Trừng phạt tình dục

Cuộc hoan ái ban nãy sung sướng gắn bó, tan vào màn đêm vô biên.
 
Mỗi lần cô khóc nức nở trong vòng tay anh, trái tim Tần Du lại giống như bị dao sắc cứa vào.
 
Ngay từ đầu, hành trình anh đưa cô trở lại Đường Viên quả thực là một sự tình cờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh không muốn mất cô lần nữa nên tự lừa dối mình, tự chọc mù mắt mình, không muốn quan tâm đến chứng cứ rành rành trước mắt.
 
Vừa mới vào nhà, cô đã nhìn vào chậu hoa và nói "lại có thêm một nụ hoa mọc ra", đó là bằng chứng rành rành.
 
Gần đây cô có trở về.
 
Lần đầu tiên anh hiểu thế nào gọi là “trằn trọc trở mình”.
 
Đêm đó, anh ngâm mình trong nước lạnh ở phòng khách, cái lạnh cắt da cắt thịt không thể khiến anh bình tĩnh lại.
 
Anh còn nhờ Trần Thiến tìm kiếm tung tích của cô trước năm mới.
 
Kết quả sẽ không có nhanh như vậy, anh cũng không muốn chờ đợi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho nên, anh gọi cho cô, nửa ép buộc nửa dỗ dành cô qua đêm cùng mình.
 
Cái gì mà không có đồ ngủ, chỉ là một cái cớ vớ vẩn mà thôi.
 
Anh chỉ muốn ở bên cô.
 
Như vậy mới khẳng định được là cô đang ở bên cạnh anh.
 
Ngày hôm sau, Trần Thiến đưa anh xem kết quả.
 
Mấy chục trang đầy chữ, nhưng không hề có hai chữ "Đường Viên".
 
Đường Viên là một khu vườn cổ với những ngôi nhà trống, không có người sống ở đó.
 
Nhưng nếu thật sự không có ai ở đó, thì cớ gì cô lại phải khổ sở quay về che giấu tung tích.
 
Còn có chiếc chìa khóa mà cô thất lạc khi lần đầu bị nhốt trong lồng sắt đưa về, đây cũng là một manh mối.
 
Trong thành phố có mấy chục triệu tòa nhà, ổ khóa, vậy mà lúc Tần Du nhìn thấy chiếc chìa khóa này, lại cảm thấy kiểu dáng rất quen thuộc.
 
Anh không nhớ mình đã nhìn thấy nó ở đâu, cho đến khi trở lại Đường Viên, anh mới nhớ ra.
 
Tất cả chìa khóa ở Đường Viên đều do một người thợ làm ra, đều có cùng một kiểu dáng.
 
Tất cả đầu mối đã xuất hiện, anh không thể lừa dối chính mình được nữa.
 
Anh ra lệnh cho lính canh lấy thiết bị hồng ngoại quân sự để quét, những bí mật của Đường Viên lập tức biến mất như chưa từng tồn tại.
 
Thậm chí anh còn cố tình tung tin để mọi người biết mình đến Đường Viên, nhưng động tĩnh của thế lực ngầm ngày càng dữ dội.
 
Đám ngu phe nhân từ này không tránh anh, lại còn định ra tay.
 
Còn chưa biết ai diệt ai đâu.
 
Anh sớm đã bố trí binh lực và cảnh sát rồi.
 
Diệp Liên và Đường Huân cũng được đưa đến khách sạn để tránh trận sóng gió này.
 
Vốn dĩ anh định tối nay sẽ hành động.
 
Yếu tố không chắc chắn duy nhất là cô.
 
Cho dù tác phong của Tần Du có tàn nhẫn đến đâu, anh cũng không thể nhẫn tâm nói với người đẹp nhỏ bé không có bố rằng đêm nay anh sẽ tịch thu cả nhà của cô được.
 
Anh chỉ có thể dỗ dành cô, tự tay nấu ăn cho cô, đút cô ăn no, chiều chuộng cô, đến khi cô cảm động nhận anh là daddy, anh sẽ chơi cô một lần cuối cùng trong đời thật mãnh liệt.
 
Ban ngày cô được daddy thương, ban đêm lại bị daddy chơi.
 
Bản thân Tần Du cảm thấy mình cũng khá khốn nạn về mặt này.
 
Nhưng anh không còn cách nào khác.
 
Cũng may trong cái rủi có cái may, cô lại là người thổ lộ tấm chân tình của mình trước.
 
Mọi chuyện còn có thể xoay chuyển.
 
Đêm càng về khuya.
 
Đèn ở bờ bên kia sáng dần lên.
 
Đột nhiên cô ho nhẹ một tiếng, anh đau lòng quấn áo khoác quanh người cô, bọc cô thành cái bánh nóng hổi.
 
"Đã vội rồi sao? Không phải em muốn thương lượng điều kiện với anh sao?"
 
Giọng anh nặng nề.
 
Đường Ly còn chưa hoàn hồn lại sau cú sốc, cô choáng váng đến nỗi quên mất điều kiện mình vừa nói.
 
"Em không muốn anh xử lý bọn họ, anhn đồng ý."
 
Nghe thấy người đàn ông đột nhiên khai ân.
 
Cô lập tức nín khóc bật cười.
 
