ có thể giả vờ ngủ thôi.
 
Không biết qua bao lâu, vô số cuộc liên lạc mà người đàn ông tham gia cũng đã kết thúc.
 
Trong xe yên tĩnh lại, hơi thở thô ráp nóng rực của anh nháy mắt tới gần, phả vào tai cô.
 
"Nói chuyện không?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh biết cô chưa ngủ.
 
"Ừm... nói chuyện đi." Đường Ly ngái ngủ trả lời.
 
Đến nỗi nói về cái gì, hừm, thật khó để chọn chủ đề.
 
Cô trêu đùa lại mang chút làm nũng, thản nhiên hỏi: "Nếu không phải Trần Thiến kịp thời nói cho em biết tình hình của anh, anh định giải thích thế nào với em đây?"
 
Anh ôm cô, trấn tĩnh lại, mượn cớ mà giải thích: “Anh uống  say, ngủ lại nhà bạn”.
 
Giọng anh khàn khàn, mệt mỏi giống như thực sự đã uống say vậy.
 
Nhưng cô vẫn muốn chọc thủng những lỗ hổng trong lời giải thích của anh.
 
Ai bảo anh luôn ôm chặt cô không buông chứ.
 
"Nhưng... anh không có bạn mà." Đường Ly nhìn thẳng vào người đàn ông, cái miệng nhỏ nhắn hơi thở như lam: "Daddy, hóa ra anh nói dối cũng rất giả đấy."
 
Trước mặt những người thân thiết, dù có nói dối hay không, chỉ cần một ánh nhìn là biết.
 
Những suy nghĩ nhỏ nhặt của cô dường như khiến Tần Du cảm thấy vui vẻ và thoải mái hơn nhiều.
 
Những ngón tay anh chạm vào môi cô, như thể đang cảm nhận nhiệt độ môi khi cô cười vậy.
 
Cũng giống như học hành vụng về vậy.
 
Anh rõ ràng là đã quá mệt mỏi, nét mặt căng thẳng, không thể làm ra vẻ mặt thoải mái như vậy.
 
Đường Ly có chút đau lòng, sớm biết vậy, cô đã không giao cho anh nhiệm vụ nặng nề như tiếp khách trong hôn lễ rồi.
 
“Hình như em chưa từng thấy anh cười.” Cô nhẹ nhàng nói.
 
“Anh chỉ cười vào ban ngày thôi.” Tần Du nghiêm túc tính toán với cô.
 
Trong hôn lễ ban ngày, anh đã nhận lời chúc mừng đến từ tất cả mọi người.
 
Dù cho anh bị nghi là sắp thất thế đi chăng nữa, những người đó vẫn nịnh nọt khi gặp anh, chúc anh và Đường Ly trăm năm hạnh phúc và mãi mãi yêu thương nhau.
 
Nhiều không đếm xuể.
 
Thật là những lời khen giả tạo.
 
Tuy nhiên, anh vẫn cười nhẹ và đáp lại lời chúc phúc của họ.
 
Vì người được chúc phúc là cô nên anh đều có thể coi tất cả những lời chúc khách sáo đó là sự thật.
 
“Đêm tân hôn, chúng ta bù lại sau.” Anh không nhịn được ôm cô vào lòng, hôn lên mái tóc xanh đang rối như tổ quạ của cô.
 
Cô vừa mới tắm xong, trên người có mùi rất thơm, sự mềm mại của cô khiến anh cảm thấy hài lòng và dễ chịu.
 
Nhưng nghĩ lại, tiểu mỹ nhân của anh vừa tắm xong, lộ ra cặp vú to trắng nõn, tiểu huyệt hồng nhuận non mềm, ngoan ngoãn nằm trên giường chờ anh động phòng, cùng nhau trải qua đêm xuân, nhưng anh lại bị làm phiền bởi những thứ khác...
 
Tần Du buồn bực thở hắt ra.
 
Mấy việc chết tiệt này, tốt hơn hết là nhanh kết thúc đi.
 
Chiếc xe địa hình chạy từ đêm tối đến rạng sáng, khi trời vừa hửng sáng, họ đã đến rất gần biển rồi.
 
Hơi nước vùng uyên hải ngưng tụ trên cửa kính ô tô, giống như sương mù và mưa vậy.
 
Đường chân trời trước bình minh có màu trắng, cứ tiếp tục kéo dài đến tận điểm cuối.
 
Thực ra là do sương mù dày đặc.
 
Mạch suy nghĩ được sắp xếp lại lần cuối cũng vẫn khá mơ hồ.
 
Đường Ly vẫn đang suy nghĩ.
 
Cô đã nghe quá nhiều về cá mập phương nam rồi.
 
Nhưng rốt cuộc tại sao anh lại xuất phát đột ngột như vậy?
 
Anh ta.
 
Trong cái thời đại ăn miếng trả miếng này, tín hiệu hành động là hoàn toàn không cần thiết.
 
"Anh ta là Bùi Xu."
 
Tần Du nghiêng đầu nhìn biển rộng mênh mông ngoài cửa sổ, chậm rãi nói.
 
"Chủ tịch của mười bảy phòng thương mại ở Malaysia."
 
"Trùm buôn bán vũ khí khét tiếng nhất Nam Dương."
 
Biển rộng mênh mông, sương mù vô tận.
 
Trong màu sắc ảm đạm và mờ ảo của Morandi, chiếc xe địa hình lái thẳng đến cảng biển của một thành phố ven biển nào đó.
 
Chim và động vật chạy tán loạn.
 
Phía xa xa ngoài tầm nhìn trên biển, có một hòn đảo.
 
Đá ngầm hiểm trở, ngọn hải đăng dẫn đường.
 
Ánh sáng màu xanh le lói, như thể nó là điềm báo cho sự đáng sợ vậy.
 
“…Sẽ có người chết sao?” Đường Ly đột nhiên hỏi.
 
"Thu Thu, mỗi thế giới đều có quy tắc và trật tự riêng."
 
Tần Du khóa cửa xe và bắt đầu thay quần áo chống đạn, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ.
 
"Anh không thể giết Bùi Xu, bởi vì hắn là kẻ thống trị thế giới của chính hắn."
 
Khi chế độ phong kiến ​​​​còn chưa kết thúc, nhà họ Bùi chính là huyền thoại ở Nam Dương.
 
Thứ mà chủ nhà họ Bùi muốn, Diêm La Vương không thể mang đi được, thiên sứ cũng không cứu được.
 
"Tương tự, hắn cũng không giết được anh."
 
Đường Ly nhẹ nhàng nói, cái đầu nhỏ tựa vào ngực Tần Du.
 
"Bởi vì anh là trật tự thế giới của chúng ta."
 
Thế giới của chúng ta.
 
Khoang xe ô tô nho nhỏ.
 
Thế giới của Tần Du và Đường Ly.
 
Trong sương mù dày đặc, sức nóng duy nhất chính là nhịp tim đập mạnh mẽ.
 
*
 
Khi bình minh lên và hoàng hôn buông xuống, biển cũng có nhịp đập của riêng mình.
 
Sóng vỗ vào đá, sóng gió nổi lên mạnh mẽ.
 
Một con tàu quân dụng rời cảng tiến ra đảo.
 
Ở hướng ngược lại, chiếc tàu lặn tinh vi nửa nổi bơi sát vây cá mập.
 
Đường Ly đứng trên bờ cùng những người khác, nhìn chằm chằm hòn đảo qua camera điểu khiển từ xa.
 
Vì là đàm phán, nên hai bên đồng ý không mang theo vũ khí.
 
Nhưng người đàn ông sắp xuất hiện nguy hiểm hơn bất kỳ vũ khí nào.
 
Mọi người đều nghĩ giống như Tần Du.
 
Nhất định phải xem xem huyền thoại Nam Dương, người dám thách thức điểm mấu chốt của đất nước rốt cuộc trông như thế nào.
 
Bầu trời đầy mây đang dần quang đãng, ánh sáng xanh ảm đạm dường như đã hội tụ tất cả mũi nhọn vậy.
 
Ánh sáng và bóng tối rơi trên rạn san hô, giống như những vệt do cá mập xuất hiện để lại vậy.
 
Bùi Xu lịch thiệp bước ra từ trong đám sương mù, gương mặt đầy khí phách không hề có biểu cảm gì cả.
 
Trận chiến có mãnh liệt đến đâu cũng không sánh được với vẻ lịch lãm của quý ông trong bộ vest mở cúc.
 
Trái ngược với hình ảnh về một tay buôn vũ khí hung tợn trong tưởng tượng, mọi người gần như ngây ra.
 
Anh ta có vẻ rất lịch sự.
 
Và, giống như một người tốt.
 
Chỉ có Tần Du biết rõ bộ mặt thật của anh ta.
 
"Bùi Xu, anh nhập cảnh trái phép vào quốc gia khác."
 
Lời nói sắc bén.
 
Người đàn ông bị cảnh cáo lại rất thoải mái, như thể anh ta đang đi du lịch và gặp gỡ bạn bè, thậm chí còn bắt tay.
 
"Ngưỡng mộ đã lâu, Tần Sĩ quan."
 
Găng tay, một bên là màu vàng đen của quân đội, một bên là màu trắng của quý ông.
 
Sự ganh đua âm thầm nổ ra, ẩn chứa trong sức mạnh vô hình của mười đầu ngón tay.
 
“Cậu Bùi đã quen tung hoành ở Nam Dương, chỉ sợ không hiểu quy tắc của các quốc gia khác.”
 
Cảnh cáo vàng đen trấn áp, mang theo áp bức và khiêu khích.
 
"Tôi nhắc lại, hòn đảo này là lãnh thổ quốc gia."
 
"Cảm ơn Tần Sĩ quan đã nhắc nhở, tôi biết."
 
Xương trắng u ám, cũng là sự anh tuấn nho nhã độc nhất.
 
"Trên đường đến đây, tôi đã mua hòn đảo này rồi."
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui