Vào lúc bình minh, khi mặt trời thậm chí còn chưa hoàn toàn ló dạng, trên người hai bọn họ một người nhiễm hương gỗ trầm của Cảnh Chương Đài, một người lại nhiễm mùi hương biển thoang thoảng của thành phố Penang Malaysia.
“Tôi còn chưa kịp chúc mừng hôn lễ lớn của sĩ quan Tần.” Thái độ của Bùi Xu có vẻ áy náy: “Tôi đoán chắc là phu nhân sĩ quan cũng có mặt nhỉ, chúc mừng ngài.”
Lời xin lỗi khá chân thành, ngoại trừ nửa sau của câu nói quay về phía ống kính quay phim nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đốt sống lưng Đường Ly bỗng nhiên hơi lạnh.
Thế mà Bùi Xu lại biết cô cũng ở đây.
Trong tiềm thức cô muốn đáp lại, nhưng suy nghĩ của cô cũng rất xa lạ.
Lần đầu tiên cô được gọi là "Phu nhân sĩ quan” lại là do một tên buôn vũ khí chào hỏi mình.
Trải nghiệm cuộc đời cô có vẻ cũng khá đặc biệt.
Cô còn chưa kịp nghĩ nên trả lời như thế nào, giọng nói của Tần Du đã truyền đến tai nghe cô trước.
Cô không thể cười nữa, giờ cô mới nhận ra bọn họ đang ở rất xa trên biển.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trái tim cô chợt se lại một chút.
"Bùi Xu, tốt nhất anh nên cẩn thận một chút.”
Lời cảnh cáo của Tần Du thực sự nghiêm túc.
“Làm gì có chuyện quan châu đốt lửa mà không cho dân chúng thắp đèn.”
Bùi Xu nhéo nhéo cổ tay, giống như đang phát ra tín hiệu ép anh phải dàn xếp.
“Ngài núi băng, thời gian của tôi cũng rất hạn chế.”
“Thời gian của anh hạn hẹp?” Tần Du châm chọc: “Một trăm chín mươi bảy ngày nay anh gây ra không ít ồn ào đấy.”
Từ lúc cơ quan tình báo quan sát thấy hành vi khả nghi, tổng cộng một trăm chín mươi bảy ngày.
Bởi vì chút ồn ào này làm tâm trạng Tần Du vô cùng không vui.
“Anh làm gì mà vội vàng? Vội vàng kết hôn hay sao?”
Giữa hai người đàn ông với nhau, lạnh lùng chọc vào nỗi đau của nhau cũng rất hay ho.
Đường Ly áy náy hơi buồn cười, nhưng khóe môi cô vừa nhếch lên lại phát hiện đó không phải là chuyện đùa.
Mỗi một câu nói của bọn họ đều có ý nghĩa trong đó.
Cái gì mà quan châu đốt lửa không cho dân chúng thắp đèn…
Đốt lửa là lửa gì?
Thắp đèn là đèn như thế nào?
Đùng đoàng!
Thời tiết bỗng nhiên trở nên tồi tệ, mây đen kéo đến, mưa đổ xuống như trút nước.
Sóng gầm gào quay ngược máy hẳn ba trăm sáu mươi độ!
Tiếng ồn chói tai, màn hình đen kịt.
"Tần Du? Tần Du!"
Cô lo lắng giật tai nghe nhìn ra biển, nhưng màn mưa quá dày nên không thể nhìn thấy gì.
Chỉ còn lại ánh đèn của ngọn hải đăng sáng rực.
Mưa rào tầm tã, ngay lập tức bao vây hòn đảo đá ngầm như một thành phố cô độc.
Tần Du chỉ dẫn theo ba bốn người lên đảo, bên Bùi Xu cũng ở trong tình trạng tương tự.
“Sĩ quan, mau rút lui đi! Nếu không sẽ rất nguy hiểm!”
“Chủ nhân! Sức khỏe của ngài không thể để dính mưa! Bác sĩ Khương đã nói…”
Tiếng Trung Quốc, tiếng Malaysia vội vã xen lẫn hỗn loạn tưng bừng, thậm chí có người đã bắt đầu ra tay, nắm đấm chạm vào thịt…
Tinh nhuệ được quân đội huấn luyện và sát thủ lăn lộn trên đường Nam Dương đánh xé đọ sức với nhau, đá ngầm bị vỡ mất mấy góc.
Một trận mưa nắm đấm trút xuống, âm thanh ồn ào chói tai.
Chỗ đứng của Tần Du và Bùi Xu cũng ngày càng gần nhau hơn.
Thiết bị giám sát, tai nghe liên lạc, tất cả bị cắt đứt vì cơn mưa to.
Quay đầu là bờ, không có bờ.
“Anh muốn rút lui à? Lần sau lại bàn tiếp?”
Tần Du nghiêng đầu, hung ác khiêu khích học theo giọng điệu của anh ta.
Bùi Xu cởi chiếc áo khoác thấm nước vướng víu ném sang một bên, giãn vòng eo như cá mập.
"Mưa to là tốt."
Nguy hiểm, tao nhã.
“Ngài và tôi, nên kết thúc đi.”
Những hạt mưa to như mưa đá cứ thế rơi xuống.
Ngọn hải đăng đã tắt.