Kim loại quá nặng, đó là trọng lượng mà cổ tay một người đẹp không giữ nổi.
Xương cổ tay mảnh mai tinh tế dùng để viết chữ, lúc này như muốn gãy và rơi xuống.
Đường Ly vất vả lắm mới dùng hai tay trụ lại được, giờ cô còn chưa hoàng hồn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ nhỏ cô đã sống trong những tháng ngày bình yên, sao có thể tiếp xúc với súng được chứ.
Sau khi đính hôn với anh mới thấy nhiều một chút, nhưng cũng chưa từng động vào, động tác cầm súng cũng không thạo.
Không thạo đến mức… Cô cảm thấy súng rơi xuống đất sẽ lập tức phát nổ ngay.
Đỡ được súng lên, đột nhiên bên tai Đường Ly vang lên một giọng nói như ảo giác.
“Sợ rồi à? Đúng là nhát gan.”
Dường như anh đang cười cợt cô.
Giọng nói này là giọng nói ở trong phòng làm việc mấy ngày trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong cúc hoa của cô bị nhét gừng tươi, lúc cả người bị anh lột sạch rồi giấu dưới gầm bàn.
Bất giác, trong tiềm thức cô đã quen với sự hiện diện của anh.
Sao lại như vậy…
Đường Ly nhìn người đàn ông một cách oán hận, cô vuốt tóc một cách mất tự nhiên, che đi dái tai đỏ ửng của mình.
Dáng vẻ của người đàn ông vẫn như cũ.
Gương mặt nghiêm nghị, mặc trên người bộ quân phục, từng cử chỉ đều toát lên sự kiêu ngạo và áp bức.
Không có tình người nên không cần hỏi Bồ Tát sống hay chết.
Ánh mắt đen thẫm như chim ưng ẩn chứa sự hứng thú.
Giống như để cho một mình cô vậy.
Anh hiểu rõ cô trong lòng bàn tay, còn cố ý nhét súng vào tay cô, giống như biết cô không dám nổ súng nên cố ý trêu chọc cô, muốn xem thử cô sẽ xử lý như thế nào.
“Đây không phải là điều mà các người luôn muốn làm sao?”
“Giết tôi đi.”
Anh khẽ mím đôi môi mỏng, nhìn cô một cách thích thú.
Đường Ly bị anh nhìn đến hoảng sợ.
Anh biết chắc cô không dám, lúc cô hoảng sợ ngẩng đầu lên, vậy mà lại dám rồi.
“Đỗ Chuẩn!”
Sau khi hét lên một tiếng, Đường Ly ném thẳng cây súng qua Đỗ Chuẩn.
Sau khi ném qua, cả bàn tay cô trở nên run rẩy.
Giống một con mèo lén lút phản bội chủ nhân vậy, phản ứng vô ý thức đã khắc sâu vào xương tủy, ngay cả khi bị chủ nhân nhốt trong nhà, cũng luôn muốn trốn thoát khỏi ngục tù.
Hôm nay, cô đang giúp Đỗ Chuẩn và Đỗ Tịnh thoát khỏi ngục tù.
Quả thật cô sẽ không nổ súng, nhưng cô nhớ rõ Đỗ Chuẩn có thể, trước đó Đỗ Chuẩn đã học rồi.
Chân Đỗ Chuẩn bị một con dao nhọn cắt vào, máu chảy đến mức không thể đứng dậy, cũng không với tới cây súng.
Ngược lại, Đỗ Tịnh nghiến răng nghiến lợi lấy súng đưa qua cho anh ta.
Anh ta đứng dậy, nhắm miệng súng vào Tần Du.
Ánh mắt của Tần Du vẫn khinh thường như cũ.
Như nhìn hai con kiến đang bò dưới đất vậy.
Lính đặc công đã sớm báo động cấp một, nhưng người đàn ông này vẫn bình thản như cũ, vẫn làm chủ tình hình, không cho người khác đến gần.
Họng súng đen ngòm, thuốc súng nghi ngút, gần như đã đến lúc phát nổ.
Giữa nhà tù, bốn người, vô cùng khốn khổ.
Tình cảnh khốn khổ này, từ xưa đến giờ vẫn không thay đổi.
Đỗ Chuẩn và Đỗ Tịnh là nòng cốt của cuộc nổi dậy, Tần Du là một bạo quân vô cùng tàn ác.
Hai bên đối đầu nhau, không có chút điểm chung.
Giao điểm duy nhất, chỉ có thể là…
Đường Ly.
Cô lo lắng đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, trong lòng vô cùng hỗn loạn.
Cô là người của phe nhân từ, nhưng cũng là người của Tần Du.
Họng súng vô tình, chỉ cần “đoàng” một tiếng, đêm nay cả thế giới sẽ xoay chuyển.
Có lẽ những người ủng hộ phe nhân từ sẽ bầu một người lên nắm quyền, từ nay về sau sẽ theo đuổi phong cách cai trị hòa thuận với dân, không còn tiếng oán hờn khắp nơi nữa…
Đúng, đây chính là việc mà cô luôn muốn làm.
Khóe mắt cô đỏ ửng, tự nhắc nhở bản thân không được dao động.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên Tần Du lại nói chuyện với cô.
“Sau khi tôi chết rồi, em nhớ đi nhận tiền trợ cấp.” Anh không một chút tránh né sự hiềm nghi, ánh mắt nhìn cô có hơi đùa cợt, khẽ liếm môi: “… Góa phụ nhỏ.”
Mặt của Đường Ly phút chốc nóng lên.
Hôm nay váy của cô mặc lại là màu đen.
Sao mặt anh lại dày như vậy? Biến thái…
Lời lẽ lỗ mãng của anh, đã làm tình hình xấu đi một cách nhanh chóng.
Dù sao thì, không phải ai cũng có thể quen với sự biến thái của người này như cô.
“Đồ quỷ ma như anh, nên đi chết đi!”
Mặt Đỗ Chuẩn méo mó, ngón tay đầy máu đã ấn vào chốt an toàn.
Đường Ly sợ hãi nhìn qua, lần đầu tiên cô nhìn thấy biểu cảm hung dữ như vậy trên mặt anh ta.
Chủ nghĩa nhân từ mà phe nhân từ luôn theo đuổi, lúc này dường như bị sụp đổ.
Nhân từ… Nhưng bây giờ bọn họ cũng đang giết người…
Thật ra là đạo đức giả đến nhường nào.
Mặt khác, thái độ của Tần Du vô cùng bình tĩnh, dường như anh không muốn biện minh cho sự vô tình của mình.
Đoàng…
“Đừng mà!”
Tiếng súng, tiếng hét.
Giữa nhà tù, phút chốc trở nên hỗn loạn.
*
Đêm đến.
Phòng ngủ trong nhà chính được thắp sáng rực rỡ.
Trên chiếc giường lớn, người đàn ông có làn da rám nắng đang ấn sâu vào hoa huyệt của người đẹp nhỏ nhắn toàn thân trắng nõn, hành động đẩy hông của anh mãnh liệt như một con dã thú.
Một bên mặt của anh bị một viên đạn sượt trúng, vết máu loang lổ làm tăng thêm sự sắc nét trên gương mặt anh.
Sự đẹp trai thô bạo và dã man.
Mà người đẹp khỏa thân bị anh chơi một cách điên cuồng, hai chân bị xé toạc ra hai bên, gậy thịt to bự của người đàn ông không ngừng đâm mạnh vào hoa huyệt ướt át của cô.
“Chậc… Chặt quá! Thả lỏng đi! Muốn kẹp đứt ông đây à!” Người đàn ông vừa chửi thề vừa thở hổn hển.
Cô bị đâm đến mức có đôi lúc cơ thể bị co giật, cơ thể trắng nõn run rẩy, bộ ngực lớn và cặp mông nhỏ đỏ lên, bên trên đầy những dấu véo, dấu tay và vết cắn.
Cô sắp bị chơi đến chết, khóc thét như một nô lệ tình dục đang muốn trốn thoát.
Người đàn ông càng ngày càng thích thú, đến cả giọng nói cũng nhuốm màu bệnh hoạn và điên cuồng.
“Tiểu tao hóa, trốn cái gì chứ?”
“Không phải cuối cùng em cũng chọn tôi sao?”