Người ta thích cậu hay không, không phải vấn đề gì lớn.
Quan trọng là mặt cậu phải dày.
Kinh nghiệm xương máu của tớ khi theo đuổi A Nhiên!
Buổi tối.
Trăng đêm nay sáng tỏa, thời tiết cũng đã bớt lạnh.
Dưới ánh đèn trắng vàng ấm cúng, Ninh Khả Ngọc ngồi đọc sách chăm chú.
"Khả Ngọc, đi ăn đêm với bọn tớ không?", Giản Tịnh đang mặc áo khoác, sẵn tiện quay sang hỏi cô.
Đinh Tranh và Tiểu Sâm cũng lần lượt nhìn qua.
Ninh Khả Ngọc rất muốn đi.
Nhưng bây giờ cô đang bị cuốn sách kia thu hút nhiều hơn.
Quyết định từ bỏ rượu thịt vì tri thức.
Cô lắc đầu: "Các cậu đi đi.
Nhớ gói mang về cho tớ một ít."
Nói xong liền cười xòa.
Tiểu Sâm gật đầu, trêu chọc: "Được thôi.
Cho cậu đói rã rượi bọn tớ mới về!"
Đinh Tranh góp vui: "Thẩm đại soái ca nhà cậu ấy sẽ bóp chết chúng ta!"
Ninh Khả Ngọc nghe nhắc đến Thẩm Trạch Nhiên, tâm trạng phơi phới.
Cô ngồi cười ngây ngô, cho đến khi phát hiện có sáu con mắt đang nhìn mình.
Ninh Khả Ngọc hắng giọng: "Thế mấy cậu có đi không?"
"Đi, đi.", Giản Tịnh trả lời, giơ tay lùa hai cô gái kia ra ngoài rồi đóng cửa.
Ninh Khả Ngọc nhìn theo ba người bọn họ, ánh mắt khẽ cong lên.
Căn phòng trong giây phút đã trở nên yên tĩnh.
Cô quay lại với quyển sách còn đọc dáng dở.
Ngón tay rà theo từng chữ, chốc lát lại đọc hết một trang.
Không biết bây giờ A Nhiên đang làm gì nhỉ?
Ninh Khả Ngọc nghĩ ngợi một lúc, cô cầm điện thoại định gọi điện cho anh.
Tình cờ nhận được một cuộc gọi đến từ Sa Kỳ.
Cô lập tức nhấc máy.
Chưa kịp mở miệng đã nghe người bên kia truyền đến giọng nói chói tai.
"Ninh Khả Ngọc, chị đây không muốn học chung với Mao Hiểu Hội và Trình Thừa nữa!!"
Ninh Khả Ngọc nhăn mặt.
Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chắc cũng không đến mức khiến mọi người bất hòa.
Ninh Khả Ngọc bình tĩnh hỏi lại: "Chuyện thế nào, khanh mau trình cho trẫm nghe."
Sa Kỳ ấm ức: "Hai người đó yêu nhau rồi, lại còn mỗi ngày rải cẩu lương đều đặn.
Phát ngấy!"
Nghe được tin này.
Phản ứng đầu tiên của Ninh Khả Ngọc là ngạc nhiên.
Từ cấp ba, cô cảm thấy mấy đôi oan gia như Trình Thừa và Mao Hiểu Bội thường là kiểu trời sinh một cặp.
Ninh Khả Ngọc cô đúng thật thông minh, am hiểu thế thái nhân tình.
Sau này chắc chắn sẽ trở thành một nhà tâm lí học tài ba.
Ninh Khả Ngọc muốn xác nhận lại thông tin, hào hứng hỏi: "Hai cậu ấy yêu nhau thật à? Bao giờ thế?"
Sa Kỳ lên giọng: "Đây là trọng điểm sao?"
Ninh Khả Ngọc phì cười.
Cô lựa lời nói với Sa Kỳ: "Tớ cũng nên biết một chút chứ đúng không?"
Bên kia im lặng.
Ninh Khả Ngọc thở dài: "Ài, cậu mau nói đi."
Sa Kỳ không còn cách nào khác.
"Lên đại học được hai tuần, Trình Thừa rủ Hiểu Bội đi xem show ca nhạc.
Sau đó cậu ta tỏ tình."
Ninh Khả Ngọc mở to mắt, miệng tròn vo kinh ngạc: "Lãng mạn như vậy sao?"
"Má nó, tớ chứng kiến toàn bộ quá trình!"
Khỏi cần nhìn mặt, Ninh Khả Ngọc cũng biết chắc trên đầu Sa Kỳ đang bốc khói.
Cô cười lớn: "Haha, rồi sao nữa?"
Câu trả lời nằm ngoài dự đoán của cô: "Trình Thừa bị từ chối."
Ninh Khả Ngọc lại một lần nữa kinh ngạc.
"Hả?"
"Ừ, cậu không nghe lầm đâu.", Sa Kỳ tiếp tục kể, thái độ có vẻ nhiệt tình hơn, "Nhờ bị từ chối nên cậu ta càng quyết tâm theo đuổi, chưa đến một tháng đã cưa đổ."
Ninh Khả Ngọc vừa nghe chuyện vừa gật gù suy nghĩ.
Đợi Sa Kỳ dứt câu, cô kết luận: "Hiểu Bội chắc chắn cũng có tình cảm, chẳng qua cậu ấy muốn kiểm tra Trình Thừa một chút thôi."
Sa Kỳ không ý kiến.
Cô ấy cũng nghĩ giống Ninh Khả Ngọc.
Đầu dây bên kia rít một hơi: "Mà nói đi cũng phải nói lại.
Con trai muốn có vợ thì bản mặt nhất định phải dày hơn vỏ trái đất."
Đột nhiên Ninh Khả Ngọc cảm thấy chột dạ.
Cô cũng mặt dày theo đuổi bạn trai cô đấy thôi.
Quá trình thuận lợi nên kết quả mang đến vô cùng hài lòng.
Ninh Khả Ngọc lỡ lời thốt ra: "Quy luật đó không chỉ áp dụng cho nam giới.
Tớ cũng đã thành công!"
Không khí như ngưng tụ.
Thời giang như ngừng trệ.
Khuôn mặt của Sa Kỳ căng cứng như băng, đến nỗi nghe tiếng rắc rắc từ vết nứt.
Cái quái gì vậy!?
Sa Kỳ giật giật khóe môi: "Cậu nói...cậu tán được Thẩm Trạch Nhiên rồi hả? Chính là đại soái ca nhà cậu ấy!?"
Ninh Khả Ngọc cười trừ không biết để cho ai xem, chậm rãi "Ừ." một tiếng.
Bùm!
Trái tim Sa Kỳ nổ tung.
Vỡ tan tành.
Người bên kia không nói chuyện, Ninh Khả Ngọc cũng hiểu tình hình.
Cô cẩn trọng giải thích: "Vốn dĩ chỉ mới quen nhau chưa được bao lâu, bọn tớ muốn đợi tình cảm ổn định mới nói với các cậu.
Nhưng mà chọn ngày không bằng gặp ngày..."
"Quen nhau từ lúc nào?", Sa Kỳ cố gắng kìm chế cơn thịnh nộ.
Ninh Khả Ngọc lí nhí: "Tính đến hôm nay cũng được gần nửa năm."
Lập tức núi lửa phun trào: "Con mẹ nó! Nửa năm, cậu giỡn à?"
Ninh Khả Ngọc lắp bắp không thành câu, bên kia tiếp tục tra khảo: "Tới bước nào rồi?"
Có nên nói không nhỉ?
Sa Kỳ chắc chắn sẽ điên lên.
Không chừng chạy ngay đến đại học T cạo trọc đầu cô!
Nhưng không nói, hậu quả sẽ còn nghiêm trọng hơn.
Được rồi.
Ninh Khả Ngọc cười hì hì: "Hôn môi."
Cô còn bổ sung: "Sau khi xác định quan hệ được ba tiếng...thì hôn môi."
"..."
Sa Kỳ cạn lời với tình huống này.
Đồng hồ kêu tích tắc.
Vài phút trôi qua, Sa Kỳ chán chường: "Tớ lên núi Nga Mi đây."
Ninh Khả Ngọc ngây thơ hỏi lại: "Làm gì?"
"Đi tu.
Cuộc đời này quá nhiều cú sốc, không thiết sống nữa."