Tục ngữ nói rốt đúng, cây ngay không sợ chết đứng.
Một mỹ nhân trẻ tuổi làm sao có thể hiểu được sự phức tạp của bản chất con người, khi bắt gặp bóng một người đàn ông đang rẽ vào một góc phố, cô cho rằng anh ta là một tên xấu xa biến thái.
Logic của Đường Ly rất đơn giản.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện của dây thừng chắc chắn là anh đã lừa cô.
Sự thật về việc nhà họ Đỗ bị bắt giam... lại càng khó nói.
Anh chính là người xấu, mỗi ngày đều bắt nạt cô, dùng vài lời ngụy biện nói dối cô, đến chuyện quan trọng cô sẽ càng không muốn tin anh.
Bị cô ghét như vậy, đêm đó Tần Du ngủ trong phòng làm việc.
“Sĩ quan, chuyện của nhà họ Đỗ đã xảy ra lâu như vậy, lúc đó anh nói rằng việc khởi tố vụ án sẽ ảnh hưởng xấu đến xã hội, vì thế tôi mới bịa một cái tội để che lấp đi. Làm sao có thể giữ lại bằng chứng sau hơn mười năm chứ..."
Những người dưới quyền của anh bị bắt tới làm việc, phàn nàn kêu khổ trong ôn hòa.
"Vớ vẩn! Các người thì có tác dụng gì?" Người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong cơn tức giận, chiếc cốc sứ xui xẻo trên bàn vỡ tan tành.
“Còn không mau đi tìm!”
“Vâng vâng vâng…”
“Với cả đặt một nhà hàng khác cho tôi.” Người đàn ông kiềm chế cơn tức giận ra lệnh: “Nhà hàng Nam Sơn mà cô ấy thích ăn.”
Căn phòng nhỏ trên tầng.
Đường Ly không nghe thấy động tĩnh từ phòng làm việc, nhưng xuyên qua cửa sổ, cô có thể nhìn thấy người dưới trướng của người đàn ông không ngừng đi vào phòng chính.
Chắc chắn anh lại tức giận rồi.
Cô xoa miếng băng trên mu bàn tay.
Có chút chặt.
Trong một lớp ngoài một lớp, còn dày hơn cả gà bó lá sen.
Lúc anh tức giận băng bó không cẩn thận cho cô, không kiểm soát được lực siết.
Vết thương ở lòng bàn tay không có gì nghiêm trọng, nhưng cô sắp bị anh buộc chặt muốn chết đi được.
Ngược lại với anh, cô không hề nổi cáu, chỉ thích lặng lẽ ngắm nhìn phong cảnh một lúc.
Sau đó lại lừa mình dối người mà ngủ thiếp đi.
Đến khi cô hoàn toàn tỉnh dậy, đã là buổi chiều.
Đúng lúc anh cho người đến gọi cô.
“Cô Đường, sĩ quan nói rằng dẫn cô ra ngoài ăn.”
“Ra ngoài…” Đường Ly nghi ngờ: “Đến tòa khác sao?”
Cảnh Trương Đài rất lớn, ngoại trừ tòa chính, còn có rất nhiều phòng ăn tiếp đãi khách quý, đầu bếp lúc nào cũng sẵn sàng.
“Không phải.” Người hầu xua tay: “Là dẫn cô ra ngoài, đến Nam Sơn ăn cơm.”
Đường Ly sửng sốt một hồi không nói thành lời.
“... Là thật?”
Thân phận của người đàn ông đặc biệt, kể từ lúc bọn họ quen nhau, cô nhớ anh chưa từng ăn ở bên ngoài.
Bất kỳ khẩu vị nào của anh đều có thể được thỏa mãn ở Cảnh Trương Đài.
Cho dù là sơn hào hải vị gì, cũng có thể được đóng gói mang tới.
Thân phận của cô không nhạy cảm như vậy, Đường Ly tự nhận mình là một người bình thường, cô có thể ra ngoài mua sắm, cũng có thể ra ngoài ăn.
Nhưng lần nào cũng rất phiền phức, Trần Thiến luôn phải dàn trận lớn, cô không thích như vậy lắm, nên dần dần không ra ngoài nữa.
Nhà hàng mà cô thích ăn, cũng học theo anh, cho người đặt đồ mang về.
Nhà hàng Nam Sơn cách rất gần, nếu cô tự mình gọi đều không được nhận ship đến.
Nhưng khi dùng danh hiệu của anh, nhà hàng lại hận không thể trực tiếp mang đầu bếp đến.
Nghĩ đến đây, Đường Ly không nhịn được cười ra tiếng.
Có rất nhiều nhà chính trị gia trẻ xếp hàng để cưới Tần Du, không phải là vì điều này đấy chứ.
Đồ ăn của nhà hàng Nam Sơn đó thật sự rất ngon.
Nhưng vừa nghĩ đến sẽ ăn với anh, cô lại không cười nổi nữa.
Hai tiếng sau, ở nhà hàng.
Giải phóng mặt bằng, thiết quân luật, an ninh.
Đây là cách phô trương theo thói quen của kẻ có quyền.
Đồ ngọt, trà, hoa quả.
Đây đều là những món khai vị mà những cô gái bình thường đều thích.
Thứ mà cô thích ăn giống những người khác, trong trong, nhạt nhạt, thơm thơm.
Đợi đến khi đồ ăn đã lên hết, Đường Ly nhìn trên bàn đầy những món ăn mình yêu thích, do dự một lúc rồi mới bắt đầu yên lặng cúi đầu ăn.
Đồ mà cô thích ăn, có nghĩa là chắc chắn anh không thích ăn.
Nếu không, cô sẽ không nghĩ rằng anh không biết rằng trên thế giới có một món tráng miệng như bánh hải đường.
“Đúng rồi.. tại sao anh lại biết em thích ăn bánh hải đường…?” Cô đột nhiên nhớ tới, không khỏi thấp giọng hỏi.
“Có gì về em mà tôi không biết.” Người đàn ông nhấp một ngụm rượu, giọng khàn khàn.
Giọng nói của anh khi nghiêm túc rất đáng sợ, nhưng khi thoải mái lại đặc biệt dễ khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Giọng nói trầm lắng có từ tính.
Xuyên thấu tất cả.
Quả thật, anh biết tất cả về cô.
Đường Ly vội vàng uống một hớp canh.
Trước giờ anh chưa từng cho phép cô uống rượu.
Nói rằng cô còn trẻ tuổi, uống rượu dễ bị người xấu lừa đi.
“Ờm… cảm ơn anh mời em ra ngoài ăn.” Cô đắn đo rồi lịch sự nói: “Có phải anh muốn nói rõ với em…”
Mới nói được một nửa, cấp dưới của anh đột nhiên vội vã chạy vào, đứng ngoài hai bên lo lắng đi đi lại lại.
Tầm Du cử động đầu ngón tay.
Ra hiệu cho anh ta đến gần.
“Em tiếp tục đi.”
Câu này là nói với cô.
Đường Ly lại do dự một hồi, nhỏ giọng tiếp tục chủ đề.
“Anh mời em ăn cơm là vì muốn xin lỗi em sao? Thật ra tối qua em cũng đã nghĩ, em nghĩ… có phải chúng ta nên rời xa nhau một thời gian để bình tĩnh suy nghĩ lại…”
Ở bàn đối diện, cấp dưới đang cầm tài liệu giải thích gì đó với anh, lông mày càng ngày càng nhíu chặt lại.
Cũng không biết là xem tài liệu, hay là nghe cô nói.
Đường Ly biết anh có khả năng làm hai việc cùng một lúc.
Anh đã thực hiện nó với cô khi ở trên giường, anh có thể vừa nghe báo cáo vừa làm…
“Đừng có mơ tưởng!”
Đột nhiên anh nặng nề khiển trách một câu.
Giọng nói trầm thấp từ tính, khi nghiêm túc lại lạnh như băng.
Lạnh đến nỗi cô không khỏi rùng mình.
Thật ra lúc trên giường, anh cũng thường dùng chất giọng như vậy để ra lệnh cho cô.
“Thả lỏng.”
“Nâng mông lên.”
“Một giọt cũng không cho phép chảy ra.”
Lạnh đến phút run, nóng bỏng đến… mềm nhũn.
Nhưng hiện tại là ban ngày ban mặt, anh đang xử lý công việc, tại sao cô lại nghĩ đến phát run.
Đường Ly xấu hổ hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.
Anh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô, con ngươi u ám.
“Không cho phép đi, ngồi đây đợi anh.”
Một người nắm quyền cao chức trọng, máu lạnh lãnh đạm, quyền thế trên tất cả.
Cô sợ anh, biết anh vô tình nhưng lại không khỏi bị phong thái lạnh lùng của anh khi xử lý công việc hấp dẫn.
Bằng cách đó, cả nước có thể dựa vào sự lạnh lùng của anh.