A Nhiên, anh bảo vệ bạn trai em.
Em bảo vệ bạn gái anh.
Thẩm Trạch Nhiên nói chuyện với thầy Đoàn được ba mươi phút rồi ra ngoài.
Anh ngồi tạm xuống băng ghế đá bên dưới gốc cây ngô đồng trong sân trường.
Gần mười một giờ, nắng chiếu chói chang.
Bóng của những chiếc lá in lên người anh.
Chỗ đậm, chỗ nhạt, rất giống một bức vẽ được họa sĩ kì công đánh chì.
Thẩm Trạch Nhiên mở điện thoại.
Nhìn thấy tin nhắn mà cô đã gửi, lập tức mở ra xem.
____A Nhiên, em đã đến phòng kí túc xá rồi.
____Mọi người rất thân thiện, chúng em còn hẹn nhau tối nay cùng ra ngoài ăn đêm.
____Anh thế nào, đã nhận được phòng chưa?
Thẩm Trạch Nhiên đọc xong tin nhắn, khóe môi cong lên.
Nhưng anh không biết phải trả lời từ đâu.
Ninh Khả Ngọc nói nhiều, nhắn tin cũng rất nhiều.
Thẩm Trạch Nhiên suy nghĩ một chút, gõ gõ vài chữ rồi ấn gửi: Anh vừa nói chuyện với thầy Đoàn, chưa về phòng.
Nhắn xong, anh ngửa cổ ra sau lưng ghế.
Đôi mắt thường ngày ơ thờ, lơ đễnh nhìn lên tán cây.
Không nghĩ ngợi gì cả.
Chỉ đợi tin nhắn.
Rất nhanh sau đó, điện thoại vang lên vài tiếng.
_____Thầy Đoàn gọi anh đến nói gì thế?
Thẩm Trạch Nhiên nhắn lại: Tham gia dự án dài hạn dành cho sinh viên.
Chẳng biết bên kia phản ứng thế nào.
Qua vài dòng tin nhắn cũng cảm nhận được tâm thế khẩn trương dữ dội.
Ninh Khả Ngọc: Anh chỉ mới là sinh viên năm nhất, lại được trọng dụng như vậy sao!?
Ninh Khả Ngọc: Bạn trai em lợi hại quá!
Cảm giác còn chưa đủ, cô bổ sung thêm.
Ninh Khả Ngọc: thưởng cho anh nghìn nụ hôn.
Chụt chụt chụt!!!
Anh đọc dòng tin nhắn vừa gửi đến.
Thái dương giật giật.
Thẩm Trạch Nhiên:!
Ninh Khả Ngọc nhìn mấy dấu chấm nhạt nhẽo quen thuộc xuất hiện trên màn hình.
Cô rít một hơi.
Lần này phải dùng chiêu mạnh.
Ngón tay bé xinh lướt nhẹ trên bàn phím: A Nhiên, em muốn thông báo với anh một chuyện.
____??
Ninh Khả Ngọc chật lưỡi: Anh đang gặp nguy hiểm.
Càng nói càng không rõ ràng.
Thẩm Trạch Nhiên cau mày.
____Nói tiếng người.
Cô cũng không lấy làm lạ với thái độ của anh.
Bình tĩnh nhắn qua, còn mang theo giọng điệu chọc tức người ta.
Ninh Khả Ngọc: Vừa nãy có một nam sinh tiếp cận bạn gái anh.
Ninh Khả Ngọc: Cậu ta bảo bạn gái anh xinh đẹp, còn muốn xin phương thức liên lạc.
Ninh Khả Ngọc: Anh nói xem, có phải anh đang gặp nguy hiểm không?
Ngón tay của Thẩm Trạch Nhiên dừng lại giữa không trung.
Nỗi khó chịu đột ngột dâng lên.
Nhập chữ rồi lại xóa.
Năm phút liền vẫn chưa nhập được một câu ra hồn.
Ninh Khả Ngọc nhìn dòng chữ [đang soạn tin] hiện lên rồi biến mất.
Nghĩ đến vẻ mặt ghen tuông đáng yêu của anh.
Cô không nhịn được cười.
Quyết định mở lòng từ bi.
Ninh Khả Ngọc: Nhưng mà!
Ninh Khả Ngọc: Bạn gái anh đã từ chối cậu ta rồi.
Trong lòng Thẩm Trạch Nhiên nhẹ đi trông thấy.
Hơi thở không còn gấp gáp như vừa rồi.
Anh đưa tay lên gãi đầu.
Chưa kịp nhắn lại đã nhận được tin nhắn mới.
Ninh Khả Ngọc: Có phải anh rất lo lắng không? Lo lắng bạn gái anh bị người ta cướp mất!
Anh không muốn che giấu cảm xúc.
Dù sao hai người cũng đang trong mối quan hệ tốt đẹp.
Thẩm Trạch Nhiên thật lòng: Ừ.
Vẻ mặt của cô càng thêm phấn khích.
Ninh Khả Ngọc tăng nhanh tốc độ gõ chữ: Ngốc quá!
Ninh Khả Ngọc: A Nhiên, anh phải xem xem bạn gái anh là người thế nào.
Ninh Khả Ngọc: Em vất vả lắm mới theo đuổi được anh, còn chưa chơi chán!
Thẩm Trạch Nhiên nhíu mày.
Ninh Khả Ngọc lại ăn nói xầm bậy.
Nhưng không hiểu vì sao anh cũng muốn tung hứng với cô: Thế bao giờ thì chán?
Ninh Khả Ngọc: Phải xem em sống đến bao nhiêu tuổi đã!
Ninh Khả Ngọc: Nhưng mà, nếu anh chán thì cứ nói với em một tiếng.
Ninh Khả Ngọc: Em đổi cách chơi!
Thẩm Trạch Nhiên:!
Bên kia không phản hồi gì thêm.
Lúc sau, Ninh Khả Ngọc gọi điện thoại.
Anh ngay lập tức bắt máy.
Đầu dây truyền đến giọng nói ngọt ngào: "A Nhiên, em tính thế này, anh nghe xem có được không nhé?"
Thẩm Trạch Nhiên nhắm mắt, nhàn nhạt đáp: "Ừ.
"
"A Nhiên, anh bảo vệ bạn trai em, em bảo vệ bạn gái anh.
Chúng ta hợp tác góp phần nâng cao tỉ lệ dân số của đất nước trong tương lai, cũng coi như làm tròn nghĩa vụ của một công dân.
Anh thấy thế nào?"
"! "
Thẩm Trạch Nhiên nghe xong đầu óc quay cuồng.
Chuyện tình cảm riêng tư của hai người họ, qua miệng Ninh Khả Ngọc lại thành sự nghiệp cao cả, thiêng liêng, mang tính dân tộc.
Thẩm Trạch Nhiên đứng hình.
Lát sau lại bật cười: "Ừ.
"
Nụ cười còn tươi hơn nắng đổ trên đầu.
Anh nói tiếp, sắc giọng có mang theo một chút gió xuân: "Ninh Khả Ngọc, trách nhiệm một chút, anh không muốn xảy ra sai sót.
"
Vì sự đặc biệt đáng yêu của em.
Anh tình nguyện không làm người bình thường.