Trùng Sinh 1973

Ngày trôi đi rất nhanh, hôm nay đã là 26 tháng 8, ngày xuất phát đi thôn Miêu Thạch. May mắn là trong vài ngày này, cô đã hẹn với Văn Mạn Lệ sẽ gặp nhau tại nhà ga.
Mẹ Cổ, Cổ Tiểu Mạn, Cổ Tiểu Nguyệt trong tay cầm theo bao lớn, bao nhỏ, dù sao có bạn đồng hành là Văn Mạn Lệ nên vật gì nặng cũng sẽ bỏ vào trong không gian, còn một số quần áo nhẹ thì bỏ vào trong bao.
Một nhà ba người phì phò dắt nhau đến nhà ga, Cổ Tiểu Nguyệt nhanh chóng gặp được Văn Mạn Lệ cũng đang xách trên tay bao lớn bao nhỏ. Sau khi hai cô gái gặp nhanh, vui vẻ ôm nhau, mừng rỡ không thôi!
Hai bên gia đình thấy hai cô gái thân nhau như chị em ruột thịt, đều rất vui vẻ, cũng yên tâm không ít, hai người ở gần nhau có thể chăm sóc cho nhau.
Mẹ Văn Mạn Lệ là một người phụ nữ dịu dàng, bà khéo léo nhìn Cổ Tiểu Nguyệt nói: “Tiểu Nguyệt à, Mạn Lệ nhà dì không hiểu chuyện, sau này con phải giúp đỡ nó nhiều một chút nha!”
Cổ Tiểu Nguyệt cười nói: “Dì không cần khách sáo, con với Mạn Lệ là bạn tốt, nên chăm sóc nhau là đúng mà!” Mẹ Cổ cũng cười nói: “Tiểu Nguyệt nhà chúng tôi cũng không khá hơn bao nhiêu đâu, tôi nhìn Mạn Lệ rất khá. Mẹ Mạn Lề à, chị không cần khách sáo đâu, phải để cho chị em chúng nó đi hạ hương rèn luyện thật tốt! Yên Tâm đi mà”.
Cổ Tiểu Nguyệt và Văn Mạn Lệ lưu luyến cùng người thân mãi không rời, mãi đến khi lên tàu đi thôn Miêu Thạch hai người nhìn người thân chạy theo hốc mắt không tránh được đỏ lên.
Hai người ngồi cạnh cửa sổ đối diện nhau, cúi đầu cảm ơn những hành khách tốt bụng giúp họ mang đồ lên tàu.
Hai cô gái ôm nhau cùng an ủi, Cổ Tiểu Nguyệt nói: “Mạn Lệ, đừng sợ, còn có tớ! Chúng ta đều là con dân, ở đâu cũng có thể sống tốt. Người dân của chúng ta cũng rất tốt, nhất định tụi mình sẽ có cuộc sống tốt thôi mà!”
Văn Mạn Lệ lau nước mắt, gật đầu!
Ngồi bên cạnh họ là hai người phụ nữ trung niên, nhìn hai cô gái nhỏ bộ dáng lưu luyến mãi không rời, thì nở nụ cười. Một người còn nhiệt tình khuyên bảo: “Hai cô bé lớn lên thật xinh đẹp, nhìn như là giọt nước trong veo vậy, rất thu hút!”
Ngồi bên cạnh Cổ Tiểu Nguyệt là một người phụ nữ mặc áo dài đen, lên tiếng hỏi: “Cô bé, đây chắc là lần đầu các cháu xa nhà đúng không! Là đi xuống nông thôn sao?”
Cổ Tiểu Nguyệt lấy lại tinh thần, nhìn bác gái nhiệt tình như vậy, cũng cười trả lời: “Đúng vậy, bác gái, hai chúng cháu đi hạ hương hưởng ứng lời kêu gọi, tích cực xuống nông thôn rèn luyện! Lần đầu tiên xa nhà nên còn nhiều lưu luyến, thật để cho các bác chê cười rồi!”
Bác gái cười nói: “Bé ngốc, cháu không cần đa lễ như vậy, bác cùng từng có tuổi trẻ, lúc bằng tuổi cháu cũng không dám ra cửa một mình đâu. Ha ha..!!!”
Cổ Tiểu Nguyệt cảm thấy tâm trạng khá hơn rất nhiều, cười nói cám ơn: “Bác gái, cám ơn bác đã an ủi tụi con, bây giờ con đã khá hơn rất nhiều rồi!” Văn Mạn Lệ cũng cười tươi nhìn Cổ Tiểu Nguyệt nói chuyện!
Bác gái lại nói: Ai, cháu gái cũng không cần khách sáo với bác, bác họ Lưu, lần này là đi chữa bệnh về, hai đứa tụi cháu sẽ đi tới chỗ nào?”
Cổ Tiểu Nguyệt nói chuyện cùng với bác gái họ Lưu! Dựa theo những lời bác nói. Nhà bác ở một huyện cách không xa thành phố. Bởi vì trong người có bệnh, mà ở thị trấn chuẩn bệnh không tốt nên mới đi tới thành phố gần nhất. Bây giờ bệnh cũng đã khỏi, về nhà chỉ cần chú ý nghỉ ngơi thì sẽ không còn vấn đề gì.
Nhìn bác Lưu bị bệnh mà vẫn vui tươi như vậy, nên Cổ Tiểu Nguyệt cảm thấy rằng, về sau bất kể có xảy ra chuyện gì cũng nhất định phải lạc quan, trên đời không có gì là không thể làm, chỉ cần bản thân mình muốn làm hay không mà thôi.
Dọc trên đường đi, Văn Mạn Lệ Cổ Tiểu Nguyệt và bác Lưu nói chuyện vui vẻ. Còn bác gái bên cạnh Văn Mạn Lệ từ lúc lên tàu đã ngủ. Ba người nói chuyện mãi cho tới khi tàu dừng lại, bác gái Lưu xuống tàu!
Lúc gần đi, bác Lưu còn lưu luyến mãi: “Tiểu Nguyệt, Mạn Lệ à, các cháu nếu có cơ hội hãy đến nhà bác chơi, bác gái rất vui mừng đón hai đứa!”
Sau khi đợi hai người Cổ Tiểu Nguyệt trả lời, theo dòng người, bác Lưu mới dần đi xa. Văn Mạn Lệ quệt miệng nói: “Không dễ mới gặp được một bác gái nhiệt tình như vậy, nói chuyện cả buổi đang vui, không nghĩ rằng bác ấy lại nhanh xuống như vậy!”
Cổ Tiểu Nguyệt cười nói: “Được rồi, cậu có thể treo miệng lên một chút! Đợi lát nữa có người lên xe không chừng sẽ gặp được người đặc biệt. Đợi đi nào!”
Văn Mạn Lệ chỉ bĩu môi cũng không nói lời nào, cô mở gói thức ăn ra, lấy ra hai cái trứng, đưa Cổ Tiểu Nguyệt một cái: “Tiểu Nguyệt, ăn một chút đi. Ngồi không chán quá!”
Cổ Tiểu Nguyệt buồn cười nói: “Chán cũng không thể ăn trứng chứ, nếu không lát nữa sẽ no mất. Đến đây, tớ có cầm theo hạt dưa, cái này rất mới. Ăn thử đi!”
Văn Mạn Lệ ngửi được mùi thơm của hạt dưa, đôi mắt sáng lên, kêu lớn: “Tiểu Nguyệt cậu thật tốt! Tớ cũng đang muốn ăn. Mẹ nói hạt dưa nóng nên chẳng cho tớ mang, chỉ cho mang theo trứng gà, bánh bích quy, chocolate linh tinh! Ăn một chút là no bụng mất”.
Cổ Tiểu Nguyệt cảm thán nhà họ Văn đúng là có tiền, chẳng trách lại khiến Văn Mạn Lệ ngây thơ thuần lương như vậy, chưa từng trải qua sóng gió là gì. Cô quyết định về sau nhất định phải giúp đỡ bạn tốt nhiều hơn, nếu không với tính tình của cô ấy khẳng định chống đỡ không được ba ngày là xin về nhà!”
Không lâu sau, bên cạnh chỗ ngồi của Cổ Tiểu Nguyệt có thêm một chàng trai trẻ. Người này đoán chừng khoảng hai mươi gì đó, bộ dạng khá gầy yếu, nhút nhát.
Sau khi nhìn thấy hai người Cổ Tiểu Nguyệt, đỏ mặt sau đó không dám nói lời nào!
Văn Mạn Lệ nghịch ngợm nháy mắt với Cổ Tiểu Nguyệt mấy cái, đối với tên nhóc đó bĩu môi vài cái. Nhìn động tác đen tối của bạn tốt nhà mình, Cổ Tiểu Nguyệt trợn mắt, lựa chọn phương pháp không thèm để ý.
Ngay sau khi ánh mắt hai người chạm nhau. Trên tàu Lô Hạo trong lúc vô tình nhìn thấy Cổ Tiểu Nguyệt cúi đầu khẽ cười làm hắn bị ngây ngừoi, cảm giác trong tâm nóng như lửa đốt, máu trong người chảy mạnh mẽ không ngừng.
Lô Hạo tự cho mình là người vào nam ra bắc, đã gặp qua nhiều cô gái đẹp. Trong mắt hắn tất cả phụ nữ đều như nhau. Nhưng trong phút chốc nhìn thấy Cổ Tiểu Nguyệt, hắn đã hiểu được cô không giống những cô gái bình thường khác. Cô làm hắn có một ý nghĩ mãnh liệt, hắn muốn cô! Hắn muốn Cổ Tiểu Nguyệt trở thành người phụ nữ của hắn!
Không sợ trời không sợ đất, từ nhỏ đến lớn, hắn dựa vào bản thân mình có chút tài năng nên đã vượt qua rất nhiều nguy hiểm, cũng vì vậy mà càng ngày hắn càng tự cao. Nhìn thấy người anh em gầy yếu bên cạnh kia, hắn khinh thường, bước lên trước vỗ vai nói: “Người anh em! Nhường chỗ ngồi đi!”
Trong phút chốc, tên nhóc vuốt lại mái tóc, mỉm cười nhìn về phía Cổ Tiểu Nguyệt nói: “Thật ngại quá, đây là chỗ ngồi của tôi, mời anh đi chỗ khác ngồi, cám ơn!”
Quả thật, Cổ Tiểu Nguyệt đã sớm phát hiện ra ánh mắt Lô Hạo không được tử tế, trong lòng rất sốt ruột, lại nhìn người bên cạnh gầy yếu, có lẽ không dám từ chối Lô Hạo, thật không biết nên làm thế nào.
Không nghĩ tới tên nhóc thẹn thùng đó có thể mang đến sự ngạc nhiên như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui