Ninh Khả Ngọc chạy lại, rất nhanh đã đứng trước mặt anh.
"Xin lỗi A Nhiên, trời lạnh quá, em dậy không nổi.
"
Thẩm Trạch Nhiên mỉm cười xoa đầu cô: "Trẻ con được phép ngủ nướng.
"
Năm nhất đại học bài vở không nhiều.
Ninh Khả Ngọc và Thẩm Trạch Nhiên quyết định tham gia câu lạc bộ để tích điểm cho những học kì sau.
Buổi sáng đầu tuần.
Mùa đông năm nay lạnh hơn so với năm trước.
Điều hòa trong phòng tăng lên mấy độ, cảm giác âm ấm bao trùm lấy căn phòng.
Ninh Khả Ngọc vẫn chưa có dấu hiệu muốn rời khỏi giường.
Cô nằm cuộn tròn trong chăn.
Không khí dễ chịu khiến đầu óc cô mơ màng, không tài nào mở mắt ra được.
Cả người nặng như ngâm nước.
Đinh Tranh mở cửa bước vào, cầm theo bịt đồ ăn.
Cánh tay cô ấy trắng bệch vì lạnh, sau khi bước vào phòng liền trở nên hồng hào.
Đinh Tranh quăng chìa khóa phòng kí túc lên bàn, bước đến cạnh giường Ninh Khả Ngọc lay nhẹ.
"Cậu có chịu dậy chưa?"
Ninh Khả Ngọc vẫn còn áp ngủ, giọng nói lười biếng trông thấy: "Sáng nay tớ không có tiết, cậu đừng đánh thức tớ dậy.
"
Đinh Tranh cho một miếng bánh quẩy vào miệng, tiện thể nói: "Có một anh đẹp trai đang đợi cậu dưới lầu.
Không suy nghĩ lại à?"
Cô định trả lời là không.
Nhưng sực nhớ ra một chuyện quan trọng.
Ninh Khả Ngọc bật dậy, đầu tóc rối bù như tổ quạ.
Hai ngày trước, cô nằng nặc đòi cùng anh đi đăng ký câu lạc bộ, vậy mà lại quên bén đi mất.
Ninh Khả Ngọc gãi đầu, lật tung giường tìm kiếm điện thoại.
"Trên bàn.
", Đinh Tranh trả lời từ thiện.
Ninh Khả Ngọc bước xuống, lao đến cầm điện thoại lên.
Lập tức gọi điện cho anh: "A Nhiên, anh đang ở đâu?"
Đầu dây bên kia thấp giọng: "Dưới cổng kí túc xá của em.
"
Ninh Khả Ngọc cảm thấy có gì đó đang nghẹn ở cổ.
Cô lắp bắp chưa nói được nửa câu đã bị anh cắt ngang.
"Không sao, anh đợi em.
", Tâm trạng hình như rất tốt, lại bày tỏ sự nguyện ý.
Ninh Khả Ngọc thở phào: "Em sẽ chuẩn bị nhanh thôi.
"
Sau khi cúp điện thoại, Ninh Khả Ngọc lật đật vệ sinh cá nhân, chuẩn bị mọi thứ tươm tất.
Trước khi ra ngoài còn đứng lại gương quan sát tỉ mỉ một lượt.
Ổn.
Cô ngồi xuống mang giày.
Đằng sau truyền đến một câu hỏi: "Anh đẹp trai đó là ai? Bạn trai của cậu hả?"
Ninh Khả Ngọc quay lại nhìn Đinh Tranh cười tươi.
Rồi cô vừa buộc dây giày vừa đáp: "Đúng rồi, anh ấy là bạn trai của tớ.
"
"Không nói với cậu nữa, tớ đi đây.
", Ninh Khả Ngọc đứng dậy mở cửa ra ngoài.
Đinh Tranh đột nhiên hào hứng: "Phải thông báo cho Tiểu Sâm và Giản Tịnh mới được.
"
Cô ấy mở nhóm chat của phòng kí túc xá, nhập vài chữ: Chị em, Ninh Khả Ngọc đi hẹn hò!!
Lập tức, nhóm chat hoạt động vô cùng sôi nổi.
***
Ninh Khả Ngọc hớt hải xuống lầu.
Ở phía xa.
Cô nhìn thấy Thẩm Trạch Nhiên đang đứng cho tay vào túi áo khoác.
Từ sáng sớm đã có tuyết rơi.
Những bông tuyết trắng ngần còn vươn trên tóc anh tựa như kẹo bông gòn bị thu nhỏ.
Ninh Khả Ngọc chạy lại, rất nhanh đã đứng trước mặt anh.
"Xin lỗi A Nhiên, trời lạnh quá, em dậy không nổi.
"
Thẩm Trạch Nhiên mỉm cười xoa đầu cô: "Trẻ con được phép ngủ nướng.
"
Ninh Khả Ngọc nhìn anh cười híp mắt.
A Nhiên nhà cô thật rộng lượng.
"A đúng rồi.
"
Cô lấy một cái khăn trong ba lô, cẩn thận choàng qua cổ anh.
Khăn màu rêu đậm đặc, rất hợp với tính tình điềm đạm của anh.
Ninh Khả Ngọc cực kỳ hài lòng về mắt thẩm mĩ của mình.
"A Nhiên, đây là đồ bạn gái anh tự tay lựa chọn.
Suốt mùa đông này, anh phải gắn liền với nó.
"
Thẩm Trạch Nhiên cong môi gật đầu.
Anh đưa cho cô một cốc nước, ân cần: "Sữa đậu nành nóng.
"
Ninh Khả Ngọc nhận lấy uống một ngụm.
Cô cảm thấy dòng nước ấm chạy khắp cơ thể mình, chân không còn run rẩy như vừa mới ra ngoài.
"Còn nữa", Thẩm Trạch Nhiên nói, rồi giơ một cái hamburger đến trước mặt cô "Anh biết em chưa ăn sáng.
"
Người nào đó lấy lòng: "Bạn trai của em thật chu đáo.
"
Cả hai dắt tay nhau đến hội trường đăng ký.
Xung quanh có rất nhiều người.
Trong lúc xếp hàng chờ đợi, Ninh Khả Ngọc quay xuống hỏi.
"A Nhiên, anh muốn tham gia câu lạc bộ nào?"
Thẩm Trạch Nhiên suy nghĩ một lúc: "Cùng em là được.
"
Ninh Khả Ngọc rất thích thú với câu trả lời này.
Cô nhón chân lên đối mắt với anh, thái độ châm chọc: "Cùng em là được sao?"
"Ừ.
", anh không việc gì phải che giấu cảm xúc.
"Được, vậy em đi đăng ký.
Anh đứng đây chờ em đấy nhé!"
Nói xong, cô liền đi lên phía trên báo danh.
Lúc này, có một bạn nam tiến đến chỗ Thẩm Trạch Nhiên.
Cậu ta nhìn theo bóng dáng của Ninh Khả Ngọc, hất cằm hỏi: "Thẩm Trạch Nhiên, cậu thân với cậu ấy sao?"
Thẩm Trạch Nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng lịch sự trả lời: "Ừ.
"
Người kia mừng rỡ, nhiệt tình nói: "Cậu ấy có bạn trai chưa?"
"Rồi", ngữ khí của anh hơi nặng nề.
"Tiếc quá! Người nào mà may mắn thế, có một cô bạn gái dễ thương như vậy.
"
"Tôi.
"
"! "
Nam sinh đó gượng gạo, lẳng lặng bỏ đi.
Cùng lúc đó, Ninh Khả Ngọc đã báo danh quay trở lại.
Thấy anh đứng nói chuyện với một người lạ, cô không khỏi tò mò: "Bạn của anh sao?"
Thẩm Trạch Nhiên có chút không vui nhìn theo cậu ta, đáp: "Không phải.
"
"Thế anh vừa nói gì với cậu ấy?"
"Làm tròn nghĩa vụ của một công dân.
"
Trong đầu của Ninh Khả Ngọc xuất hiện hàng trăm dấu chấm hỏi.
Nhớ lại lời hôm trước vừa nói với anh.
Cô chốt lại một câu: "Cậu ta định giật bạn trai em?"
Thẩm Trạch Nhiên: "! "