"Đi đi, các ngươi đi cho ta! Biết rõ là ta bị thương, mặt mày hốc hác, các ngươi vẫn còn ăn mặc như hoa."
Hạ Phù Dung cũng khóc, khóc thê lương không dứt.
"Còn nói là muội muội của ta, các ngươi cảm thấy ta chưa đủ đau khổ phải không!"
Hạ Phù Dung khóc so với ai cũng đều ủy khuất hơn, tiếng gào thét kia cũng làm cho Hạ Vũ Hân và Hạ Mạc Linh khựng lại.
Hạ Vũ Hân lạnh lùng liếc mắt nhìn Hạ Phù Dung,xem ra không chỉ nàng ta cùng Tam tỷ nhìn thấy Hạ Bá Nhiên đến, Đại tỷ cũng nhìn thấy.
Không ngờ biểu hiện nãy giờ của nàng cùng Tam tỷ lại làm nền cho Tam tỷ thả con săn sắt, bắt con cá rô!
"Muội muội tốt của ta, các ngươi đúng là muội muội tốt của ta!"
Hạ Phù Dung ủy khuất không thôi, đem mình bao thật chặt trong chăn bông.
Bộ dáng đáng thương giống như bị tất cả mọi người bỏ rơi.
"Đủ rồi, hai người các ngươi không phải thật lòng tới thăm Đại tỷ của các ngươi, tất cả lui ra!"
Nghe thấy lời nói của Hạ Phù Dung, Hạ Bá Nhiên mới phát hiện ra vấn đề.
Qủa thật Hạ Mạc Linh và Hạ Vũ Hân ăn mặc so với hoa vẫn còn xinh tươi hơn ba phần.
Lúc này đối với Phù nhi mà nói, tuyệt đối là một đả kích lớn.
Sau khi nghĩ thông suốt, Hạ Bá Nhiên nhìn Hạ Vũ Hân và Hạ Mạc Linh cũng không còn vừa mắt như trước.
"Phụ thân..." Hạ Mạc Linh muốn giải thích lí do, nàng không phục lời nói của Hạ Bá Nhiên.
Hạ Vũ Hân từng bước tiến lên, chắn trước mặt Hạ Mạc Linh, hướng về phía Hạ Bá Nhiên cúi người.
" Phụ thân yên tâm, trước khi Đại tỷ khỏe lại, chúng nữ nhi sẽ không quấy rầy Đại tỷ nữa."
Hạ Vũ Hân lại hướng về Hạ Phù Dung biểu thị sự áy náy của mình.
"Là Tiểu ngũ hiểu biết ít, không đủ quan tâm Đại tỷ. Tiểu ngũ nghĩ là làm vậy sẽ khiến Đại tỷ vui vẻ, ai dè trái lại làm cho Đại tỷ tức giận không vui, đây là lỗi của Tiểu ngũ và Tam tỷ."
Ban đầu Hạ Mạc Linh vẫn còn tức Hạ Vũ Hân chắn trước mặt mình, nghe được Hạ Vũ Hân nói như vậy, ánh mắt Hạ Mạc Linh sáng rực.
Hạ Mạc Linh theo sau nói lời xin lỗi.
"Phụ thân, là nữ nhi và Tiểu ngũ không hiểu chuyện, chỉ là Tiểu ngũ mới tám tuổi,muốn trách thì nên trách nữ nhi. Nữ nhi rõ ràng lớn hơn Ngũ muội, nhưng cũng không ngờ ý tốt của bản thân trong mắt Đại tỷ là một cây gai."
Vừa nói Hạ Mạc Linh vừa ủy khuất cúi đầu , một giọt nước mắt rơi xuống khóe mắt
Nhìn thấy hai tiểu nữ nhi thật lòng xin lỗi, Hạ Bá Nhiên lại lúng túng không thôi.
Đúng vậy, tiểu nữ nhi của hắn mới tám tuổi thì hiểu gì.
Hạ Mạc Linh cũng mới mười ba, suy nghĩ còn chưa trưởng thành thì suy nghĩ chuyện sao có thể sâu xa như vậy.
Hai người một tấm lòng son, Phù nhi không hiểu, hắn sao lại có thể hiểu lầm mọi việc mà mắng nữ nhi của mình chứ?
"Phụ thân tất nhiên là biết hai con đều là muốn tốt, trở về đi thôi."
Hạ Bá Nhiên thở dài một cái, vẫn như cũ để Hạ Vũ Hân và Hạ Mạc Linh rời đi.
Hạ Vũ Hân gật đầu một cái, cùng Hạ Mạc Linh rời đi.
Lúc rời đi, Hạ Vũ Hân liếc mắt nhìn Hạ Phù Dung một cái, lạnh lùng cười.
Cho dù chưa phá hỏng được hình tượng của Đại tỷ trong lòng phụ thân nhưng mà Đạitỷ cũng đừng mơ ở trước mặt phụ thân phản công lại nàng.
Hạ Phù Dung tất nhiên là tức giận.
Mấy ngày nay, nàng đã hiểu rõ.
Tuy là bởi vì Chu Khải Lương mà thành ra như vậy nhưng như lời Thu di nương đã nói, trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối.
Chỉ cần có Thu di nương, nàng nhất định sẽ cẩn thận mưu tính, gả cho một phu quân tốt!