Bộ trưởng Dương...
Đường Ly nhớ tới chuyện hôm qua Trần Thiến đã nói lúc chăm sóc mình, thầm nghĩ hẳn là cùng một chuyện.
Trước khi liên lạc lại, buổi trưa hôm đó ăn cơm ở Nam Sơn, Tần Du đã dặn dò trước mặt cô muốn cách chức một vài người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói vậy thì danh sách những người bị cách chức đó có bộ trưởng Dương.
Những chuyện nhiều hơn thế thì Đường Ly không biết, nhưng có thể đoán ra được đầu đuôi chuyện này.
"Cô biết à?" Đỗ Tịnh nhìn phản ứng có chút không đúng của cô, nói trúng tim đen người kia: "Tần Du nói với cô?"
Vô cùng cảnh giác, vô cùng có ý đối đầu.
"Không có không có." Đường Ly vội vàng phủ nhận: "... Tôi đoán thôi."
Nửa thật nửa giả.
Đỗ Tịnh và Đỗ Chuẩn đưa mắt nhìn nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện đã đến nước này rồi, bọn họ cũng không rõ lắm thái độ của Đường Ly.
Nếu không phải cảnh vệ bên trong Cảnh Chương Đài quá nghiêm ngặt, muốn đưa người vào hầu như là chuyện không thể thì bọn họ cũng sẽ không tìm tới kẻ chuẩn phản bội là cô.
Cô là kẻ chuẩn phản bội, xem có vẻ cuộc sống cũng rất nhàn nhã.
Bị Tần Du nhốt trong Cảnh Chương Đài đã lâu vậy rồi cũng không gây ra vụ ầm ĩ chết người nào, Tần Du cũng bận bịu công việc không can thiệp chuyện của cô, còn tình nguyện để cô ra ngoài hít thở không khí.
Lập trường của cô nhất định cũng đã khác so với trước.
"... Tôi có thể không tham dự không?"
Một lúc lâu sau, Đường Ly nhỏ giọng hỏi.
Đỗ Tịnh liếc nhìn Đỗ Chuẩn.
"Nhìn đi, anh, em biết ngay mà."
Dù sao thì Đỗ Chuẩn đã từng là học trò dưới sự chỉ dạy của nhà họ Đường, vẫn hiểu rõ Đường Ly nhiều hơn, lúc nói chuyện cũng không có dứt khoát như vậy.
"Đường Ly."
"Cô có còn nhớ trước khi cô gia nhập với chúng tôi đã thề gì không?"
"Đừng quên, vết thương trên cổ của cô là từ đâu mà có."
Lúc trở lại cửa hàng, Đường Ly mất tập trung suốt cả buổi chiều.
Vết thương trên cổ...
Đã qua nhiều năm vậy rồi đây là lần thứ hai bị nhắc tới, cô đều không nhịn được mà sờ lên chỗ gáy của mình.
Vết thương mờ nhạt này ở bên dưới gáy.
Theo thời gian dần trôi, dấu vết hình trăng khuyết kia đã phai đi rất nhiều, bây giờ phải nhìn kĩ mới có thể thấy rõ được.
Bác sĩ cũng đã nói là lành rồi, bởi vì da của cô mềm mới lưu lại dấu vết như thế, còn người bình thường đã lành lặn từ lâu rồi.
Nếu ước tính thời gian thì tuổi mà dấu vết này lưu lại cũng đã bằng lứa tuổi của đám trẻ con vui chơi trong trường.
Nhưng mà cô không thể nào quên được.
Sắp tới giờ quán đóng cửa, cô định sẽ tan làm sớm một chút, kết quả lại đụng phải người không muốn gặp.
Tiểu Triệu.
Nghỉ không xin phép hai ngày, chuyện nên tìm không nên tìm đều tới cửa tìm cô rồi.
Đường Ly có chút không biết nói gì.
Bỗng, cô hiểu được tại sao Tần Du lại bộn bề công việc, cả ngày đều không nghỉ ngơi.
Bởi loại cảm giác bị chuyện tìm tới cửa này thật sự không tốt lắm.
So với ngày lễ tình nhân thì thái độ của Tiểu Triệu thay đổi một trăm tám mươi độ.
Anh ta tới đây để nói xin lỗi cô.
"Tiểu Đường à, cô biết sĩ quan Tần sao?"
"Ngày hôm trước là tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, tôi xin lỗi cô!"
"Cô nhất định đừng nói với sĩ quan Tần nha, nếu không công việc này của tôi... trong nhà còn có người lớn nữa sẽ không thể nào yên ổn được."
Một câu, hai câu, ba câu.
Càng nói lại càng nhiều.
Đường Ly còn không tiện cắt đuôi người kia, càng nói "Không có chuyện gì" thì anh ta lại càng bám dính lấy, còn muốn mời cô ăn cơm để chuộc lỗi.
Vật đổi sao dời, chỉ có điều cuối ngày hôm đó, cô cũng phun ra một câu "sĩ quan Tần".
Trong lòng cô, sĩ quan Tần chẳng qua chỉ là một người đàn ông xấu tính đáng ghét hay chọc tức mình, cho nên lúc cô nhắc tới lại vô cùng quen thuộc.
Huống hồ mỗi lần nhắc tới anh thì chín trên mười câu là ngượng ngùng, chỉ có một câu là... dùng tên húy của anh mà làm điểm tựa.
Vẫn là phản ứng theo bản năng.
Mà trong mắt người khác, sĩ quan Tần lại là một nhân vật cao sang hiển hách có thể hô mưa gọi gió, há có phải là một viên chức nho nhỏ có thể đắc tội được chứ.
Giữa lúc Đường Ly bị Tiểu Triệu quấn lấy không thể thoát được, một nhánh cỏ bốn lá cứu mạng bỗng xuất hiện.
Một chiếc xe dừng lại ở cửa tiệm.
"Cô chủ Đường!" Trần Thiến đi qua vẫy tay về phía cô, cố ý kêu lớn tiếng: "Tôi tới đón cô về nhà."
Nhìn thấy Trần Thiến tới giải vây cho mình, Đường Ly lập tức chạy nhỏ vài bước vội vàng nói một câu "tạm biệt" với Tiểu Triệu, không thèm quay đầu mà trốn vào trong xe.
Cửa xe đóng lại, hiên ngang rời đi, động tác dứt khoát.
Đợi sau khi an toàn tuyệt đối, Đường Ly thở hồng hộc hỏi Trần Thiến: "Làm sao cô lại tới đón tôi vậy?"
"Sĩ quan dặn dò." Trần Thiến nói rõ ràng rành mạch với cô: "Sĩ quan sợ cô không biết đường đi."
Đường Ly nhất thời nghẹn lời, vậy mà lại không tìm ra lý do để phản bác.
Cũng không biết có phải do tên đầu sỏ nào đó quá thân mật hay không.
Cô vừa mới muốn thử chứng minh mình có thể tự đi được, nhưng đầu óc lại càng lúc càng choáng.
Kiểu choáng đến buồn nôn.
"Cô chủ Đường, cô sao vậy?" Trần Thiến thấy sắc mặt của cô tái nhợt bèn lo lắng dừng xe lại.
"Không có gì đâu..." Đường Ly xoa cái bụng, cố gắng dằn cảm giác lại một chút.
Động tác tay kia cũng mò tới hộp thuốc tránh thai trong túi.
Cô đắn đo suy nghĩ một chút, vẫn là nói với Trần Thiến.
"Tôi lén uống thuốc tránh thai khẩn cấp..."
Trần Thiến lập tức kinh hãi.
Nhìn thấy vẻ mặt người đẹp ở ghế phụ trắng bệch, một làn gió nhẹ thổi qua thôi sẽ có thể dày vò cô tan nát, người bên đây cũng không có đủ sức để nói gì cả.
Nhiệm vụ chính của cô ấy là nghe theo mệnh lệnh của sĩ quan, sĩ quan bảo cô ấy mang thuốc tránh thai cho cô chủ Đường thì cô ấy cũng nghe theo.
Sĩ quan nói ngừng đưa thuốc tránh thai cho cô chủ Đường thì cô ấy cũng không dám có ý kiến.
Có câu châm ngôn rằng "Lòng dạ quân vương khó dò", vật đổi sao dời thì đặt trong tình huống này cũng thế.
Sĩ quan muốn cô chủ Đường mang thai sinh ra nhóc con sao? Nhưng mà tuổi của cô chủ Đường trẻ như vậy... Xương cốt mỏng manh yếu đuối...
Trần Thiến mới nghĩ tới đây thì điện thoại vệ tinh lại truyền tới tín hiệu.
Loại tín hiệu này khác với tín hiệu của điện thoại thông thường.
Sau khi vang lên ba tiếng sẽ tự động nhấc máy.
Muốn từ chối cũng không được.
Tít, tít, tít.
Ba tiếng chuông.
"Thư ký Trần, người của tôi đâu?"
Giọng nói của người đàn ông vẫn trước sau như một trầm thấp mà nghiêm túc.
Cũng gần như là bá đạo.
Trần Thiến vội vàng liếc nhìn thời gian.
Nếu như không có Tiểu Triệu dây dưa thì bây giờ xe cũng đã chạy tới Cảnh Chương Đài rồi.
Cô ấy vừa muốn thành thật báo cáo mọi chuyện, phía cổ tay cũng dính phải một cỗ nhiệt độ thơm ngát mềm mại.
"Đừng..." Cô gái xinh đẹp nhỏ kia kiều diễm lắc đầu, làm khẩu hình về phía người kia.
Đừng nói với anh ấy.