Trong thành phố, sương mù đang dần tản đi, thời gian trôi qua thật nhanh.
Đầu năm mười lăm, tiệc tối ngày Tết Nguyên tiêu.
Cảnh Chương Đài, dưới mái hiên treo đầy đèn hoa đăng ở lầu Vũ Đình, khi màn đêm buông xuống, hoạ tiết như rồng như phượng trên đèn hoa đăng, cùng với vành đai bằng châu báu xum xuê, toả ra một mùi hương hoa lệ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày đẹp cảnh vui, đèn đuốc sáng trưng.
Lại cũng là bởi vì đèn đuốc quá sáng, nên cảnh tượng này mới hiện ra một phần có hơi nhàm chán.
Đèn, đương nhiên là phải ẩn ẩn hiện hiện thì mới là xinh đẹp nhất.
Trong sương mù mờ mịt, cổ kính, trăng tròn trăng khuyết.
Giống như chiếc đèn lồng đỏ vào một tháng trước.
Không phải là ai cũng xứng đáng để Cảnh Chương Đài dùng lửa để đốt đèn đâu.
Đáng tiếc là, trong phòng tiệc lại là một đám phụ nữ không hiểu được đạo lý này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Qua ba lần rượu, đám quan chức tụ tập lại cùng một chỗ để bàn bạc về công sự, trong đám phụ nữ rất nhàm chán này, mọi người khó tránh khỏi mà nói huyên thuyên.
“Các cô có phát hiện ra hay không? Cái người tên Đường Ly kia đã lâu như vậy mà vẫn chưa xuất hiện.”
“Ai, cô ta chắc chắn là bị từ hôn rồi, Sĩ quan và cô ta đính hôn chẳng qua chỉ là gặp dịp thì chơi, sao có thể thật sự cưới cô ta chứ.”
“So với cô ta thì đầy người thích hợp hơn, con gái nhà họ Trịnh không phải là mới đi du học về sao? Thông hiểu bác cổ, nào giống cô ta, đến bữa tiệc vào ngày Quốc Khánh, đến cái nhìn về thế cục ở Tây Ấn cô ta cũng không đối đáp được, thật sự là đần độn quá mức.”
“Còn có cái khăn lụa mà ngày thường cô ta hay đeo nữa, cũng không biết là nghĩ gì trong đầu, xấu chết đi được.”
Càng nói lại càng quá đáng, liên tục cười mấy lần liền.
Dù là cách ba thước ở trên tầng cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Người đàn ông dựa vào lan can ở bên cạnh, đứng bất động không biết là đang có cảm xúc như thế nào, cho dù là cuộc tấn công của thứ lạnh lẽo nhất, cũng không thể nào xâm nhập vào quân trang của anh.
Dòng nước lạnh căm, phác hoạ ra một bức tranh thuỷ mặc Trung Quốc vô cùng lạnh lẽo.
Tư thế đứng của anh như một cây tùng kiên cường, cho dù là đang mặc bộ quân trang quen thuộc ở trong quân doanh, nhưng nhìn kỹ thì từng cái giơ tay nhấc chân đều rất tao nhã.
Anh đang nhớ về chuyện gì đó.
Chuyện trong lòng, cùng với đồ vật trong lòng bàn tay của anh có liên quan.
Lòng bàn tay anh rộng lớn lại khô ráo, bên trong đó là một chuỗi vòng cổ màu đen.
Ở giữa chuỗi vòng cổ đã bị tách đôi, bên trong cất giấu một con chip theo dõi dấu hiệu sinh tồn.
Rất mỏng, đã bị thấm nước, màu sắc càng lúc càng nhạt đi, cũng không thể dùng được nữa.
Đến nỗi mà nhiệt độ còn sót lại cùng đã sớm mờ nhạt như trăng tàn.
Chiếc vòng cổ xinh đẹp mảnh khảnh, giống như một con rắn đen nhỏ, bị anh lột da, cái đuôi nhỏ rũ cụp xuống, không thể lau hết được dấu vết trên lòng bàn tay anh.
Lúc Trần Thiến được lệnh bước lên lầu thì đã nhìn thấy cảnh tượng này.
“Sĩ quan, anh tìm tôi?”
Cô ấy cẩn thận xin chỉ thị.
Người đàn ông dường như đã vơi bớt đi những cảm xúc phẫn nộ của mấy ngày nay, khắp người cũng toả ra mấy phần yên tĩnh.
Giống như là đã khuất phục trong đám sương mù lâm ly kia.
“Cô nói xem, cô ấy có mâu thuẫn với tôi là vì nguyên nhân gì?” Tần Du thu lại chuỗi vòng cổ, đề vào trong túi mang theo bên người.
“Sĩ quan, anh có thể đối xử dịu dàng hơn với cô Đường…” Trần Thiến uyển chuyển nói.
Nhưng thật ra cô ấy cũng chẳng ôm hy vọng gì.
Một người như Sĩ quan, chưa từng tiếp nhận những lời đề nghị của người khác một cách tuỳ tiện.
“Ừm, bảo đội đặc vệ không cần tuần tra nữa, cô cũng nghỉ ngơi một tuần đi.”
“A? Vâng… Vâng…”
Lệnh chỉ thị này vội vàng đến mức không kịp chuẩn bị, thậm chí Trần Thiến cũng không kịp phản ứng lại.
Dựa theo tính tình của Sĩ quan, thật sự là… gặp ma rồi.
“Còn nữa, cho người phía dưới đều cút hết đi.”
Lại nghe thêm lệnh cưỡng chế từ người đàn ông.
Trần Thiến nhẹ nhàng thở một hơi.
Giọng điệu như này, mới là giống Sĩ quan.
Nhưng mà vẫn không hề giống với trước đây.
Vừa dịu dàng, lại vừa lạnh lùng.
Tựa như đám băng miên man trước sương mù.
Đợi đến lần tiếp theo Đỗ Tịnh đến, Đường Ly hỏi cô ta có phải bên ngoài bán bánh hải đường không.
“Đúng vậy, sao cô biết? Ngay đối diện với đường bên kia, mới mở đó.”
Đỗ Tịnh kinh ngạc.
“Tôi cũng cảm thấy rất lạ, trong thành phố từ trước đến nay chưa từng có ai ăn bánh hải đường, sao lại có cửa hàng bán thứ này chứ.”
Từ nhỏ Đỗ Tịnh đã lớn lên trong thành phố, đến cả hoa hải đường còn chưa từng thấy, chứ đừng nói bánh hải đường, đây đều không phải là đồ gốc ở thành phố.
Đoán tới đoán lui, có lẽ là do Đường Ly đã từng ăn bánh này ở thành phố trước kia.
Đỗ Tịnh có thể hiểu được tâm trạng này.
Vị giác cũng có trí nhớ, Đường Ly vẫn trẻ như vậy, luôn rất thích ăn những món điểm tâm ngọt cho đỡ thèm…
“Cô muốn ăn, tôi đi mua về nhé?”
Cô ta vừa định đi mua thì lại nghe thấy giọng từ chối nhã nhặn của Đường Ly.
“Không cần đầu… Có thể sẽ không an toàn.”
Cô gái nhỏ xinh đẹp nằm cuộn người trong ghế, nhẹ nhàng trở mình.’
Giống như một động vật nhỏ đang ngủ đông.
Lúc xoay người, chiếc chăn không thể che chắn cơ thể cô, đây là lần đầu tiên Đỗ Tịnh nhìn thấy cổ của cô.
Một vết sẹo nhạt, trở thành khuyết đẹp của mỹ nhân.
Dường như cô đã từng bị thương, cho nên rất cẩn thận, biết rằng trốn ở trong ổ là an toàn nhất.
Mấy lần sau đó, lúc Đỗ Chuẩn và Đỗ Tịnh tới kiểu gì cũng sẽ nói về bánh hải đường.
Bọn họ muốn mua giúp cô, nhưng mỗi lần đến đều rất không trùng hợp, không phải là cửa hàng chưa mở thì là đã bán hết, vốn dĩ là không thể mua nổi.
Mỗi lần như vậy, Đường Ly cũng rất hiểu chuyện mà gật đầu.
Nhưng mà, hương thơm ở ngoài cửa sổ kia vẫn luôn thoảng đến.