Thời tiết trên biển luôn diễn biến khó lường, chưa kể đến hướng di chuyển của dòng nước biển.
Hai ngày sau, bầu trời mới hoàn toàn quang đãng.
Bên trong khu quân sự ven biển.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tóm lại, tình huống cơ bản cũng là như vậy.”
Tần Du ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách và uống trà, người ghi chép bên cạnh anh múa bút như bay.
Ở đầu bên kia của tín hiệu viễn thông, không biết có bao nhiêu chức sắc quân sự và chính trị đang lắng nghe.
Cuộc họp báo cáo đã diễn ra một lúc lâu, hạng mục cuối cùng của quy trình là niêm phong hồ sơ của dự án Nam Sa.
Ở trang cuối cùng, có người đã viết xong đoạn kết.
“Sĩ quan Tần, Nam Sa đã chết thật rồi sao?”
Người phụ trách đưa hồ sơ quân đội bán tín bán nghi hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Du ngẩng đầu một cái, nhận ra vị này chính là một trong những người trước đó đã luận tội mình.
“Có mặt tôi ở đó, chẳng lẽ còn giả được?”
Tần Du khinh bỉ hừ một tiếng, ký tên mình lên trang bìa.
Nét cuối cùng của bút máy ngừng lại, ngòi bút trượt rách trang giấy.
Ít nhiều có sự cao ngạo của quyền lực hiển hách.
Chỉ được phép khuất phục, không còn lựa chọn nào khác.
Đối phương đành phải lúng túng lui ra.
Người không có phận sự tất nhiên cũng bị đuổi ra ngoài.
Đợi đến khi phòng khách cuối cùng cũng sạch sẽ, Tần Du quay đầu nhìn về phía sau bình phong.
“Thu Thu, nghe lén đủ chưa?”
Giọng điệu anh lần này trầm khàn từ tính.
Đường Ly không được tự nhiên đi ra từ phía sau bình phong.
“Em nghe một chút thì đã sao.”
Cô lạnh lùng phụng phịu với anh.
“Lúc em nhìn thấy anh ở trên đảo đã sợ chết khiếp, đây là anh nợ em.”
Mấy ngày sóng gió đã rèn luyện cho cô sự điềm tĩnh, cuối cùng cô không còn hoảng hốt như một đứa trẻ con khi bị anh bắt quả tang nghe lén nữa.
Người đàn ông liếm hàm răng cười với cô, anh sải bước tới ôm cô xoay vòng.
Không kiêng nể gì cả.
Giờ đây, anh đã được rửa sạch mối nghi ngờ sẽ sụp đổ, anh hoàn thành mệnh lệnh quân sự của nguyên thủ quốc gia và cũng thực hiện được lời hứa máu khi cầu hôn cô.
Anh không chết.
Anh không những không chết mà còn sống rất tốt.
Anh trở lại nắm quyền, áp đảo đến mức không ai dám bàn tán nữa.
Dường như anh đã được định sẵn ngồi ở vị trí trên cao này, trời sinh để cầm quyền, khí phách uy nghiêm.
Quyền lực trong tay, người đẹp trong lòng.
Đáng tiếc, người đẹp nhỏ mới cưới lại không chịu nói chuyện đàng hoàng với anh.
“Ngài núi băng, anh có thể thả em xuống được rồi.”
Đối mặt với cái ôm mạnh mẽ của anh, Đường Ly nghẹn ngào không nói nên lời, quay mặt sang chỗ khác.
Cô không phải Bồ Tát phổ độ chúng sinh, nhưng sau khi cô nghe xong kết cục của Bùi Xu, trong lòng ít nhiều cũng có chút hỗn loạn.
Anh ta rơi xuống vách đá trong cơn mưa bão, xương cốt cũng không còn.
Trùm buôn bán vũ khí tiếng tăm lừng lẫy ở Nam Dương lại rơi vào kết cục như vậy, cô ngưỡng mộ thủ đoạn hơn người của Tần Du, nhưng đồng thời cũng cảm thấy anh hơi quá lạnh lùng và kiên quyết.
Ít ra cũng phải để Bùi Xu được một cái xác nguyên vẹn chứ.
Dẫu sao anh ta cũng là người từng chúc mừng cho đám cưới của bọn họ.
“Em đừng nghĩ lung tung, Bùi Xu chưa chết đâu.”
Đúng lúc này, Tần Du bỗng nhiên cắn vành tai của cô, nhanh chóng nói nhỏ một câu.
“Hả…?”
Đường Ly giật mình há miệng, nhưng cũng lập tức bị người đàn ông lấp đầy chặn lại.
"Không những không chết mà anh còn quyết định thả anh ta về nước."
“Anh ta đang nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình để cuối tuần có thể vào thành phố.”
"Chúng ta vừa mới kết hôn, người chết là không may nên coi như anh miễn tội cho anh ta.”
Người đàn ông tự hào hả hê khoe khoang với cô, nhưng anh lại nhanh chóng không hài lòng với phản ứng không linh hoạt của cô.
“Động đậy, lè lưỡi ra hôn anh đi.”
Đường Ly nghe được tin tức chấn động như vậy, đầu lưỡi không khỏi cứng ngắc lại.
Cô bị anh chặn lại hôn, hôn đến não cô cạn không khí phải thở hổn hển, hít thở thêm cũng khó khăn, cuối cùng cô mới hít hà được luồng không khí mới mẻ.
“Anh…?”
Cô nắm lấy mái tóc ngắn của anh, mười ngón tay rối rắm siết chặt.
Cô nghi ngờ không biết bây giờ có thuật nhập hồn hay không, Tần Du trước khi lên đảo và Tần Du hiện giờ hoàn toàn không phải cùng một người, cô nơm nớp thăm dò.
“… Cái chuyện lừa trên dối dưới như thế này mà anh cũng làm ra được?”
“Hay thật ra là anh không đủ trình, không đánh lại được Bùi Xu nên phải chiều theo ý anh ta?”
Cô ranh mãnh chọc thủng lòng kiêu hãnh giống đực đang vô cùng bành trướng của Tần Du.
Tần Du trở nên nguy hiểm trong chớp mắt.
“Em nghĩ là, anh không đủ trình?”
Nơi nào đó phía dưới đang đẩy mạnh vào cô một chút.
Giữa chân Đường Ly đang run lên vì nóng.
Có vẻ như kết quả của cuộc thăm dò rất đảm bảo.
Có thể cầm thú vô sỉ như vậy, không thể nghi ngờ gì chính là Tần Du bản gốc.
“À, là anh không đủ đó.” Cô giận dỗi thì thầm vào tai anh: “Trừ khi anh kể cho em nghe chuyện gì đã xảy ra trên đảo.”
Tiếng thở hổn hển của anh lại nặng nề hơn một chút.
Sau đó, anh chẳng nói chẳng rằng, nhấc bổng cô lên ném xuống giường.
Tiếng rơi rất khẽ.
Âm thanh kim loại lạnh lẽo trên thắt lưng được mở ra.
Vẻ kiều diễm lan tràn, ham muôn vô biên.
“Động phòng trước rồi nói sau.”
Anh thô bạo đè lên cô, nặng đến mức đáng sợ.