Việc Tống Tư "vinh quy bái tổ" gây xôn xao, Trần Thiến thấy anh ta đi về phía này, cô liền nhảy xuống khỏi ghế để ngăn anh ta lại.
Trong chuyến lưu đày này, ai không biết còn tưởng rằng Tống Tư đã vào tận núi sâu rừng già, chẳng những da anh ta đen như than mà miệng cũng nói liên hồi, như thể người đã rời xa cõi trần từ lâu.
"Trần Thiến, sao cô lại ở đây?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Vừa khéo, cô có biết mệnh lệnh của sĩ quan khó khăn đến nhường nào đâu."
"Lưu đày thì lưu đày, lại còn bóc lột tôi! Ở chỗ đó tôi gần như đã làm thân được với bọn xã hội đen, thu thập được không ít tư liệu liên quan đến cấp trên của bọn chúng."
"Khiêu dâm, cờ bạc, ma túy đủ thứ, thật ghê tởm. Phải báo cáo cho sĩ quan để kéo bọn họ xuống ngựa. Sĩ quan ở đâu?"
"Xúi quẩy thật, không có một tên lãnh đạo nào tốt."
Tống Tư càng chửi càng hưng phấn, ngẩng cao đầu bước vào trong đình nghỉ chân, đang định bưng cả bình trà thơm trên bàn uống cho đỡ khát, thì chợt thoáng thấy bóng Đường Ly đang nấp sau cột đá.
Cô đang nhìn anh một cách lặng lẽ và rụt rè.
Cô đang chứng kiến một tên phó tướng không biết phép tắc nói xấu sau lưng chồng mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
À thì, chồng của cô cũng là một lãnh đạo.
Hơn nữa còn là lãnh đạo cấp cao.
Anh là người đứng đầu.
"Anh bớt nói vài câu lại đi!"
Trần Thiến cảm thấy bầu không khí có vẻ không ổn, cô nhanh chóng nhéo cánh tay của Tống Tư một cái.
Nhưng vẫn không kiểm soát được bầu không khí đó.
"Đồ phản bội, cuộc sống của cô cũng tốt đấy."
Tống Tư đặt ấm trà lên bàn và chỉ thẳng vào Đường Ly một cách kì lạ.
Đường Ly không dám nói chuyện, chỉ lẳng lặng trốn sau cột đá.
Lần cuối cùng hai người gặp nhau, Đường Ly đúng thật là một kẻ phản bội, cô từng đã bị tra tấn bằng roi của anh ta, cảnh tượng lúc đó rất khó coi.
Trần Thiến đã chứng kiến toàn bộ quá trình, lại thấy Tống Tư đã đụng nhầm người, đầu cô cảm thấy ong ong và đau nhức, thế là cô liền nhanh chóng giơ tay tát Tống Tư một cái.
Người này chắc là mới từ trong mương bùn chui ra, vẫn chưa cập nhật tình hình nên không biết những chuyện quan trọng.
"Gọi linh tinh cái gì đó! Anh phải gọi là chị dâu!"
"Bằng không, lúc sĩ quan trở về, anh sẽ biết chuyện gì sẽ xảy ra!"
Tống Tư vừa mới từ vùng khỉ ho cò gáy trở về, vốn đang cằn nhằn chửi bởi, trong lòng có thành kiến rất lớn.
Năng lực làm việc của anh ta là không có gì để bàn cãi, nếu không anh ta đã lên được chức phó tướng.
Nhưng về mặt tư tưởng, anh ta vẫn còn rất máy móc, cũng có thể hiểu đây là lòng trung thành của anh ta đối với ngài quân tọa.
Cho nên, anh ta thề với cái chết rằng anh ta sẽ không tha thứ cho người phản bội đã phản bội ngài quân tọa.
"Được, chị dâu." Người đàn ông lưu manh cười một tiếng giễu cợt: "Hiện tại ngài sĩ quan đang ở nơi nào? Chị dâu, hẳn là phải biết đúng không."
Phương thức xác nhận thân phận của đàn ông rất thô sơ, người phụ nữ của thủ lĩnh cũng chính là bà chủ của Cảnh Chương Đài, nếu có thể có được địa vị này thì cũng phải có trách nhiệm.
Nhưng sự trách nhiệm mà Tống Tư nghĩ đó đã vô tình đánh trúng chỗ đau của Đường Ly.
“Tôi không biết…” Cô nhàn nhạt đáp.
Tần Du chưa bao giờ nói với cô những gì anh ấy đang làm.
Cô cũng nói với anh rằng, sau này trước khi anh ra ngoài, anh hãy nói cho cô biết một tiếng.
Như thế thì cô sẽ biết anh đang ở một nơi nào đó rồi.
Thực ra thì cũng không cần quá cụ thể, chỉ cần nói với cô rằng buổi tối anh có trở về ăn tối hay không.
Hoặc là... Hoặc là dùng điện thoại di động của người khác gửi tin nhắn cho cô cũng được.
Nhưng anh nói với cô làm vậy thì có ích gì, cô không biết nấu ăn, đọc tài liệu cũng không hiểu, cũng không thể giúp anh chia sẻ những lo lắng.
Chuyện đó sẽ chỉ làm anh thêm phiền lòng.
Đường Ly cúi đầu bất lực và chán nản.
Có lẽ, Cảnh Chương Đài thực sự không thích hợp để nuôi những kẻ lười biếng và vô dụng.
Cô không có hào quang của anh ấy, cũng không thể áp chế được Tống Tư.
Trần Thiến thuyết phục Tống Tư bình tĩnh lại, khó khăn lắm mới kéo được anh ta rời đi.
"Sĩ quan đi tuần tra rồi, hai ngày nay sẽ không ở đây!"
Đường Ly bị bỏ lại một mình trong đình nghỉ chân.
Cô quật cường đứng đó ôm đau khổ một hồi lâu.
Nghĩ cách chứng minh mình không phải một người vô dụng.
Lúc Tần Du đi tuần trở về đã là buổi tối, anh còn chưa ngồi xuống ăn cơm, đã bị Tống Tư quấn lấy báo cáo mấy tiếng đồng hồ.
Không dễ gì tận dụng được chút ít thời gian, anh mới nghe nói rằng Đường Ly thực sự sẽ đi học.
Trường đại học ở phía bên kia thành phố, lớp dự thính của cô.
Cô đã thuê một căn hộ cho sinh viên, và ngày mốt cô sẽ sống trong đó.
Chỉ trong vòng mấy ngày, cô có thể làm được nhiều chuyện một cách cẩn thận như vậy, Tần Du cũng không biết cô đã làm bằng cách nào.
Đôi mắt chim ưng của người đàn ông khẽ di chuyển, anh bắt đầu phân tích lý do tại sao con mồi nhỏ của mình đột nhiên lại hăng hái tranh giành như vậy.
Tại bàn làm việc, Tống Tư vẫn đang chửi bới và không ngừng báo cáo.
Tần Du nâng mí mắt lên, lời nói sắc bén:
"Con mẹ nó, có phải anh lại nói linh tinh với Đường Ly không?"
“Sĩ quan!” Khóe môi Tống Tư cơ hồ không chút sức lực: “Ngài xem cái dáng vẻ yếu ớt mỏng manh của cô ta, ngài nuôi cô ta tốt như vậy, chút nắng chút gió cũng không để cô ta phơi, người định hầm cô ta ăn sao?”
Tần Du vẫn không hiểu Tống Tư muốn nói cái gì.
Kết giao anh em, cả ngày nơm nớp lo sợ hoàng thượng không để tâm đến chuyện thái giám để tâm.
“Anh chẳng qua chỉ cho rằng cô ấy từng phản bội tôi một lần cho nên không xứng với tôi."
Tống Tư không biết phải nói gì.
Trước khi người cầm quyền bước ra khỏi phòng làm việc, anh còn tốt bụng vỗ một cái lên vai anh ta.
Anh đang đùa giỡn bỗng chuyển sang ủ rũ, rõ ràng bộc lộ ý muốn để anh đi đày thêm lần nữa.
"Nhìn xem, tính tôi xấu như vậy."
"Sánh với tôi, Đường Ly không những chẳng có lợi gì, mà còn hơi ấm ức với cô ấy đó chứ."
*
Từ phòng làm việc đi đến phòng ngủ, Tần Du mở cửa đi vào thứ đầu tiên đập vào mắt anh chính là chiếc va li dưới đất.
Mà cô đang ngồi xổm trên mặt đất để sắp xếp đồ đạc.
Bé nhỏ mà lại quật cường, để lại cho anh một bóng lưng cô độc.
Những nhu yếu phẩm hàng ngày đang chờ được thu dọn.
Tần Du mềm lòng, tự nhiên hoảng loạn một cách khó hiểu.
Phải, anh đang khuyến khích cô làm điều gì đó cho riêng mình.
Anh cũng hài lòng vì cô có thể lạc quan như vậy, có thể tự mình sắp xếp mọi việc như vậy, sẽ không có ai có thể bắt nạt hay bỏ đói cô nữa.
Tuy nhiên, khi tận mắt anh nhìn thấy cô chuẩn bị rời khỏi thế giới nhỏ bé của mình, sự bá đạo và cố chấp trong lòng anh đột nhiên dâng lên.
"Mang nhiều như vậy có dùng hết không?"
Người đàn ông ngồi trên ghế lớn ở bên cạnh và nhìn xuống hành lý của cô một cách bá đạo.
Không khí đột nhiên trở lên lạnh lẽo.
"Lớp dự thính của em sẽ học trong ba ngày... vì vậy nên em ở lại bốn đêm..."
Đường Ly lặng lẽ mở điện thoại, liếc nhìn lịch học đã được lưu từ trước.
…
Cô thậm chí còn tìm kiếm thời khóa biểu cẩn thận cả rồi.
"Có cần thiết phải tích cực như vậy không?"
Tần Du đột nhiên hỏi.
Cô nghe thấy sự kỳ lạ trong giọng nói của anh, ngước nhìn anh tỏ vẻ không hiểu gì.
Đôi mắt cô đẹp, long lanh và lấp lánh.
Tần Du hít một hơi thật sâu.
"Ở bên ngoài ít nói chuyện với các bạn nam lại."