Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh



Tháng giêng năm Thiên Nguyên thứ mười ba, Dự châu.

Lúc này vừa qua giao thừa không lâu, sự náo nhiệt rộn ràng trong nội thành Dự châu cũng chưa giảm xuống, trên đường khắp nơi vẫn còn giăng đèn kết hoa. Chiếc đèn lồng lớn treo trên cao, vải lụa đỏ thắm làm cho thành Dự Châu đang trong mùa gió se lạnh ấm áp hơn rất nhiều.

Đầu xuân, tuyết vừa chỉ mới ngừng rơi, nhưng không khí tân xuân đã lan tràn khắp phố phường. Trên đường, quầy hàng đã mở cửa từ sớm, mấy món đồ chơi to nhỏ tinh xảo đều đã được bày ra. Tiếng huyên náo, tiếng chào hàng vang vọng khắp nơi, bầu không khí vui tươi phấn khởi căng trào.

Một tòa đại trạch phong cách trang nhã nằm một góc tại thành Đông của Dự Châu có vẻ yên tĩnh hơn nhiều. Trước cổng chính treo cặp đèn lồng màu đỏ thắm thập phần tinh xảo. Biển phủ được quấn lụa đỏ, sư tử đá choàng áo bào đỏ, tỏ rõ không khí vui mừng trong nhà chủ.

Một lát sau, cửa lớn từ từ mở ra, có giọng nói cất lên:

"Phu nhân hãy cẩn thận một chút, bên ngoài bắt đầu tan tuyết, kẻo trượt đấy ạ."

"Không ngại, ta sẽ cẩn thận." Giọng nữ thanh nhã dịu dàng vang lên, sau đó liền thấy một nữ tử mặt mày thanh tú, da thịt như ngọc chậm rãi đi ra. Nàng vận bộ đồ màu tím, trên người choàng áo khoác in hoa, dáng người mảnh khảnh được bọc bên trong, lộ ra vẻ dịu dàng động lòng người.

Hai nha hoàn theo sát bên cạnh, một người nói khẽ: "Phu nhân, hôm nay trời lạnh đường trơn, chủ tử lại không có ở đây, phu nhân còn muốn tự mình đi phát cháo sao? Tiểu chủ tử còn chưa dậy, đợi tí nữa sợ là sẽ đòi đi tìm phu nhân đấy ạ."

Văn Băng Thu cười cười: "Ta nào có yếu đuối như vậy, A Diệp bận việc không có ở đây, Tô Thanh bọn hắn đi theo là đủ rồi. Năm nay tuyết lớn, sợ là có rất nhiều người phải bị đói bị rét, ta tự mình đi cũng ổn thỏa hơn. Về phần Tiểu Thương nhi, con bé rất hiểu chuyện, sẽ không ồn ào đâu. Ta đi một lát rồi về."

Hai nha hoàn biết là không khuyên ngăn được, đành ra hiệu với nam tử đi theo phía sau. Một lát sau, xe ngựa chuẩn bị xong, Tô Thanh mang theo bốn hộ vệ đi tới, chờ đợi Văn Băng Thu lên xe.

Không ngờ bên trong cánh cửa, tiếng hô khẩn trương của Tử Uyển truyền đến: "Tiểu chủ tử, đừng chạy, cẩn thận té ngã!"

Một đứa bé lạch bạch chạy tới, làm Văn Băng Thu đang muốn lên xe bất đắc dĩ đi xuống lại.


Ngay sau đó, một tiểu cô nương mặc cẩm y màu đỏ chạy tới như một làn khói, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên. Cặp mắt đen to mà sáng trong linh động, tóc buộc kiểu đồng tử(*). Đứng trước mặt Văn Băng Thu, đôi lông mày nhỏ hơi cau lại, bộ dạng nghiêm túc đến nỗi làm Văn Băng Thu bật cười.

(*): "童子髻", kiểu tóc giống Hồng Hài Nhi đồ ấy, tìm trên google thì thấy rất nhiều kiểu khác nhau, nhưng có kiểu này khá dễ thương nên cứ tưởng tượng như vậy đi~:3



Nàng nhận lấy áo khoắc lông cáo màu trắng trong tay Lục Uyển đang còn thở hổn hển khoác lên cho cô bé, chỉ chừa ra khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài, cưng chiều khẽ cười nói: "Tiểu Thương nhi tỉnh rồi à?"

Đôi mày của cô bé hơi giãn ra, sắc mặt vẫn không tốt, khẽ nói: "Dạ."

Văn Băng Thu nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô bé: "Giận rồi à?"

"Cha nói, nói phải làm, làm phải tới nơi, mẫu thân, mẫu thân muốn nuốt lời sao?" Giọng nói còn non nớt nhưng giọng điệu thì đầy nghiêm túc, làm mấy người xung quanh buồn cười không thôi.

Hàng mày lá liễu của Văn Băng Thu cong cong, khom lưng ôm lấy tiểu cô nương đang tức giận: "Không phải mẫu thân muốn nuốt lời, nhưng Tiểu Thương nhi còn đang ngủ, mẫu thân không muốn quấy nhiều giấc ngủ của con."

Đôi mày vừa mới giãn ra lại nhíu chặt, dường như cảm thấy mình đuối ý, sắc mặt có chút khó chịu. Cô bé vỗ vỗ vai Văn Băng Thu: "Cha nói không được cho mẫu thân ôm."

Tô Lưu Thương đã sáu tuổi rưỡi rồi, ôm lên thì thật là không thoải mái lắm. Nhưng Văn Băng Thu lại nỡ thả tiểu gia hỏa đáng yêu này xuống, vẫn là ôm cô bé lên xe ngựa.

"Không cần để ý lời cha nói, mẫu thân nói có thể ôm thì có thể ôm..." Sau đó tiếng nói dần dần thấp xuống, tan biến trong tiếng lộc cộc của xe ngựa, một đường yên đi về hướng dãy phố phía Đông.

Lúc Văn Băng Thu đi tới chỗ phát cháo từ thiện, nơi đó đã tấp nập người xếp hàng. Sạp cháo không lớn lắm bị người vây quanh không có một khe hở. Còn có người không ngừng chen vào trong, mấy người phát cháo dường như không khống chế nổi.


Tô gia cũng coi như nhà giàu ở Dự châu, buôn bán làm ăn vô cùng phát đạt. Tô gia hay làm việc thiện, mỗi lần có thiên tai đều tổ chức cứu tế cho những người cùng khổ. Năm nay trời đông giá rét dài đằng đẵng, Tô gia tổ chức phát cháo mấy ngày liền, nhưng số người đến xin thực sự quá nhiều, thường xuyên xuất hiện tình huống hỗn loạn. Bởi vậy Văn Băng Thu mới quyết định đến xem sao.

Nhìn những người ăn xin lang thang mặc bộ đồ mỏng manh lạnh run, Văn Băng Thu vừa bất đắc dĩ vừa thương cảm. Nàng bảo Tô Lưu Thương đợi trong xe, mình thì xuống xe ngựa đi về phía phát cháo.

Tô Thanh vội vàng ngăn cản, Văn Băng Thu vẫn kiên trì, Tô Lưu Thương khẩn trương nhìn Tô Thanh che chở nàng đi chen vào giữa đám người kia.

Vẻ ngoài của Văn Băng Thu cực đẹp mắt, khí chất như tiên, đám người náo loạn kia vừa thấy nàng đều tự giác tránh đi, sợ làm bẩn người này.

Nàng đến khiến đám đông hỗn loạn đột nhiên yên tĩnh trở lại. Biết được thân phận của nàng, những người đó lại cảm tạ rối rít, tự giác xếp ba nhóm theo lời của nàng như một kỳ tích.

Quá nhiều người, nên sau khi Văn Băng Thu dặn dò Tô Lưu Thương, bản thân cũng tự động thủ phân phát áo bông cho dân chúng. Tô Lưu Thương vén rèm xe lên lẳng lặng nhìn mẫu thân, trong mắt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ quấn quít yêu thương.

Vì là trẻ con nên khó mà tập trung lâu được, một lát sau, ánh mắt của cô bé đã bắt đầu lơ đãng. Cả dãy phố dài đều là mấy người già yếu, hoặc là phụ nữ, trẻ em ăn mặc tả tơi, cũng không có gì đáng xem cả. Ngay khi cô bé mất đi hào hứng, chuẩn bị dời mắt đi thì đột nhiên chững lại.

Trong nhóm xếp hàng thứ ba, cô bé phát hiện một bóng người nho nhỏ, sở dĩ có thể khiến bé tò mò, là vì dáng người nho nhỏ kia khá kỳ quặc. Người khác đều khẩn trương mà chen lấn đi xếp hàng, e sợ đến phiên mình sẽ không còn thức ăn quần áo, nhưng cái người nhỏ bé kia lại tụt về sau nhìn đám người phía trước, dường như chính nàng chỉ là một người đứng xem mà thôi.

Tô Lưu Thương cẩn thận quan sát, thấy người kia là tên ăn mày nhỏ tuổi, chắc là một cô nương, người chỉ mặc cái áo mỏng rách rưới. Bộ độ có vẻ khá nhỏ so với cơ thể, tay và chân đều lộ ra ngoài, da thịt bị đông lạnh đến tím tái. Chẳng qua, khác với mấy đứa bé ăn mày kia, trên người nàng sạch sẽ hơn rất nhiều. Có vẻ nàng rất lạnh, bám sát đoàn người, nhưng nồi cháo nóng hổi ở phía xa hình như không hấp dẫn được nàng. Nàng chỉ buông mắt nhìn xuống đống tuyết phủ trên mặt đường mà thôi.

Tô Lưu Thương nhìn hồi lâu, lông mày nhíu chặt, tại sao nàng ấy không mang theo thứ gì đó, tiếp tục như vậy sẽ không chết cóng sao? Tô Lưu Thương bị mẫu thân hiền từ nhà mình ảnh hưởng, tự nhiên nhìn không được nữa. Cô bé leo xuống xe ngựa đi thẳng tới đó. Mấy người theo hầu đang bận rộn cũng không phát hiện tiểu chủ tử nhà mình không còn trong xe ngựa nữa, vẫn vội vội vàng vàng làm việc.

Tô Lưu Thương tới trước mặt tiểu cô nương nọ, thân thể nho nhỏ che khuất ánh mặt trời, tạo thành cái bóng mờ mờ làm cô gái nhỏ kia ngẩng đầu lên.

Sắc mặt đứa bé ăn mày đó vàng như nến, hiển nhiên là thiếu dinh dưỡng trong một thời gian dài. Mái tóc lộn xộn bọc lấy khuôn mặt, nhưng đôi mắt lại vô cùng trong trẻo, rơi vào trong mắt Tô Lưu Thương thì chúng xinh đẹp như hai khối ngọc lưu ly thượng hạng. Hơn nữa cô nhóc không hề giống mấy đứa trẻ bẩn thỉu kia, mặt mày dù không tốt, lại rất sạch sẽ gọn gàng. Nếu không phải khá gầy yếu, nhất định sẽ là một tiểu cô nương xinh đẹp.


Hiển nhiên Tô Lưu Thương mới chừng ấy tuổi sẽ có cảm tình với tiểu cô nương này hơn. Cô bé ngồi xổm xuống, thấp giọng hỏi: "Tại sao ngươi không đi xếp hàng?"

Đứa ăn mày kia cũng không trả lời, chỉ nhàn nhạt nhìn cô bé. Nếu đôi mắt kia không lóe lóe, Tô Lưu Thương cũng tưởng rằng cô nhóc đã bỏ lơ mình luôn rồi.

