Trùng Sinh 80 Sau Khi Nhà Bị Giải Tỏa Tôi Được Đền Bù Nửa Khu Phố


Người ta đều nói mẹ kế khó làm nhưng theo Hồ Quỳnh Phương thấy thì con riêng của cha dượng và mẹ kế mới là đáng thương nhất.

Con của đàn ông thì còn đỡ, phụ nữ một khi tái giá, đứa con mang theo, 80-90% sẽ bị người ta cười nhạo là "kẻ bám váy mẹ", đến lúc đó con bà phải sống nhờ nhà người khác, không biết sẽ phải chịu bao nhiêu ấm ức.

Bà không nỡ để Điềm Điềm và Thành Thành của bà phải chịu ấm ức như vậy.

May mắn thay, sau chuyện của cô họ Khương, không còn ai trong thôn nhắc đến chuyện giới thiệu cho Hồ Quỳnh Phương một đối tượng tái hôn nữa.

Ước chừng mọi người đều bị điều kiện "ba thứ đồ lớn, thêm tám gian nhà ngói lớn trước sau" của Khương Điềm làm cho sợ chạy mất.

Chớp mắt đã hai ngày trôi qua, Khương Điềm và Hồ Quỳnh Phương đã tích đủ hai nửa thùng lươn, còn có hơn 10i cân cá trạch đồng to bằng ngón tay cái.


Vì đây là lần đầu tiên đi xa như vậy để bán lươn nên Hồ Quỳnh Phương dù thế nào cũng không yên tâm để con gái đi một mình.

Cuối cùng cả nhà bàn bạc ra kết quả, đó là nhờ hàng xóm cho lợn nhà ăn hộ, rồi để Khương Thành buổi trưa đến ăn nhờ ở nhà người ta, hai mẹ con cùng nhau đi xe buýt đến nhà hàng gần tỉnh lộ để dò đường.

Xe buýt từ thị trấn của bọn họ đến tỉnh lộ chỉ có một chuyến, sáng 7 giờ xuất phát từ thị trấn, khoảng 7h30 đi qua thôn Liễu Chử Đầu của bọn họ, 3h30 chiều lại đi qua thôn bọn họ để về thị trấn.

Vì vậy, sáng hôm đó, Hồ Quỳnh Phương dậy sớm hơn bình thường một tiếng.

Đầu tiên, bà nấu chỗ cỏ lợn đã băm nhỏ từ hôm qua, múc vào thùng nước, sáng bà tự cho lợn ăn một bữa, bữa trưa thì nhờ hàng xóm bên cạnh cho ăn hộ.

Sau đó bà làm bữa sáng cho cả nhà.


Hôm nay hai mẹ con đều phải đi xa, sợ ở ngoài không tiện đi vệ sinh nên bà không nấu cháo nữa.

Bà cắn răng, lấy cái muôi bầu, múc hai muôi bột mì từ trong hũ bột ra, lại đập thêm ba quả trứng vào, thái một nắm hành lá, rán mười mấy chiếc bánh trứng hành.

Tay nghề nấu nướng của Hồ Quỳnh Phương không tệ, bánh trứng hành rán ra vàng ươm thơm phức, ngửi thấy mùi thơm, hai đứa háu ăn trong nhà đã tỉnh giấc.

Quả thực không dễ dàng gì! Những năm Uông Xuân Muội làm chủ nhà, nhà bọn họ có lẽ chỉ có những ngày chú ruột từ trường về mới thỉnh thoảng được ăn bánh trứng hành một lần.

Hồ Quỳnh Phương có lẽ cũng nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười, bà chia bánh trứng ra ba đĩa, hai đĩa nhiều hơn một chút là của con trai và con gái, một đĩa ít hơn một chút là của bà.

Thật tốt!
Không phải bà nhỏ nhen, sau khi mẹ chồng mất, cuộc sống của ba mẹ con bà trong nhà này đã được cải thiện không chỉ một bậc.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận