Bởi vì một miếng bánh hải đường, mà mối quan hệ của Đường Ly và Tần Du lại trở nên thay đổi.
Đường Ly giận anh nên mới không cho anh ăn.
Nhưng cô cũng biết, những chuyện mình làm hoàn toàn không đáng kể.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh muốn ăn sơn hào hải vị gì mà không có, thực đơn của bữa tiệc hoàn toàn làm theo sở thích của anh, sao anh lại có thể thèm một miếng bánh hải đường như vậy chứ.
Tần Du giận cô vì cô chia cho tất cả mọi người, chỉ duy nhất anh là không có.
Nhưng anh không thể nói với cô.
Nếu không, để cô biết anh thèm một miếng đồ ăn, hình tượng của anh trong lòng cô không biết sẽ như thế nào nữa.
Sau đó, mượn cớ là vùng kín bị đau, rồi mượn cớ khác là bận rộn công việc, sau khi về Cảnh Chương Đài thì không gặp nhau nữa.
Đường Ly không muốn nghĩ đến anh, trốn trong phòng, tắm vô cùng lâu.
Chuỗi hạt trên cổ, không thể gỡ xuống được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Làn nước ấm lướt nhẹ qua, nhẹ nhàng xoa lên những vết thương trên người.
Cô cũng không biết sau này phải sống như thế nào.
Ngủ cả một đêm, ngày hôm sau, cô đã nhìn thấy Trần Thiến.
“Cô không sao chứ?” Cô liên tục xin lỗi Trần Thiến.
“Xin lỗi, tôi không nên liên lụy tới cô…”
Trần Thiến nhìn có hơi tiều tụy, nhưng tinh thần vẫn rất tốt.
“Tôi thật sự không sao, xử phạt là điều phải có rồi.” Trần Thiến lộ ra biểu cảm sống sót sau tai nạn: “Cũng may Tống Tư không có ở đây, cùng lắm sĩ quan trừng phạt tôi là xong.”
“Tống Tư?” Đã rất lâu Đường Ly không nghe thấy cái tên này.
“Đúng đó.” Trần Thiến nghĩ đến chuyện cũ còn cảm thấy rùng mình: “Lúc trước tôi làm nữ cần vụ, tên ma quỷ Tống Tư đó đã huấn luyện tôi cả ngày, hở một chút là bắt chạy năm cây số, cô Đường cô biết không, chạy một vòng Cảnh Chương Đài mới được năm cây số!”
Lời này, rất đáng nghi ngờ.
Ánh mắt Đường Ly sáng rỡ, cô quan sát từ đầu tới chân Trần Thiến một lần.
“Cô Đường, cô đừng nhìn tôi như vậy.” Mặt của Trần Thiến vô cùng nghiêm túc, nói: “Tôi và Tống Tư không thể nào đâu.”
Đường Ly hậm hực gật gù.
Với những gì cô trải qua, cũng không thể đoán già đoán non người khác có khả năng đó hay không.
Nhưng ít nhất mối quan hệ của cô và Trần Thiến đã tốt lên một chút, cô là muốn hỏi cái khác.
“... Mấy ngày này, Tần Du rất bận sao?” Cô dè dặt thăm dò: “Là kiểu đó đó, bận đến mức không thèm để tâm tới tôi.”
Trần Thiến nghĩ: “Chắc là vậy.”
Đường Ly có chút thất vọng.
Vậy cô chỉ có thể cố gắng ít nói lại, không phạm lỗi nữa.
Giữa bọn họ, hình như chỉ có cô luôn làm sai, bị anh phạt.
Nếu không phạm lỗi, có phải anh sẽ không đến tìm cô nữa không.
Nhưng cũng đã được mấy ngày rồi.
Sáng ngày hôm khác, Trần Thiến vội vàng gọi cô dậy.
Viện điều dưỡng gọi điện đến, nói là bỗng nhiên Đường Huân muốn về Đường Viên ở mấy hôm.
“Bệnh tình của lão phó thủ trưởng luôn rất ổn định, có lẽ nhớ ra cái gì rồi.”
“Viện điều dưỡng không liên lạc được với cô, bà cụ đã thay cô làm chủ, đã đồng ý rồi, muốn để cô cùng về Đường Viên, ở bên cạnh lão phó thủ trưởng.”
Bà cụ ở đây, chính là Diệp Liên.
“Tối nay trở về Đường Viên ở sao?”
Đường Ly có hơi do dự.
“Đúng, bà cụ rất hy vọng cô sẽ đến.”
“Được, vậy tôi đi vậy.”
Đường Ly đồng ý.
Đúng là lâu rồi cô chưa gặp bố.
Thu dọn một chút đồ đạc, xuống lầu đã thấy xe đang đợi cô rồi.
Cô vừa mở cửa ra, lại nhìn thấy một người đàn ông đang đọc công văn bên trong.
Khí chất lạnh lùng, vô cùng khó gần.
Còn đáng sợ hơn bố nữa.
“Lên xe đi.”
Anh nói một câu.
Đường Ly chỉ có thể răm rắp làm theo.
Xe xuất phát từ Cảnh Chương Đài, đi đến đại viện quân khu đón Diệp Liên.
Đến lúc này, Đường Ly mới biết Diệp Liên cũng đi cùng với cô.
Cô hối hận đến mức hận không thể nhảy khỏi xe.
Cũng lâu rồi cô không gặp Diệp Liên, gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô cũng không biết nói thế nào.
Nhưng lúc cô mở cửa xe ra, mới phát hiện cửa đã bị khóa.
Sau lưng, tiếng cười khẩy của một người đàn ông truyền tới.
Trên đường, không khí trong xe vô cùng yên tĩnh.
Đường Ly nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi đếm năm mươi cái cây trên đường, cô mới nghe thấy người đàn ông cất lời.
“Cái này, đeo vào đi.”
Cô quay đầu lại nhìn, tim đập loạn xạ.
Là chiếc nhẫn.
“Đợi lát nữa gặp bà cụ rồi thì đừng nói gì hết.” Người đàn ông nhìn cô một cách xa xăm, dường như anh đang cười châm biếm suy nghĩ thầm lặng của cô: “Bà cụ nghĩ rằng chúng ta vẫn còn đính hôn.”
Ý là, thực tế bọn họ không phải là mối quan hệ đính hôn.
Chỉ là thỉnh thoảng mua vui mà thôi.
Đường Ly im lặng không nói gì mà nhận lấy chiếc nhẫn.
Vô tình cô nhìn thấy nhẫn đính hôn trên ngón áp út của anh.
Tay của người đàn ông rất đẹp, xương khớp rõ ràng, làn da rám nắng có một sức hấp dẫn rất hoang dại.
Nhẫn đính hôn, cũng vì sự tỉ mỉ của anh, mà tỏa sáng rực rỡ.
Vậy là anh vừa đeo lúc lên xe sao? Hay là luôn đeo nó?
Tim Đường Ly đập loạn xạ.
Cô cũng không nhớ nỗi.
Sau khi đeo nhẫn xong, cô bất giác nhớ ra tại sao anh lại ở trên xe.
“Anh cũng đến Đường Viên sao?”
“Ừm.” Thái độ của anh rất thẳng thắn.
“Vậy buổi tối anh cũng ở Đường Viên sao?” Đường Ly có hơi căng thẳng hỏi.
“Là anh nói chuyện chưa đủ rõ ràng à?” Người đàn ông xếp công văn lại: “Em đi Đường Viên mấy ngày thì anh đi mấy ngày.”
“Không phải anh bận sao…” Đường Ly nghi ngờ.
“Bộ trưởng Dương không hài lòng việc anh sa thải người của ông ta, chuyện của Nam Sa anh đều giao cho ông ta giải quyết hết.” Người đàn ông lạnh lùng nói.
“Mấy ngày tới, anhn phụ trách ở bên em.”
“Hả…?”
“Sao nào, nghe có vẻ em rất thất vọng nhỉ?”
“Không có, không có…”
Đường Ly không dám hỏi nữa.
Còn hỏi thì cô sợ anh sẽ nhìn ra manh mối gì đó.
Đến đại viện quân khu, tiếng còi vang lên nhắc nhở, thời gian Diệp Liên đi ra còn khoảng vài phút.
Người đàn ông đưa cho cô một cái thẻ.
Thẻ ngân hàng.
“Tiền mừng tuổi.”
Vừa nói xong, Diệp Liên đã lên xe.
“Ồ, Thu Thu lại đẹp hơn rồi.” Lâu lắm rồi Diệp Liên vẫn chưa gặp cô, bà ấy kéo tay cô nhìn trái nhìn phải.
“Tiền mừng tuổi với bánh ngọt của mẹ, đã nhận hết rồi chứ?”
Đường Ly cảm thấy áy náy và đổ mồ hôi.
“Vâng ạ, đã nhận được rồi.”
Diệp Liên vỗ tay cô, hầu như lần nào cũng sờ vào kim cương trên nhẫn đính hôn, nhìn cô một cách tỉ mỉ rất lâu.
Giống như sợ Tần Du ngược đãi cô vậy.
“Mẹ, mẹ thắt dây an toàn đi.”
Tần Du nói chen vào.
Hơn nữa, anh kéo tay cô qua một cách ngang ngược.
Mười ngón tay đan vào nhau, nhẫn cùng lúc phát sáng.
Lòng bàn tay khô ráo, rộng và ấm áp.
Đường Ly muốn vùng vẫy, nhưng lại bị anh nắm chặt.
Anh còn vòng qua eo cô, để cô ngồi lên đùi.
Tư thế không thể thân mật hơn.
Người cô gần như run rẩy và mềm nhũn, vành tai cô đỏ lên.
Nhưng anh vẫn cứ cứng rắn như vậy.
“Thỉnh thoảng mua vui mà thôi.”
Anh ở bên tai cô, nói vài tiếng lạnh lùng.