Thư, những lá thư kia...
Đường Ly nhớ ra, nhưng lại cảm thấy người kia là đang biết mà cố tình hỏi tới.
Tại sao lại không viết tiếp nữa, dĩ nhiên là vì cảm thấy bản thân anh không phải kiểu quang minh lỗi lạc, thanh cao tao nhã như trong tưởng tượng của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù sao thì lúc Diệp Liên giới thiệu anh với cô, lúc ấy anh chính là một người hiển hách không có lấy một khuyết điểm.
Chỉ có mỗi cái tính tình không tốt lắm.
Đường Ly không có để ý nhiều, bởi vì bản thân cô cũng không phải kiểu con gái được người ta yêu thích.
Cô nói ít, phản ứng chậm, không có khả năng giải thích trơn tru, trong trường học cũng không có ai thích vui đùa cùng với cô.
Nhưng mà so với anh, cô thậm chí còn thấy mình đỡ hơn rất nhiều.
Cho nên tại sao cô lại phải viết thư cho một người xấu tính chứ.
"Hơn nữa, anh cũng đâu có đọc..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái nhỏ xinh đẹp ngập ngừng giải thích xong, cuối cùng lại uể oải mà cúi đầu xuống.
Giống như đang làm nũng.
Khắc cốt ghi tâm ắt có hồi đáp, nhưng mà cô gái mười mấy tuổi vẫn còn chưa hiểu đạo lý này.
Cô dễ xấu hổ, lại làm gì có cô gái nào mà cứ mãi viết thư đâu.
Một lá không đọc, đến lá thứ hai thì bỏ đi.
Sẽ không viết tiếp nữa.
Tần Du nhìn thấy dáng vẻ mất mát của cô lại nhất thời không nói gì.
Cô là một người rất mẫn cảm.
Mà cảm xúc, lại là thứ mà trước giờ vốn không có liên quan tới anh.
Từ sau khi lên nắm quyền, công việc của anh vẫn luôn bộn bề tối mặt, cho nên mới mời bí thư Trần Thiến tới xử lý tất cả những chuyện có liên quan tới cô.
Trường cô học và nơi cô ở đều được anh sắp xếp ổn thỏa, vốn tưởng một cô gái mười mấy tuổi thì có chuyện gì tìm mình được, nhưng thật không ngờ lại có nhiều chuyện như vậy.
Thư từ đều được Trần Thiến đưa hết cho anh.
Không chỉ muốn anh đọc mà còn hy vọng anh trả lời, cuối thư còn vẽ ra mấy icon được người ta yêu thích.
Tuổi tác của Tần Du cách biệt với cô, quả thật là không đỡ được chuyện này, chuyện anh có thể làm chẳng qua chỉ là trấn an cô một câu trước khi đi xa mà thôi.
"Thu Thu ngoan nhé, khi nào về sẽ mua quà cho em."
Quà...
Trong phòng của cô hầu như đều là màu sữa, trong góc tối phía tủ quần áo có để đủ thứ đồ đầy màu sắc.
Những món đồ đó đều vẫn chưa được tháo ra.
"Đường Ly." Tần Du hào hứng nhếch khóe môi: "Em chưa từng xem quà anh tặng cho em đúng không?"
Đáp án dĩ nhiên là câu khẳng định rồi.
Đường Ly vô cùng chột dạ, cơn hoang mang kéo đến không kịp ngăn cản. Người đàn ông đi tới phía góc tủ quần áo, tiện tay chỉnh lý lại đống đồ vật kia.
Tất cả đều chưa từng được tháo ra.
Cô cứ như một bé rồng thích giấu của, quà mà anh tặng mỗi lần trở về đều được cô cất giữ lại.
Không tháo ra mà chỉ nhẹ nhàng nói một câu "Cảm ơn" với Trần Thiến, người kia sẽ chuyển lời lại cho anh nói rằng cô rất thích.
Đoán là cô chẳng thích chút nào.
Nhiều hơn nữa là chán ghét anh mới không hề tháo quà ra.
Một bên không đọc thư, một bên không mở quà.
Những năm qua đó cũng không biết vấn đề nằm ở chỗ nào, là ai nói gì sai, đi nhầm đường.
Tần Du nhìn chằm chằm những món quà kia hồi lâu, lúc quay đầu lại thì đã thấy cô đang nằm ngủ trên giường rồi.
Cô gái nhỏ trắng nõn như hoa tuyết, cuộn tròn người nằm trên giường.
Bé mèo nhỏ mệt đến cùng cực, gần như lại là bị "hành" đến ngất rồi.
Cô đã nằm như thế rồi, anh cũng không còn cách nào tính sổ với cô được.
Cô gái nhỏ này đúng là không có lương tâm.
Chỉ cho phép bản thân mình phạm lỗi chứ không được phép là anh phạm lỗi.
Người đàn ông cau mày, cuối cùng vẫn là bế lấy cô đi xuống phòng dưới lầu.
Ai bảo cô lại vừa ngoan mà vừa gợi cảm, huyệt động mềm mại không hề bài xích chuyện được trừu sáp chèn vào, thịt nộm nơi miệng huyệt đỏ hỏn cứ như là không khép lại được, phun nước tiểu đến ướt cả ga giường.
Không thể nào ngủ trên đó được nữa.
Sáng hôm sau.
Lúc Đường Ly tỉnh lại thì phía chỗ trống trên chiếc giường màu đen đã không còn hơi ấm nữa.
Người kia đã đi mất rồi.
Lại chỉ có một mình cô.
Bữa sáng đặt trên tủ đầu giường, cô ăn xong lại nghỉ ngơi một lúc, quay sang nhìn sắc trời bên ngoài rất tốt nên quyết định ra ngoài dạo một chút.
Trời vào cuối đông đầu xuân, thời tiết se se lạnh.
Trong đình nghỉ chân, cô vừa đi vừa nhìn quanh, bỗng chớp mắt một cái rồi hoảng hốt. Một lúc sau mới ngộ ra được cảnh sắc bên ngoài đã có thể nhìn rõ mồn một rồi, cô lại cảm thấy chưa quen lắm.
Cũng không trách được, cục khí tượng phải khoa trương để viết báo cáo cho Tần Du, trận sương mù dày đặc này quả thật là khác thường.
Hiện tượng mưa như trút nước hay nhiệt độ cao gì đó thật ra thì mỗi năm đều có theo mùa cả.
Nhưng sương mù thật sự là mười mấy năm rồi chưa từng gặp qua.
Thật ra Đường Ly vẫn thích sương mù hơn.
Như một cái cớ để có thể lười biếng mà ngủ gật như vậy thật hay, không cần phải biết rõ chuyện gì cả.
Sương mù tan, cô phải đối mặt với một vài vấn đề rất hóc búa.
Ví dụ như rốt cuộc tại sao cô lại không nỡ lòng nhìn Tần Du chết.
Ví dụ như rốt cuộc anh sẽ xử lý người của phe nhân từ như nào.
Buổi chiều, Đường Ly đang đi dạo quanh vườn hoa nhỏ, lúc đứng bần thần bên cạnh đài phun nước thì bỗng có một cục đá lăn tới bên chân.
"Mùa đông nhỏ, chúc mừng năm mới."