Lúc Đường Ly tỉnh lại đã nằm trong phòng bệnh.
Nửa người trên của cô bị băng bó cầm máu cố định không nhúc nhích được, cổ cũng đau nhức vô cùng.
Rất vất vả mới nhích từng chút từng chút để di chuyển, cô mới nhìn rõ hoàn cảnh chung quanh giường bệnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngoại trừ mùi nước khử trùng rất nồng ra, không có tình hình gì đặc biệt.
Chính là có một người đàn ông ngủ ở bên giường cô, đầu gối lên tay cô.
Người đàn ông trước mặt xanh xao, đôi mắt chim ưng âm u hiếm khi yên tĩnh khép lại.
Ánh mặt trời mờ nhạt, chiếu lên người anh, không hiểu sao hiện ra vài phần ôn hòa.
Râu ria anh xồm xoàn, thật sự rất giống lông xù của sư tử lớn, râu ria cứng rắn ngắn ngủn đâm ở lòng bàn tay cô khiến cô hơi ngứa.
Đường Ly không nhịn được động đậy ngón tay, gãi gãi cằm anh.
Trước kia anh luôn thích gãi cô, hiện tại, rất vất vả cũng nên để cho cô thử xem đây là cảm giác gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảm giác... rất dễ sờ.
Đáng tiếc, râu của sư tử lớn không thể chạm vào.
Cô còn chưa sờ được mấy cái, anh đã cảnh giác lập tức mở đôi mắt đầy tơ máu, nhìn chằm chằm cô.
Sau khi thấy rõ là cô, mới dỡ xuống phòng bị.
"Em tỉnh rồi?"
Giọng nói trầm thấp, khàn khàn mệt mỏi.
Là di chứng của mấy đêm không ngủ.
Tần Du lo lắng cho cô suốt ba ngày.
Canh cô phẫu thuật kết thúc, canh cô chuyển đến phòng bệnh, canh cô tỉnh lại.
Cô ngược lại, tỉnh lại không gọi anh, ngược lại còn sờ râu anh chiếm tiện nghi của anh.
Bàn tay nhỏ bé yếu ớt cào anh vài cái, ỷ sủng mà kiêu ngạo, hoàn toàn không để uy nghiêm ngày xưa của anh vào mắt.
Thật sự là chiều hư cô rồi!
Điều này cũng không thể trách Đường Ly.
Cô còn nhỏ tuổi, vẫn dừng lại ở những năm tháng cảm thấy nằm viện rất thú vị.
Trước đây cô cũng chưa từng ở viện, cảm thấy cái gì cũng rất mới mẻ.
Giống như một con mèo hoang bị nhốt vào bệnh viện thú cưng, rõ ràng thân thể bị thương đau muốn chết, vẫn tò mò không ngừng.
Vấn đề tò mò đầu tiên, chính là anh ở bên giường cô bao lâu.
"Anh thấy tinh thần em cũng rất tốt, không cần anh ở bên cạnh nhiều."
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, rõ ràng chẳng thèm ngó tới, xoay người bảo người đi gọi bác sĩ.
Đường Ly chép chép miệng.
"Ồ, vậy sao?"
Bác sĩ phẫu thuật thay cô mổ chính đã tới rất nhanh, cấp cao của bệnh viện cũng có mặt toàn bộ, không ai không lộ vẻ kính sợ khi nhìn thấy Tần Du.
Bệnh viện thành phố là bệnh viện tốt nhất trong thành phố, tiếp nhận vô số bệnh nan y, cũng có không ít bệnh nhân có thân phận lớn.
Nhưng địa vị hiển hách như Tần Du vẫn là lần đầu tiên.
Dưới một người, trên vạn người.
Theo nghĩa đen.
Nhân vật như vậy, ai không muốn gặp, ai không muốn nịnh bợ.
Phương thức nịnh bợ sĩ quan Tần tốt nhất chính là chăm sóc tốt cho vị cô gái nhỏ xinh đẹp đang bệnh trên giường kia.
Rốt cuộc đợi đến khi kiểm tra phòng xong, Đường Ly xấu hổ rúc vào trong chăn.
"Có chuyện gì vậy?"
Người đàn ông sợ cô lộn xộn kéo đến miệng vết thương, càng sợ cô làm mình ngạt chết, bàn tay to vươn lên lập tức hất cô ra khỏi chăn.
"Em muốn gội đầu tắm rửa..." Đường Ly đáng thương làm nũng với anh: "Em bẩn, vừa rồi nhiều người nhìn thấy như vậy…"
Da mặt cô mỏng, thẹn thùng, thích xinh đẹp.
Khó tránh khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
Tần Du nhìn cô, ánh mắt thâm trầm hiếm thấy nhạt dần thành buồn cười.
Anh thật sự đã ngủ với cục cưng.
Phòng bệnh là phòng bệnh tốt nhất trong toàn bệnh viện, cả tầng lầu đều trống rỗng, yên tĩnh, sạch sẽ, tiên tiến.
Anh tự mình gội đầu giúp cô, vén mái tóc đen mượt mà của cô lên, cẩn thận làm ướt, bôi bọt lên.
Vai của cô tạm thời không thể động đậy, vòng cổ trên cổ tuyết cũng đã tháo xuống, tinh tế trống trải, gập lại một chút sẽ gãy.
Càng miễn bàn vết thương sâu cạn không đồng đều.
Súng đất thô ráp, mảnh đạn bay loạn.
Khó tránh khỏi để lại ấn ký.
Da thịt trên thân thể cô mềm mịn rất dễ dàng để lại dấu về, anh tất nhiên là biết rất rõ.
Bình thường lúc bị anh chơi, khi tình dục nồng đậm anh cũng sẽ để lại rất nhiều dấu hôn.
Những dấu ấn này, đều phải gần một tuần mới có thể tiêu tan.
Hiện giờ thật sự bị thương, sợ là không chỉ có con số này.
Nghĩ tới đây, sức lực trong tay người đàn ông nhất thời siết chặt, khí tức trầm đến dọa người.
Đường Ly cảm nhận được khí lạnh lẽo, không thể nhịn được run rẩy.
Cô cho rằng anh ghét bỏ mái tóc của mình, nhỏ giọng đề nghị muốn cắt tóc.
"Hình như... nằm viện đều phải cắt tóc."
Tóc của cô vừa dày vừa dài, bình thường tắm rửa đều phải gội thật lâu, sấy thật lâu, tỉ mỉ xử lý mới có thể xinh đẹp như thế.
Nhưng hiện tại cô nằm viện, chắc chắn sẽ không tiện xử lý.
"Không được cắt."
Người đàn ông cực kỳ bá đạo, nói một câu bác bỏ đề nghị của cô.
Đường Ly tủi thân cúi đầu, nhìn thấy móng tay của mình.
Móng tay như nước, trơn bóng.
Cô lại cảm thấy móng tay của mình nên cắt một chút.
"Lúc nằm viện, có lẽ cũng không tiện để móng tay…"
Không nghĩ tới, người đàn ông vẫn bá đạo bác bỏ đề nghị của cô.
Sau một phen mạo hiểm, Tần Du luyến tiếc từng chỗ trên người cô.
Mỗi một chỗ của cô, đều càng nhìn càng xinh đẹp.
Ví dụ như mái tóc đen đẫy đà này, để cho cô bày ra tư thế doggy, chính là muốn một tay nắm tóc như vậy kéo lên mới sảng khoái.
Lại ví dụ như móng tay của cô, cô mỗi lần bị anh xâm nhập đến tàn nhẫn, sẽ phản kháng dùng móng tay cào lưng của anh, để lại từng đường kết vảy vết máu, càng là kích thích đau đớn, anh lại càng thích.
Tóm lại, thân thể của cô đều là của anh.
Mỗi một chỗ đều sinh ra vô cùng tốt, thỏa mãn tất cả sở thích tính ngang ngược của anh, an ủi tất cả tình dục mãnh liệt của anh.
Cẩn thận sấy khô tóc cho cô, Tần Du hôn lên môi cô.
Hôn cô càng quyến rũ ướt át, rất quyến rũ.
Anh xoa quần áo bệnh nhân của cô vài cái mới miễn cưỡng thu lại dục ý.
Chờ thêm một chút Trần Thiến đã đến chỗ anh.
Người đàn ông khàn khàn nói.
"Ký thỏa thuận tiền hôn nhân."