"Nhưng đổi lại."
 
"Đổi lại là cả đời này em thuộc về anh."
 
Thậm chí Tần Du còn nghĩ, nếu lần này anh lại đánh mất cô, có khi nào anh và cô sẽ thật sự chấm dứt không.
 
Nhưng hóa ra lần này, anh không để mất cô.
 
Rồi anh sẽ không bao giờ buông tay nữa.
 
Đường Ly bị vòng tay của người đàn ông ôm chặt lấy, thấy rất khó thở.
 
Tình yêu của anh, mạnh mẽ, hèn hạ, biến thái.
 
Thứ anh có là thủ đoạn, cả mềm mỏng cả cứng rắn.
 
Lúc say mê hòa nhập với cô, cầu cạnh hỏi cô một lần.
 
Lúc tình thế đảo lộn, bị anh đùa giỡn bỡn cợt, anh đã hỏi cô một lần nữa.
 
Gả cho anh.
 
Cả đời này thuộc về anh.
 
Tình cảm, lý trí, anh đều có hết.
 
Người yếu đuối, cô độc như cô, rốt cuộc chỉ còn lại mình anh thôi.
 
"Ừm..." Đường Ly nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
 
Cuối cùng anh cũng nghe được câu trả lời mình muốn, anh hôn lên mi mắt cô say đắm, bờ môi mỏng nóng bỏng.
 
"Mặc kệ em có hận hay mắng anh, từ đầu đến cuối anh đều chỉ muốn em."
 
"Chúng ta sẽ sống bên nhau mãi mãi."
 
Luẩn quẩn một vòng, cô chính là một mảnh thủy tinh nhỏ anh tìm thấy ở Đường Viên.
 
Cuối cùng, anh cũng có được cô ở Đường Viên.
 
Dưới tấm áo choàng, bàn tay to lớn cường tráng của người đàn ông không ngừng vuốt ve đầu ngón tay mát lạnh của người đẹp, hồi lâu vẫn không giảm lực.
 
Hoàn toàn bảo bọc, hoàn toàn kiểm soát.
 
Da thịt tiếp xúc run rẩy nóng bỏng, bỗng có một hạt nhỏ lành lạnh đọng lại.
 
Đó là nhiệt độ của chiếc nhẫn.
 
Đêm nay ở Đường Viên đã được định sẵn là một đêm không ngủ.
 
Đường Ly thấy phiền lòng không yên, nói với người đàn ông rằng cô muốn ra cửa nhìn xem.
 
Cách thể hiện của cô chính là giật nhẹ góc áo anh.
 
Đôi mắt đẹp như hoa lê đái vũ, trông thật đáng thương.
 
Ai nhìn cũng thấy xót xa.
 
Cô vừa bị anh chơi, vừa phải chịu nỗi áy náy vì tranh chấp.
 
Trong đêm tối, góc nghiêng của người đàn ông sắc sảo nghiêm nghị, nhưng khi nhìn cô, ánh mắt anh lại dịu dàng sâu lắng.
 
"Anh cõng em."
 
Anh nắm lấy vai cô.
 
Cũng giống như buổi trưa.
 
Ngoài cổng Đường Viên, xe của binh lực và cảnh sát đỗ đầy ở đó.
 
Toàn bộ lối ra vào tầng hầm đã bị phong tỏa.
 
Kế hoạch đã được tính toán cẩn thận, thay đổi tạm thời duy nhất là dù thế nào cũng phải bắt sống.
 
Nhưng chiến trường không chỉ giới hạn ở Đường Viên.
 
Tay sai của phe nhân từ đều ở bên trong, những quan chức cấp cao thực sự có liên quan đến vụ việc cũng không thể trốn thoát.
 
Sân bay, bến tàu, đường cao tốc, anh đều đã phong tỏa tất cả lối ra, đơn giản là thừa dịp trận chiến tối nay quét sạch tất cả quan chức bị tình nghi.
 
Đấu với phe mạnh, nên như thế.
 
Đường Ly không thể nghĩ nhiều như vậy.
 
Cô đứng trên bậc thềm ở xa xa, nhìn lối vào tầng hầm bị nổ tung, nhìn người của phe Tần Du tiến vào bên trong.
 
Sau đó là tiếng còng tay lách cách vang lên rất rõ.
 
Những gương mặt cô quen thuộc lần lượt bị đẩy ra và đưa lên xe tù.
 
Kinh hoàng, dữ tợn.
 
Áp bức, ngột ngạt.
 
Người đàn ông đứng trước mặt cô không muốn cô nhìn nữa, sợ làm cô sợ.
 
Nhưng dường như chỉ sau một đêm, cô đã trưởng thành.
 
Lặng lẽ đứng đó nhìn, không khóc lóc van xin.
 
"Rốt cuộc là kẻ phản bội nào đã nói ra bí mật?"
 
Giữa tiếng đất đá nổ tung, có ai đó hét lên, chửi rủa.
 
"Là tôi."
 
Tần Du nghe cô nhỏ giọng thừa nhận.
 
Không tranh, không oán.
 
Giống như một tiên nữ nhận ra phàm trần trước Bồ tát.
 
Sau đó, tiếng súng ngắn nổ ra.
 
Kính vỡ tan.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui