Trừng phạt tình dục

Đường Ly sợ nhất là bị hù dọa.
 
Nghe người đàn ông nói củ cải đồ chơi có thể bị gãy trong âm đạo, cô sợ đến mức rên hừ hừ, bắt đầu ra sức.
 
Cặp mông trắng như tuyết co rút thật mạnh cố gắng nặn món đồ chơi ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng hình dạng của củ cải gần giống hình giọt nước, phần dày nhất ở giữa, dính vào thịt và trũng chặt lại.
 
Khó khăn lắm mới nặn nó lòi ra một chút, mép âm hộ sung huyết đáng thương mà bật ra ngoài, nhưng vừa hít một hơi, củ cải đồ chơi lại trượt vào sâu trong lỗ nhỏ, phát ra một tiếng “bõm”.
 
Lặp đi lặp lại mấy lần, cô lo lắng suýt khóc, mông cũng đỏ bừng.
 
Anh không vội vàng mà bình tĩnh chiêm ngưỡng âm hộ đang uốn éo co rút bên cạnh, đồng thời cố ý kéo đuôi cô lên, để không cản mất vẻ đẹp mê hoặc của cái lỗ.
 
Thường nghe nói không được chạm vào đuôi của một con mèo con.
 
Vậy mà cô lại để anh chơi đùa đủ điều.
 
Ngoan chết mất.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng dục vọng biến thái của người đàn ông cũng được thỏa mãn, anh nhắm ngay lỗ nhỏ của cô mà thọc mạnh vào như thể đang ban phát cho cô.
 
Củ cải đồ chơi vì cú thọc mạnh mà lập tức bắn ra, phát ra âm thanh dâm đãng.
 
Cô hoàn toàn kiệt sức, cơ thể trần truồng nằm phẳng trên tấm thảm, lỗ nhỏ màu hồng bành rộng ra tạo thành một lỗ tròn.
 
Nhờ công của củ cải đồ chơi.
 
Giờ đến lượt anh rồi.
 
Đường Ly còn chưa kịp hồi phục sau niềm vui sướng tột độ khi bị củ cải đồ chơi cắm vào, âm hộ sưng tấy đau nhức lại được lấp đầy.
 
Anh đã đút côn thịt của mình vào bên trong cô.
 
So với củ cải đồ chơi, tư thế này càng mạnh bạo hơn nhiều.
 
“Ưm…”
 
Cô rên rỉ yếu ớt, âm cuối nghe kiều mỵ vô cùng, cô bị anh làm cho mềm nhũn thành một vũng bùn.
 
Vừa nãy anh đã chịu đựng rất lâu, bây giờ cuối cùng cũng có thể chơi cô, anh phấn khích đến mức liên tục đâm cô khiến cô rên la oai oái.
 
"Mèo nên kêu thế nào?"
 
Anh véo mạnh vào mông cô, ra vào mạnh bạo.
 
Cái mông đầy đặn mềm mại bị véo lõm xuống, đuôi mèo của cô cũng run lên bần bật.
 
"Meo... hu… meo… huhu..."
 
Cô lắc tai thạch, hơi thở hổn hển.
 
Tiếng kêu gợi tình rõ ràng kích thích côn thịt cứng ngắc chôn trong lỗ sưng lên, lập tức thọc thật mạnh vào tận tử cung.
 
Mấy trăm lần đâm liên tiếp không ngừng, con mèo nhỏ bị chơi đến phát điên, rên rỉ từ chiều đến tối...
 
Đợi mây mưa đột ngột tạnh ráo, anh hôn chặt lấy cái miệng nhỏ của cô, nhún hông xuất tinh, thật lâu vẫn chưa tách ra.
 
Nước và sữa hòa quyện, ngọt ngào bất tận.
 
"Sau này nếu daddy không ở nhà, mèo con phải làm sao?"
 
Anh ôm lấy cơ thể cô đang run rẩy sau cao trào, thì thầm thân mật.
 
Phải mất một lúc, ham muốn mới lắng xuống.
 
Đã tỉnh táo lại một nửa rồi.
 
Đường Ly lờ mờ cúi đầu, lần đầu tiên nhìn thấy hình xăm nhỏ nhắn tinh xảo trên ngực cô.
 
Cô chậm chạp chớp mắt.
 
Đã lâu rồi anh không nhắc tới mấy câu như vậy.
 
Đúng vậy, sau này phải làm sao.
 
Hôn nhân, chắc chắn sẽ là ranh giới ngăn cách giữa anh và cô.
 
Nó thể hiện ý nghĩa là bọn họ sắp bắt đầu một cuộc sống mới.
 
Nhưng cuộc sống mới của bọn họ sẽ như thế nào?
 
Cô lộ rõ ​​vẻ bối rối, yếu đuối, ngu ngơ chẳng biết gì.
 
Tần Du cũng suy nghĩ thật lâu, sau khi ân ái với cô, mượn giây phút kề cạnh thân mật này mới nói ra.
 
Anh biết giữa hai người không có nhiều điểm chung nên chưa bao giờ dám nói lung tung.
 
Đúng vậy, cũng có những việc trên đời sĩ quan Tần không dám làm.
 
Ai bảo cô là một chiếc ly thủy tinh nhỏ, chạm vào sẽ vỡ, anh không muốn lại làm tổn thương cô.
 
Cho nên, đối với một số chuyện quan trọng của cuộc đời, như việc cô có muốn mang thai hay không, hay cuộc sống tương lai của cô sẽ diễn ra như thế nào, anh chỉ có thể tùy tiện nhắc đến vài câu để thăm dò cô.
 
Đường Ly nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của người đàn ông, anh cần câu trả lời của cô, thế là cô nghiêm túc suy nghĩ rồi nhẹ giọng nặn ra một câu trả lời như thể đang bóp kem đánh răng.
 
"Em muốn đi học."
 
“Muốn học gì?” Anh lại hỏi.
 
Đường Ly hoàn toàn không bằng anh trong việc lập kế hoạch, cô lập tức nhụt chỉ, nói: "... Học chính trị cũng ổn."
 
Tần Du xoa đầu cô, cười bất lực.
 
"Thu Thu, em không cần làm vậy."
 
Không cần cô gắng hòa hợp với cuộc đời của anh như thế.
 
Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của cô, như một đứa nhỏ bị anh ép vẽ, nếu vẽ không đẹp sẽ không được ăn.
 
Nhưng anh chưa bao giờ để cô chịu đói.
 
"Anh sẽ vì nước nhà, còn em chỉ cần là chính mình thôi."
 
Tần Du nghiêm túc nói.
 
Sau trận hoan ái, cả hai dường như cực kỳ thành thật với nhau.
 
Tần Du, vốn trời sinh đã xa cách, thờ ơ kiêu ngạo và nắm giữ quyền lực.
 
Trước khi gặp cô, tất cả sự độc ác của anh đều là vì muốn tranh quyền đoạt vị, vì quốc gia.
 
Anh luôn tiến lên đạt được mọi thứ, còn cô, ngay từ đầu đã mất quá nhiều.
 
Tình yêu, sự chăm sóc, tình thân, tình cha con...
 
Anh chỉ mong những ngày tháng sau này, cô được là chính mình.
 
Đường Ly ngây người nhìn người đàn ông trước mặt.
 
Sau khi hiểu ý nghĩa sâu sắc trong lời nói của anh, cô thì thầm mím môi.
 
Hốc mắt cô ươn ướt rồi lại đỏ hoe.
 
Gương mặt lại đang mỉm cười.
 
Những ngày sau đó, Đường Ly nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy mình nên học vài thứ.
 
Ở độ tuổi đáng lẽ phải học, cô lại không học hành giỏi giang, giờ cô luôn cảm thấy hối hận.
 
Hơn nữa, cũng không thể ở trong Cảnh Chương Đài tắm nắng mỗi ngày được.
 
Cô cần phải khiến bản thân bận rộn hơn một chút.
 
Buổi chiều ở vườn hoa cạnh hồ cá, cô và Trần Thiến cùng nhau nghiên cứu cách đăng ký học thạc sĩ.
 
Trần Thiến cũng không rành mấy chuyện này, nên cô ấy đã gọi các thư ký khác cùng đến nghiên cứu xem.
 
Nói cho gọn lại.
 
Là phải thi.
 
Đường Ly bối rối cắn móng tay.
 
Trần Thiến nháy mắt với nàng, ý bảo chuyện này chỉ cần một câu nói của Tần Du, cô không cần lo lắng gì cả.
 
"Haizz, đừng làm phiền anh ấy."
 
Đường Ly lắc đầu.
 
"Thành tích của tôi kém còn khiến anh ấy muối mặt nữa là."
 
Câu tiếp theo của Trần Thiến khiến ai nấy đều bất ngờ.
 
"Không sao, dù sao cũng muối mặt bao nhiêu lần rồi còn gì."
 
Đường Ly nhớ lại quãng thời gian học cấp hai của mình, cùng với trải nghiệm làm phụ huynh của Tần Du, cô ước mình có thể nhảy thẳng xuống ao cá.
 
Vừa định nhảy xuống, đột nhiên nghe được phía xa có tiếng động.
 
Tần Du về rồi?
 
Hình như không phải.
 
Trần Thiến đứng trên ghế đá hóng gió, sau đó đột nhiên kêu lên “Á…".
 
Là Tống Tư đã trở lại.
 
Là Tống Tư, người bị đưa đi lưu đày không biết bao lâu rồi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui