Trừng phạt tình dục

Đường Ly thật sự bị dọa sợ.
 
Lỗ hậu của cô cũng sưng.
 
Sưng mất mấy hôm, cực kỳ thảm, sưng đỏ từ trong ra ngoài, làm cô không đi nổi, hai chân run lẩy bẩy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hoa cúc đau không giống lúc huyệt nhỏ bị làm.
 
Còn cả một số đồ, cũng không giống nhau…
 
Mấy ngày nay Tần Du lại có việc gấp, cô không dám vào phòng làm việc của anh, tránh mặt anh cả ngày.
 
Chỉ có buổi tối không tránh nổi.
 
Mặc dù trước khi cô ngủ anh vẫn chưa về nhưng nhất định đêm khuya cô sẽ bị đánh thức.
 
Anh biến thái, luôn muốn cắm vào lỗ nhỏ của cô, giải tỏa mệt mỏi của một ngày bận rộn nhờ lỗ nhỏ chặt chẽ mềm mại.
 
Thật ra anh có rất nhiều cách để giải tỏa căng thẳng, với thân phận và địa vị của anh, muốn gì mà không được?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Ly ủ rũ nghĩ.
 
Kết quả là sau khi nghĩ vậy thì xảy ra chuyện.
 
Hôm sau, cô ngẩn người trên hành lang, đứng từ xa nhìn đội đặc vệ thay ca.
 
Tiếng ồn khá lớn.
 
Dường như bọn họ đang bàn tán gì đó.
 
“Lâu lắm rồi sĩ quan mới đến nhà tù tư nhân.”
 
“Thẩm tra ai?”
 
“Còn có thể là ai nữa, một nam một nữ, cả hai người đều Đỗ.”
 
Người trong đội đặc vệ cao to nên tiếng nói chuyện cũng có khí thế, từng chữ một truyền vào tai cô.
 
Đường Ly ngây người một chút, cơ thể lại phản ứng nhanh hơn.
 
Chịu đựng đôi chân yếu ớt, cô khập khiễng chạy ra ngoài.
 
Thời tiết hôm nay tốt hơn mấy hôm trước một chút.
 
Gió nổi lên, sương mù cũng tan.
 
Con đường mà cô muốn đi cũng rất rõ ràng.
 
Nhưng trong lòng cô lại vô cùng hỗn loạn.
 
Cô cho rằng nếu Tần Du không nhắc tới Đỗ Chuẩn và Đỗ Tịnh với mình là coi như ngầm bỏ qua chuyện này.
 
Thật ra cô biết tính tình anh không tốt đến vậy, huống hồ là khoan dung độ lượng.
 
Anh hoàn toàn tương phản, tàn nhẫn, có thù tất báo, thà giết nhầm chứ không không chịu buông tha.
 
Cô không dám nhắc tới là vì trong lòng vẫn luôn có một giọng nói, ngày ngày cầu nguyện mong anh có thể quên việc này đi.
 
Rốt cuộc là điều gì đã khiến cô ảo tưởng?
 
Khiến cô ảo tưởng rằng… Anh tốt tính hơn.
 
Đường Ly không biết, cũng không giải thích rõ được.
 
Tới nhà tù tư nhân, cửa không khóa.
 
Cô cắn răng, một mình bước vào bóng tối dưới lòng đấy.
 
Cô tới đúng lúc.
 
Ở nơi trung tâm, Tần Du đang thẩm vấn Đỗ Chuẩn và Đỗ Tịnh.
 
Đường Ly không dám hành động thiếu suy nghĩ, cô nấp sau cây cột quan sát tình hình.
 
Cô vừa nhìn Đỗ Chuẩn và Đỗ Tịnh thì đã nhận ra bọn họ bị giam cầm đã lâu, xanh xao vàng vọt, lưng cũng không thẳng nổi.
 
Đường Ly đau lòng, đang muốn nghĩ cách để cứu bọn họ thì Tần Du lại mở miệng hỏi.
 
“Hai người đói bụng hơn mười ngày, có cảm giác thế nào? Nói cho tôi biết.”
 
Sự hung ác âm hiểm trong lời nói cũng sắp tràn ra ngoài.
 
Đường Ly nghe vậy không khỏi run lên.
 
Cô không nghi ngờ chút nào, tiếp theo có thể Tần Du sẽ moi dạ dày của bọn họ ra xem có cảm giác gì.
 
Hãi hùng khiếp vía một hồi lâu, mọi việc lại không phát triển theo hướng mà cô tưởng tượng.
 
Sau đó cô lại nghe thấy tên của mình.
 
“Nếu hôm nay Đường Ly không có ở đây, nhân tiện tôi muốn hỏi một câu.” Giọng điệu người đàn ông ngang ngược kiêu ngạo.
 
“Dù sao chuyện nên hỏi cũng đã hỏi rồi, cô ấy có biết kế hoạch ám sát tôi vào tháng giêng của các người không?”
 
“Đương nhiên là cô ấy biết rõ!” Đỗ Chuẩn nói to.
 
“Mục tiêu cuối cùng của bọn tôi là giết anh.” Giọng nói của Đỗ Tịnh nhỏ hơn một chút.
 
“Vậy khi các người lôi cô ấy vào, các người có nghĩ tới hứa hẹn với cô ấy không?”
 
Giọng người đàn ông cao lên.
 
Nơi xa, Đường Ly tựa vào cây cột, không nhịn được mà nhíu mày.
 
Cô không hiểu tại sao Tần Du lại hỏi như vậy.
 
Không, mặc kệ anh hỏi thế nào, cô cũng sẽ không thay đổi lập trường…
 
Anh vẫn đang hỏi.
 
“Khi cô ấy bị bao vây cần phải trốn đi, các người có thể đảm bảo cô ấy không phải chịu ấm ức hay bị đói không?”
 
Phập…
 
Không biết một dao đâm vào đùi ai, lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết.
 
“Các người muốn hạ bệ tôi, nếu giữa chừng kế hoạch xảy ra chuyện ngoài ý muốn, các người có thể bảo đảm được an toàn của cô ấy sao?
 
Giọng nói vang lên lại là một dao.
 
Tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác.
 
Sự tàn nhẫn vô tình của anh thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
 
“Còn nữa, các người có thành thật với cô ấy không? Các người có nói cho cô ấy biết vì sao năm đó tôi lại tống nhà họ Đỗ vào tù không?”
 
Anh giơ con dao sắc nhọn đầm đìa máu lên, tùy tiện lau.
 
Sắc bén đến mức có thể thu hút tinh phong huyết vũ.
 
Lưỡi dao sắc bén bóng loáng chói mắt.
 
Sau cây cột, tay Đường Ly lạnh đi một chút.
 
Móng tay cắm vào lòng bàn tay mà cô cũng không biết gì.
 
Bởi vì mỗi một vấn đề mà Tần Du hỏi đều khắc vào trong tim cô.
 
Mà phản ứng của Đỗ Chuẩn và Đỗ Tịnh lại như rải muối lên vết thương của cô.
 
Mấy vấn đề này, bọn họ không trả lời nổi.
 
Dù Đường Ly có ngốc đến đâu thì cũng hiểu ra gì đó.
 
Nhưng trong lúc lơ đãng Đỗ Tịnh nhìn thấy cô, gọi to tên cô như cọng rơm cứu mạng, ngay lúc đó trái tim cô như tan  nát.
 
“Đường Ly?! Đường Ly, là cô sao? Đường Ly! Cứu tôi và anh tôi!”
 
Từng tiếng gọi như tê tâm phế liệt.
 
Bóng cây cột không còn che được cô nữa.
 
Đi đến vị trí trung tâm, Đường Ly vô thức tránh né ánh mắt của Tần Du khi anh nhìn cô.
 
Nhưng lúc này không phải vì chột dạ.
 
Mà là cô không biết phải đối mặt với anh thế nào.
 
“Em vào từ lúc nào?” Giọng nói người đàn ông nghiêm khắc.
 
Nhưng là loại nghiêm khắc mà chú sĩ quan dạy dỗ nữ tù nhỏ.
 
“Được… Được một lát…” Đường Ly lắp bắp trả lời.
 
Đỗ Chuẩn và Đỗ Tịnh ở đây nên giọng nói của cô còn coi như có cốt khí.
 
Cũng xem như coi Tần Du thành kẻ thù của mình.
 
“Làm loạn!” Anh mắng cô một câu, nhưng không biết lại nghĩ tới chuyện gì, giọng điệu lại trở nên lạnh lùng: “Em cố ý tới cứu bọn họ?”
 
Đường Ly căng da đầu trả lời: “… Vâng.”
 
“Ồ, rất tốt.” Anh tức giận cười to: “Em còn muốn giết tôi?”
 
Nếu ngôn ngữ cũng có quán tính thì suýt chút nữa Đường Ly đã gật đầu trả lời vâng.
 
Giết… Giết anh…
 
Mục tiêu cuối cùng là muốn giết anh…
 
Nhưng vào lúc này, cô nghe thấy tiếng súng lục lên nòng.
 
Kim loại lạnh lẽo cứ vậy nhét vào tay cô.
 
“Nổ súng.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui