Một con sóng lớn ập vào bờ, những con hải âu đang đậu lập tức bay đi.
Đường Ly nhìn hình ảnh đang được phát trên màn hình, hơi thở gấp gáp, không dám chớp mắt.
Cô tin tưởng Tần Du vô điều kiện, và tin vào khí thế không giận tự uy của anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng tình huống giương cung bạt kiếm ở bên kia, không phải chỉ dừng lại ở sự nho nhã nhưng lại âm u giống như cá mập.
Sự khiêu khích của Bùi Xu vừa lịch thiệp lại vừa cợt nhả.
Là một tay buôn vũ khí, anh ta là kẻ đứng đầu, trong mắt anh ta, mọi thứ trên đời đều là chỉ vấn đề bao nhiêu tiền mà thôi.
Cái gì mà đạo đức, quốc tịch, phải trái, đúng sai...
Tất cả những thứ đó đều chỉ là phù phiếm, đây là nơi cá lớn nuốt cá bé, trở thành một đầm lầy tiền bạc sâu không thấy đáy.
Nếu không cẩn thận thì sẽ mất mạng bởi hàm răng của cá mập trắng trong đầm lầy.
Và những gì Đường Ly có thể làm chính là đứng từ xa và lặng lẽ quan sát, cầu nguyện rằng Tần Du sẽ không rơi vào đầm lầy đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người vây quanh bờ biển càng ngày càng nhiều, hầu như đều là thân tín của quân khu, cùng với một hai người nhà chưa kịp sơ tán.
Đứa bé thắt bím được mẹ bế đi, tò mò chỉ về hướng đảo hỏi mẹ người đó là ai.
Anh ấy sao, chính là Tần Du đó.
Đường Ly cười nhẹ, cúi đầu nhìn ngón tay đeo nhẫn của mình,
Anh ấy ngang hàng với lãnh đạo chính phủ.
Ở giữa cuộc chiến, trên đảo.
Sự đối đầu giữa đàn ông thường là im lặng, sau khi bắt tay và buông tay, họ đã quen thuộc với nhau.
Thế lực của Bùi Xu chắc chắn đã xâm nhập vào trong nước, nếu không, làm sao anh ta có thể thuận lợi mua được một phần của hòn đảo như vậy.
Hơn nữa, phạm vi xâm nhập chỉ sợ là không chỉ dừng lại ở vùng duyên hải.
Nếu tình thế đảo ngược, vậy Tần Du chẳng phải là sẽ không thể điều động người ở Nam Dương nữa sao.
Trong cùng một đường kinh độ và vĩ độ, có ít nhất hàng chục hòn đảo.
Những pha đánh chặn chuẩn xác đến từng đảo, cùng với thời gian chính xác đến từng phút, tuyệt vời giống như một cuộc đi săn vậy.
Sau khi bắt tay theo phép lịch sự, thái độ của càng trở nên khó nắm bắt hơn.
"Từ lâu, tôi đã đề xuất với chính phủ nước ngài rất nhiều lần rằng đổi một người có tư cách đến nói chuyện với tôi."
Anh ta phủi bụi bẩn trên đôi găng tay trắng của mình, động tác rất tùy ý.
"Nếu Tần Sĩ quan đã ở đây rồi, tôi cũng sẽ nói rõ ràng."
"Thực ra, cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt cả."
"Tần Sĩ quan, tôi chỉ muốn tặng tiền cho ngài mà thôi."
"Cũng mong ngài đừng cản đường tôi."
"Suy cho cùng, thời gian là vàng mà."
Tiếng phổ thông của người đàn ông Nam Dương rất tốt, mang theo chút thiện ý nhưng dù sao cũng vẫn có chút chưa thành thạo.
Nếu không biết bộ mặt thật của anh ta, người dân bình thường có lẽ sẽ cho rằng cậu Bùi đây không có chỗ tiêu tiền, cho nên một năm qua hắn mới bận rộn đóng tàu, mua cảng, mở tuyến đường mới mang đến lợi ích cho người dân.
Phòng Thương mại Malaysia thứ 17 và phòng giao dịch trong nước đã mở hàng trăm đường bay mới.
"Tôi thấy rằng anh không chỉ muốn tặng tiền mà còn muốn tặng luôn mạng mình."
Tần Du cười khẩy với giọng điệu lạnh lùng.
"Tôi không phải là một kẻ khủng bố thấp kém."
Bùi Xu nhún vai và nhìn ra biển qua hòn đảo cằn cỗi.
"Tôi đi nước nào cũng đều là khách quý, ngoại trừ chỗ ngài, Tần Sĩ quan."
" Có biết tôi thường gọi ngài là gì không?"
"Tên lạnh lùng."
Đùa giỡn, khiêu khích.
Tần Sĩ quan lạnh lùng, xa cách giống như tảng băng.
Trên đất liền xa xôi, Đường Ly thấp thỏm gãi gãi chóp mũi, nghe thấy bên cạnh có người thở dài.
Việc này thực sự rất khó thực hiện.
Ngoại trừ thỉnh thoảng có một vài bí mật khó nói ra, có vẻ ở trong nước thì Bùi Xu dễ tiếp cận hơn Tần Du rất nhiều.
Là một người kinh doanh, ai mà không thích một doanh nhân giàu có, lịch lãm mỗi ngày đều tiêu tiền như nước ở nước ngoài chứ.
Một doanh nhân giàu có lại tốt như vậy muốn nhập cảnh vào trong nước để giải sầu thư giãn, nhưng thị thực của anh ta lại bị từ chối liên tục.
Tần Sĩ quan có hơi lạnh lùng quá rồi.
"Nếu như anh muốn làm khách trong yến tiệc, tôi có thể mở yến tiệc cho anh." Tần Du không để ý đến bẫy của hắn, lạnh lùng nói: "Hồng Môn yến thì thế nào."
Bùi Xu có vẻ khá hứng thú.
“Hôm nay không phải Hồng Môn yến à, có cá không vậy?”
Trong nước biển dưới đá ngầm, cá tung tăng bơi lội khắp nơi.
Chỉ khi không bị đứt đuôi đến chảy máu thì mới có thể bơi lội tự do khắp các cửa sông vùng châu thổ, bơi xuống sông lớn ở các tỉnh, thành phố mà không bị cản trở.
"Không có cá, nhưng có người."
Tần Du nhìn anh ta chằm chằm một lúc, sau đó tiếp tục.
"Tại sao lại giết Bộ trưởng Dương?"
Đối mặt với sự buộc tội cực đoan, Bùi Xu uyển chuyển lắc lắc ngón tay.
"Tần Sĩ quan, giết người là không đúng đâu."
"Cũng không thể gọi là giết cá được, trong ngôn ngữ Malaysia của chúng tôi, nó được gọi là cá đụng phải dao."
Sự tao nhã dần biến chất thành đạo đức giả và nham hiểm.
"Chính hắn đụng vào, cũng không thể trách vũ khí của tôi sắc bén được, ngài thấy đúng không?"
Đúng là nhảm nhí.
Tần Du thầm nghĩ trong lòng.
Anh ta là con người, tất nhiên anh ta cũng có cảm xúc của con người, chỉ là lúc anh ta có cảm xúc, tư duy và phán đoán của anh ta cũng vẫn nhanh nhạy.
Mặt đối mặt nói chuyện, điểm mấu chốt của Bùi Xu cũng bị anh nhìn ra.
Thấy thần giết thần, thấy Phật giết Phật.
Như đã nói, không có điểm mấu chốt.
Anh ta lên đường nhập cảnh suốt đêm, nhưng anh ta không chém giết bừa bãi như trước nữa.
Điều đó có nghĩa là thế lực mà anh ta đã cài cắm trong nước chỉ có thể cho anh ta một tín hiệu mơ hồ.
Anh ta cần phải đích thân đến để xác nhận.
Mơ hồ là vậy nhưng cũng đủ để lùa con cá mập qua eo biển Malacca trong một đêm.
Tín hiệu như vậy, thật sự là quá ít rồi.
"Có phải tôi cũng đụng vào anh rồi?"
Tần Du nhìn Bùi Xu với ánh mắt đầy nghiêm nghị.
"Anh biết hôm qua là ngày gì không?"