Cách đó không xa, mấy người xếp hàng thấy Tô Lưu Thương ăn mặc tinh xảo, đoán rằng là tiểu chủ tử của mấy người phát cháo, vội vàng lên tiếng: "Tiểu ân nhân, nha đầu kia rất quái, tới bây giờ cũng không nghe thấy nó nói chuyện, chắc là bị câm rồi. Hơn nữa thái độ rất không tốt, người ta bố thí nó, nó cũng chẳng thèm cảm ơn. Tiểu ân nhân không cần để ý tới nó."

Mấy nhóc hơi lớn tuổi gần có cũng chen miệng vào: "Nó rất hung dữ, không chịu chơi với bọn ta gì cả."

"Nó là thứ lừa đảo đó. Nó có nhà đàng hoàng, nhưng cũng cố đến đây tranh địa bàn với chúng ta. Còn chạy đi ăn xin này nọ, tiểu ân nhân đừng để bị lừa."

"Cha mẹ nó không muốn nó, nên đuổi nó đi đó, bữa đó ta tận mắt chứng kiến mà."

Những người này có vẻ đều không ưa tiểu nha đầu nọ, trong giọng nói đều cất giấu mấy phần khinh ghét. Tô Lưu Thương nhìn ánh mắt của cô nhóc, cho dù bọn họ nói như vậy, trong đó cũng không hề gợn sóng, chẳng qua là mơ hồ có chút bi thương.

Mặc dù Tô Lưu Thương nhìn không hiểu, nhưng tâm tư trẻ nhỏ thuần khiết, không hiểu lại vẫn có thể cảm giác được cô nhóc đang khổ sở. Tuy rằng những người đó nói như vậy, nhưng Tô Lưu Thương vẫn không hề có ấn tượng xấu với nàng. Cô bé lắc đầu, ngăn mấy người kia không nói nữa, lại tiến tới gần hơn: "Có phải ngươi lạnh lắm không? Hay đói bụng?"

Nói qua cô bé đưa tay xoa xoa đôi tay bị lạnh đến tím tái kia. Nhưng phát giác động tác của Tô Lưu Thương, tiểu khất nhi phảng phất như bị thiêu đốt, hết sức nhanh chóng hất tay của cô bé ra.

Sắc mặt mấy phụ nhân bên cạnh khẽ biến, quát lên với nhóc ăn mày nọ: "Cái thứ không biết xấu hộ, sao có thể đối đãi với tiểu ân nhân thế hả. Đúng là có người sinh mà khong có người dưỡng mà!" Thậm chí còn muốn đi qua giáo huấn tiểu nha đầu.

Có mấy người cũng xen miệng vào: "Tiểu ân nhân đừng so đo với nó, chớ nên tức giận. Chúng ta không có liên quan gì với nó hết." Mấy người đó sợ Tô Lưu Thương về mách vốn, khiến Tô gia không vui cắt giảm cứu trợ.

Nhóc ăn mày kia như là bị kinh sợ, xoay người đẩy đám đông ra, chạy vượt qua góc đường.

Tô Lưu Thương lấy lại tinh thần, chứng kiến tràng diện này, nhíu nhíu mày, hình như mình làm người ta gặp phiền phức rồi. Dừng một chút, nàng nhấc chân đuổi theo. Mấy người kia gấp giọng gọi mấy tiếng, thì đã sớm không còn thấy bóng dáng hai đứa nhỏ đâu cả.

Tuy rằng Tô Lưu Thương còn nhỏ, đồ mặc cũng nhiều, nhưng từ bé đã được Tô Diệp dạy công phu, nên tất nhiên cô bé phải chạy nhanh hơn nhóc ăn mày ăn mặc thiếu thốn rồi. Nhưng đuổi theo qua hai con hẻm, cô bé liền níu nhóc ăn mày nọ lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, nàng vừa thở vừa nói: "Ngươi đừng chạy nữa, chân ngươi không đau sao?"


Nhóc kia vốn đang kinh hoảng, nghe thấy câu hỏi như thế thì ngẩn người, nhìn xuống dưới chân, mới phát hiện đôi giày rách của mình đã sớm mất đế. Cô nhóc quẫn bách rụt rụt ngón chân, thân thể thụt lui ra sau, không muốn dựa vào Tô Lưu Thương quá gần.

Lúc này Tô Lưu Thương cầm lấy cổ tay nhóc ấy, chỉ cảm thấy lạnh như băng, không có một chút nhiệt độ, gầy đến nỗi chỉ thấy xương. Nhìn lại bộ độ không thể nào giữ ấm của nàng, trong lòng hết sức khó chịu. Phát hiện cô nhóc không muốn mình đụng chạm, Tô Lưu Thương mấp máy cái miệng chúm chím, khẽ nói: "Ta thả ngươi ra, nhưng mà ngươi được chạy nữa."

Nhìn tiểu cô nương đang gục đầu, cô bé cười cười: "Chạy cũng vô dụng, ngươi chạy không lại ta đâu, trước sau gì ta cũng có thể đuổi kịp ngươi thôi." Nói rồi thả tay ra.

Hiểu mấy lời đó là thật, nhóc ăn mày quả thật không chạy nữa, chỉ lui lui vào góc tường.

Tô Lưu Thương không cười nữa, chân thành nói: "Ta không phải đến đánh ngươi đâu, ngươi đừng sợ. Ta chỉ là tò mò, mới đến hỏi ngươi. Ngươi mặc quá ít, nhất định sẽ bị lạnh đó. Nhìn bộ dạng ngươi như vậy, có phải cũng chưa ăn cơm không?"

Dường như không ngờ Tô Lưu Thương sẽ nói những lời này, nhóc ăn mày có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu, hai mắt mở to, nhìn tiểu cô nương ăn mặc xinh đẹp tinh xảo trước mặt.

Tô Lưu Thương thấy cặp mắt kia, trong lòng càng muốn nói chuyện với người đối diện nhiều hơn.

"Chỗ phát cháo kia có quá đông người xếp hàng, chắc ngươi cũng không có cửa chen vào đâu, ta dẫn ngươi đi ăn cái khác nhé. Rồi tìm thêm quần áo cho ngươi, chịu không?"

Nhóc ăn mày kia đối mặt với Tô Lưu Thương thật lâu, cuối cùng ánh mắt cũng có chút buông lỏng xuống.

Tô Lưu Thương nhớ tới tình cảnh mẫu thân dỗ dành mình ăn gì đó, tròng mắt vòng co, nghiêm trang chép miệng: "Ngươi muốn ăn bánh bao hấp xửng tre không, chính là loại mới ra lò, nóng hổi thơm nức lòng ấy. Vỏ bánh trăng trắng chưa nhân thịt, còn bọc lấy nước canh, cắn một cái thôi đã thấy ngon vô cùng rồi. Tiết trời ngày đông lạnh thấu xương này, thưởng thức một miếng bánh nóng hổi, hương vị cực phẩm, ăn xong thân thể cũng sẽ ấm áp dễ chịu hơn nhiều."

Nghe Tô Lưu Thương nói xong, đôi mắt nhóc ăn mày chớp chớp, cuống họng động đậy, nuốt mấy ngụm nước miếng, một lát sau, bụng cũng kêu lên rột rột. Khuôn mặt nhỏ nhắn tím tái rõ ràng đỏ lên mấy phần, làm Tô Lưu Thương cười đến lộ ra hai cái răng nanh.

- ------

Editor có lời muốn nói: chương này và 2 chương sau là phiên ngoài về tuổi thơ của hai bạn trẻ~ Dễ thương lắm~

PS: cầu like, cầu nhắn lại~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận