Trùng Sinh 1973 (Sống Lại Năm 1973)

Editor: Lovenoo1510

Văn Mạn Lệ giận liếc Ngô Huy một cái, không để ý tới tiểu nam nhân đang trêu ghẹo, giùng giằng muốn rời giường.

Ngô Huy ôm cô vợ nhỏ dụ dỗ nói: “Mạn Lệ, hôm qua em cực khổ rồi, hôm nay không cần xuống giường nữa, hôm nay anh sẽ hầu hạ em thật tốt, có được không?”

Văn Mạn Lệ cảm động sự săn sóc của người yêu, chẳng qua, nếu hôm nay cô không rời giường, nhất định sẽ bị Cổ Tiểu Nguyệt cười nhạo cả đời, còn lâu cô mới nguyện ý.

Chịu đựng sự khó chịu, Văn Mạn Lệ quyệt miệng nói: “Còn lâu nhé, em không muốn Tiểu Nguyệt cười nhạo mình, chúng ta nên tranh thủ thời gian dậy thôi, nhìn sắc trời cũng không còn sớm nữa, không biết hôm qua Tiểu Nguyệt có nghe thấy động tĩnh gì không nữa.”

Dĩ nhiên tiểu kiều thê nói gì thì Ngô Huy làm thế đó. Cẩn thận hầu hạ Văn Mạn Lệ từng li từng tí mặc quần áo tử tế, tất nhiên thời gian này ngọt ngào không dứt.

Cổ Tiểu Nguyệt bưng rau cải đã xào kỹ ra khỏi phòng bếp, liền thấy được cảnh đôi vợ chồng tân hôn ân ân ái ái, dán vào nhau ra khỏi phòng. Tư thế đi bộ của Văn Mạn Lệ hết sức cổ quái, mà khuôn  mặt Ngô Huy lại hết sức thoả mãn đỡ tiểu kiều thê.

Nhìn gương mặt Văn Mạn Lệ phong tình vạn chủng, rõ ràng so với hôm qua như hai người khác nhau, Cổ Tiểu Nguyệt biết tối hôm qua, hai người trôi qua rất tốt, bằng không thì thật xin lỗi động tĩnh nghe được tối hôm qua rồi.

Cổ Tiểu Nguyệt cười chào hỏi với hai người nói: “Ô, rốt cuộc hai vị cũng rời giường, xem ra tối hôm qua quả là không tệ, hắc hắc!” Ngô Huy giống như cũ mặt đỏ lên nhưng không chịu hé răng, Văn Mạn Lệ nhăn nhó nhìn Cổ Tiểu Nguyệt nói: “Tiểu Nguyệt, tối hôm qua cậu có nghe thấy, nghe thấy âm thanh gì không?”

Cố ý muốn trêu chọc người trẻ tuổi không biết tiết chế một chút, Cổ Tiểu Nguyệt giả bộ đơn thuần nói: “Không có, âm thanh gì, mình chỉ nghe thấy tiếng mèo kêu, meo meo meo meo, rất doạ người!” Nói xong còn nháy đôi mắt nhỏ vô tội nhìn Văn Mạn Lệ.

Lần này, mặt Văn Mạn Lệ cũng đỏ rực lên, Ngô Huy càng ngượng ngùng chỉ muốn có lỗ để chui vào đất. Trong lòng vô cùng thoả mãn, Cổ Tiểu Nguyệt đại phát từ bi bỏ qua cho người trẻ tuổi ngượng ngùng, cười bảo hai người đi rửa mặt, cháo đã nấu xong.

Văn Mạn Lệ âm thầm oán giận Ngô Huy tối qua lại ráng sức như vậy, nếu không mình cũng sẽ không kêu lớn tiếng như thế, Cổ Tiểu Nguyệt cũng sẽ không nghe thấy. Lúc Ngô Huy biểu hiện cầu xin, tất nhiên tiểu kiều thê nói như thế nào thì đều nhận là thế đó, nếu không dụ dỗ tiểu kiều thê, thì buổi tối sẽ không có thịt để ăn rồi.

Rất nhanh, ba người đã vui vẻ ăn xong điểm tâm,  Lý Quang Hoa tươi cười rạng rỡ tới đón Cổ Tiểu Nguyệt. Bốn người hứng trí bừng bừng chạy tới bãi đất hoang phía đông đầu thôn, tiếp tục hoàn thành công việc còn dở dang ngày hôm qua.

Vì chiếu cố Văn Mạn Lệ khổ sở tối hôm qua, ba người đều để cho cô ngồi nghỉ ngơi dưới tàng cây cho thuận tiện. Hai đại nam nhân nhìn lượng công việc còn dư không lớn, nên để Cổ Tiểu Nguyệt ngồi nói chuyện phiếm cùng Văn Mạn Lệ, những công việc còn lại hai người làm chút thời gian, một ngày là có thể hoàn thành.

Cổ Tiểu Nguỵệt vui vẻ nhàn nhã, cũng biết nếu Văn Mạn Lệ một mình nhất định sẽ không ngồi yên, hơn nữa cô cũng muốn biết tình huống hai người tối hôm qua, liền cười vui vẻ ngồi bên cạnh Văn Mạn Lệ.

Nhìn cô gái mình yêu vui tươi hớn hở nói chuyện phiếm, hai người đàn ông liền hăng hái mười phần bắt đầu làm việc tay chân. Cổ Tiểu Nguyệt nhìn bóng dáng khoẻ mạnh thuần thục của Lý Quang Hoa, đối với cuộc sống như thế này trong lòng tràn đầy mong chờ.

Văn Mạn Lệ chú ý tới vẻ mặt Cổ Tiểu Nguyệt, cô không hiểu vì cái gì, quan hệ giữa hai người lại thay đổi không ít, so với mình cùng anh Huy còn thân mật hài hoà hơn, giống như nhận biết nhau từ đời trước vậy.

Có loại cảm giác này, Văn Mạn Lệ khích lệ Cổ Tiểu Nguyệt nói: “Tiểu Nguyệt, mình thấy Lý Quang Hoa đối với cậu vô cùng tốt, nếu không cậu gả cho anh ấy đi, như vậy, cậu cũng có người chăm sóc, quan tâm!”

Cổ Tiểu Nguyệt cười nhìn Văn Mạn Lệ nói: “Mình cũng đang suy nghĩ chuyện này, trải qua việc tối hôm qua, mình đã cẩn thận suy nghĩ rất nhiều chuyện, tính toán tối hôm nay sẽ thương lượng cùng anh Quang Hoa, kết hôn thật nhanh!”

Chính bản thân cô cũng mong đợi chuyện này sẽ trở thành sự thật, Văn Mạn Lệ kích động ôm cổ Cổ Tiểu Nguyệt, vui mừng nói: “Thật tốt quá, Tiểu Nguyệt, rốt cuộc cậu cũng nghĩ thông suốt, hai tỷ muội chúng ta đều tự mình tìm được nơi quy túc của mình. Mình thật sự rất vui mừng!”

Cổ Tiểu Nguyệt kích động ôm Văn Mạn Lệ, trong lòng cũng vì quyết định này của mình mà nhẹ nhõm không ít. Vừa nghĩ tới việc sau này có thể cùng Lý Quang Hoa nắm tay dài lâu, trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào từng trận. Chẳng qua, nhớ tới âm thanh kêu đau kia của Văn Mạn Lệ tối hôm qua, trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt hết sức sợ hãi.

Nhìn bóng dáng khoẻ mạnh của Lý Quang Hoa, cao lớn hơn không ít so với Ngô Huy gầy gò, như vậy, ở sự kiện kia, cô sẽ chịu khổ nhiều hơn thôi.

Trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt hoang mang, tính toán hỏi Văn Mạn Lệ một chút chuyện tối qua rốt cuộc như thế nào, lần đầu tiên thật sự sẽ rất đau sao?

Khi nhìn bộ mặt đỏ bừng, nhăn nhó của Cổ Tiểu Nguyệt nói về cái cái vấn đề tư mật này, Văn Mạn Lệ buồn cười nói: “Tiểu Nguyệt, cậu còn chưa có thành thân đâu, đã muốn hỏi chuyện này rồi, thật là một sắc nữ. Ha ha! Mình thấy về sau Lý Quang Hoa cũng có mệnh bị bóc lột nha!”

Văn Mạn Lệ nói như thế mà không cảm thấy ngượng ngùng, Cổ Tiểu Nguyệt xấu hổ nói: “Ôi, Mạn Lệ thối, cậu nói cái gì đâu không vậy, mình mới không có nghĩ như vậy!” Xem như là báo thù lại chuyện buổi sáng, Văn Mạn Lệ vui vẻ cười nói: “Tiểu Nguyệt, thật ra thì mỗi người phụ nữ đều phải trải qua lần đầu tiên, có lẽ vừa bắt đầu sẽ rất đau, nhưng chỉ cần cậu thả lỏng, đem cả người giao cho người đàn ông cậu yêu, như vậy, rất nhanh cậu sẽ có thể cảm nhận được sảng khoái mà người đàn ông mang đến cho cậu, loại cảm giác đó chỉ sau khi chính bản thân cậu trải nghiệm, mới biết, người khác nói sẽ không rõ được. Mình chỉ có thể nói cho cậu biết, tin tưởng người đàn ông này, cậu sẽ sống rất tốt, cả quá trình cũng sẽ rất hưởng thụ.”

Nhìn bộ mặt ngọt ngào của Văn Mạn Lệ, Cổ Tiểu Nguyệt bắt đầu thật mong đợi cuộc sống vợ chồng rồi. Không phải cô cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện này, chủ yếu là cô hy vọng có thể lấy chính bản thân hoàn chỉnh của mình giao cho Lý Quang Hoa, để đền bù tiếc nuối đời trước.

Chẳng qua, nhất định muốn làm tốt một việc phải trải qua gian nan, giờ khắc này Cổ Tiểu Nguyệt đưa ra quyết định, đợi đến một khắc sau đó, có lẽ sẽ hoàn toàn thay đổi.

Phía bên này, Trần Tú Mai cắm đầu cắm cổ ăn điểm tâm xong, nhìn Tôn Văn Quản trên giường gạch, ngủ như heo chết, liền không để ý tới nữa, về thẳng phòng mình.

Trải qua nhiều lần vận động, cô ta cũng có chút mệt mỏi. Dù sao cả buổi tối đều là cô ta chủ động, mặc cho mình * có mãnh liệt tới đâu, thời gian dài, đều sẽ không chịu nổi.

Lấy nước ấm, sau khi Trần Tú Mai lau thân thể cẩn thận, liền lên giường nghỉ ngơi. Mấy ngày nay, bọn họ cũng không có xuống ruộng làm việc tranh công điểm, cô ta cũng không tin đến lúc đó Tôn Văn Quảng sẽ để mặc cô ta đói bụng.

Không lâu lắm, Tôn Văn Quảng tỉnh dậy, hắn là bị đói mà tỉnh. Sau khi không thấy Trần Tú Mai bên người, hắn mới thở ra một hơi thật dài, rốt cuộc không cần bị hành hạ, thật sự là quá tốt rồi.

Giùng giằng đứng dậy bưng đồ ăn sáng Trần Tú Mai để trên bàn, sau khi Tôn Văn Quảng ăn xong mới phục hồi được chút hơi sức. Mặc dù thể lực bản thân bị tiêu hoa, thân thể thiếu hụt nhưng không thể phủ nhận, Trần Tú Mai mang đến cho hắn rất nhiều khoái cảm, hắn vẫn là không thể buông cực phẩm Trần Tú Mai này.

Trong lòng tính toán xem có biện pháp gì để mình sau này có thể thoải mái, còn có thể ứng phó Trần Tú Mai cầu hoan. Thấy góc bàn có cây cán mì bằng gỗ Mộc Côn, nhất thời trong lòng Tôn Văn Quảng có chủ ý biến thái.

Kết thúc một ngày làm việc chân tay, Cổ Tiểu Nguyệt giúp Văn Mạn Lệ đem gì đó dời đến phòng của Ngô Huy, bắt đầu từ hôm nay, cô ấy chính thức cùng Ngô Huy sống qua ngày.

Cổ Tiểu Nguyệt nhìn phòng trống một nửa, trong lòng có chút trống trải. Chẳng qua vừa nghĩ tới sẽ rất nhanh mình có thể cùng chung sống với người Lý gia, trong lòng cô liền bình thường trở lại.

Buổi tối, quả nhiên Lý Quang Hoa hưng phấn mười phần đợi cô trước cửa nhà. Hai người vẫn tản bộ sâu vào trong rừng trúc như cũ, Cổ Tiểu Nguyệt cầm bàn tay thật dày của Lý Quang Hoa, trong lòng kiên định một hồi, cảm thấy cuộc sống như thế mới chính là thứ mình muốn theo đuổi.

Tựa vào trong ngực Lý Quang Hoa, hai người ngồi ở trên tảng đá lớn tối hôm qua, Cổ Tiểu Nguyệt nhìn vẻ mặt thoả mãn của Lý Quang Hoa, tính toán đem ý tưởng của mình nói ra.

Bàn tay nhỏ bé của cô bị bàn tay dày dặn của Lý Quang Hoa vuốt ve, Cổ Tiểu Nguyệt ngồi dậy, nhìn ánh mắt mất mác của Lý Quang Hoa, Cổ Tiểu Nguyệt cười nói: “Anh Quang Hoa, em có việc muốn nói với anh.”

Lý Quang Hoa bất mãn giai nhân rời khỏi ngực mình, anh một phen kéo vòng eo mảnh khảnh của Cổ Tiểu Nguyệt qua, ấn thật chặt vào trong ngực. Đợi giai nhân không giãy giụa, sau khi ngoan ngoãn  nằm ở trong ngực mình, Lý Quang Hoa mới hài lòng nói: “Được, Tiểu Nguyệt, em muốn nói chuyện gì, anh nhất định sẽ làm được, để cho em vui vẻ có được không?”

Cái tên ngốc này càng ngày càng bá đạo, chẳng qua là cô thích. Cổ Tiểu Nguyệt ý cười đầy mặt nằm ở trong lồng ngực ấm áp rộng lớn của Lý Quang Hoa, nghe tiếng tim của người đàn ông đập mạnh mẽ, an tâm không ngừng.

Không chần chờ nữa, Cổ Tiểu Nguyệt đem ý tưởng muốn lập gia đình cùng Lý Quang Hoa nói ra. Nửa ngày mới phát hiện người bên cạnh không có phản ứng gì, Cổ Tiểu Nguyệt thấp thỏm cho rằng chẳng lẽ tên ngốc này không muốn.

Sưng mặt lên, bộ dáng Cổ Tiểu Nguyệt giống như anh mà không đồng ý nhất định sẽ chết nhìn về phía Lý Quang Hoa. Không ngờ tên ngốc này đang hoàn toàn ngây dại, ánh mắt anh mở thật to, khuôn mặt không thể tin.

Cổ Tiểu Nguyệt biết anh nhất định là vui đến ngu ngốc rồi, nhưng vẫn có ý xấu trêu chọc nói: “Thế nào, anh bằng lòng hả, vậy em đi đây!” Nói xong làm bộ muốn ngồi dậy rời đi.

Chờ đón cô chính là trời đất quay cuồng, khi Cổ Tiểu Nguyệt phản ứng lại, thì cô đã bị tên ngốc Lý Quang Hoa này đè ở phía dưới rồi. Nhìn con ngươi chói mắt của Lý Quang Hoa, Cổ Tiểu Nguyệt lập tức hôn lên môi anh đang ở gần trong gang tấc.

Tối hôm nay đối với Lý Quang Hoa mà nói, đó là xúc động rất lớn. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Cổ Tiểu Nguyệt, Lý Quang Hoa liền mơ ước muốn đem tiên tử Bách Hợp này lấy về nhà. Không ngờ, tối nay anh đã thành công.

Anh tận lực dùng toàn bộ sự dịu dàng hôn cô gái khả ái này, đem thân thể ôn nhu của cô dán chặt vào mình, anh muốn đem toàn bộ thâm tình của mình cống hiến cho cô gái anh yêu.

Cổ Tiểu Nguyệt bị tên ngốc này hôn đến mức không thở nổi, anh càng ngày càng bá đạo, cô cùng với anh không có chút khe hở nào. Cô có thể cảm nhận được mỗi khắc biến hoá thân thể của Lý Quang Hoa, cũng có thể cảm nhận được tình yêu sâu lắng của Lý Quang Hoa đối với mình.

Cuối cùng nụ hôn nóng bỏng cũng kết thúc, Lý Quang Hoa thong thả hô hấp, ôm Cổ Tiểu Nguyệt, nhìn ánh mắt mê ly của cô, dùng giọng điệu dịu dàng không thể tưởng tượng nổi nói: “Tiểu Nguyệt, em biết anh chờ ngày này đã bao lâu không? Hôm nay anh thật sự quá hạnh phúc, anh không phải đang nằm mơ chứ, anh thật sự có thể lấy em sao? Em mau nói cho anh biết đây là sự thật đi!”

Cổ Tiểu Nguyệt từ mê dại mà Lý Quang Hoa mang đến thanh tỉnh lại, trợn mắt quở trách nhìn man ngưu một cái, quyệt miệng nói: “Đồ ngốc, anh nhất định phải tin tưởng em, em có biện pháp để cho anh xác định, anh có muốn xem không?”

(Man ngưu: Người đàn ông cậy mạnh làm càn.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui